Nam Phi


Các bộ tộc trên thảo nguyên thường tổ chức lễ hội đua ngựa, Anh Ba mời phu thê Tô Ngọc Hành đi xem, Ngộ Quân Diễm không muốn mặc đồ nữ nhân màu đỏ đi khắp nơi, lấy cớ thân thể không thoải mái từ chối lời mời.

Đến tối, khi Tô Ngọc Hành trở lại, thấy hắn đang ngồi trên bàn, chăm chú vẽ gì đó.
“Trời đã tối rồi sao còn chưa nghỉ ngơi?” Tô Ngọc Hành trách cứ, đoạt lấy bút trong tay Ngộ Quân Diễm, “Ngươi đang mang thai, không nên thức khuya.”
“Ngọc Hành, ngươi xem này.” Ngộ Quân Diễm giơ khăn tay trên bàn lên.
Tô Ngọc Hành trông thấy hình vẽ trâu hổ đánh nhau sống động trên khăn tay, không hiểu hỏi: “Bản vẽ này có ý nghĩa gì?”
Ngộ Quân Diễm giải thích: “Khi tiên đế tại vị từng âm thầm bồi dưỡng một đội tuyến nhân, bọn họ có nam có nữ, có trẻ có già, làm đủ các ngành nghề, đều có thân phận bên ngoài.

Những tuyến nhân này được tiên đế sắp xếp ở khắp mọi nơi để thu thập tin tức tình báo.

Bọn họ trực tiếp nghe theo lệnh của Hoàng đế, cũng không để bất cứ người nào khác ngoài Hoàng đế biết thân phận của mình, cho dù là với tuyến nhân khác.”
Tô Ngọc Hành khó hiểu: “Vậy bọn họ nhận nhiệm vụ bằng cách nào? Hoàng đế không thể tự mình đi đến và giao nhiệm vụ cho từng người được.”
“Hỏi rất hay.” Ngộ Quân Diễm giơ chiếc khăn trong tay lên, “Đây chính là ý nghĩa của bản vẽ trâu hổ đánh nhau này.

Tiên đế âm thầm bố trí tình báo ở khắp mọi nơi, nhiệm vụ truyền từ trong cung ra, được người đưa tin giấu ở một nơi bí mật, đúng thời gian tuyến nhân sẽ tới đó để nhận nhiệm vụ.

Mà tin tình báo họ có được cũng sẽ dùng phương thức tương tự để báo về cung.


Tin tức được ghi trên mảnh vải trắng vẽ hình trâu hổ đánh nhau giống thế này.”
Tô Ngọc Hành nói: “Nói vậy nghĩa là những tuyến nhân kia chỉ cần nhìn thấy bản vẽ này sẽ biết là có nhiệm vụ.”
“Đúng vậy.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Bản vẽ này do chính phụ vương của ta thiết kế, cho nên ta nhớ rất rõ.

Ngọc Hành, ngươi tìm cơ hội để Tô Quả nhìn thấy chiếc khăn này, nếu như nàng ta nhận ra được bản vẽ trên đó, chứng tỏ nàng ta chính là tuyến nhân.”
Tô Ngọc Hành cất chiếc khăn lụa vào trong ngực, nói: “Được, ta sẽ tìm cơ hội.”
*
Cùng lúc đó, trong trướng của Tộc trưởng, Tô Quả nhìn tộc trưởng Đồ Lộ đã ngủ say như chết, chán ghét đá văng cẳng chân đang gác qua người mình, ngồi dậy, xuống giường, lấy một hộp gỗ tinh xảo từ trong y phục đã bị cởi ra trước đó, mở nắp khắc hoa, bên trong là lớp phấn hồng.

Tô Quả miết nhẹ vành hộp, nhấc phần đựng phấn ra – thì ra hộp gỗ này có ngăn ngầm.
Phía trong ngăn kia, có một con sâu màu trắng đục đang khẽ ngọ nguậy.
“Bảo bối, tỉnh ngủ rồi hả?” Móng tay được bôi màu của Tô Quả trêu chọc con sâu trong hộp, “Gã đàn ông thối tha này phiền chết đi được, vừa thô lỗ lại không chút tình thú, chờ đến khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ khiến lão thất khiếu chảy máu mà chết, có được không?”
“Chủ nhân.” Một tiếng gọi rất khẽ truyền vào trong trướng, chính là tiếng của thị nữ A Nguyên bên cạnh Tô Quả.

Tô Quả như hoàn toàn quên mất trong trướng vẫn còn một người khác, gọi A Nguyên đi vào.
“Việc sai ngươi làm đã tìm hiểu được chưa?”

“Đã thăm dò được rồi.” A Nguyên trả lời, “Người bên thiếu gia đưa tin, ngài ấy không phái thêm người tới đây.”
“Không phải là người thiếu gia phái tới thì chính là kẻ thù của chúng ta rồi.” Trong mắt Tô Quả hiện lên vẻ hung ác, tiếp tục trêu chọc con sâu trong hộp, hỏi, “Có người nào đi cùng Tô Ngọc Hành không? Đã tra ra được chưa?”
“Bẩm chủ nhân, đã tra được rồi.” A Nguyên trả lời, “Tô Ngọc Hành chỉ dẫn theo một người tới đây, là thê tử đang mang thai của y.

Nhưng nữ nhân kia chưa từng bước chân ra khỏi trướng, không biết ở trong đó làm những gì.”
“Ồ? Nữ nhân?” Tô Quả lấy một chút son, quệt lên môi, “Nữ nhân đó trông như thế nào? Ngươi nhìn thấy chưa?”
“Chưa.” A Nguyên lắc đầu, “Nhưng A Nguyệt đưa đồ ăn vào nói người đó rất đẹp.”
“Rất… đẹp?” Tô Quả cười lạnh, “Đẹp thế nào?”
A Nguyên thấy thế vội nói: “Đương nhiên là không đẹp bằng chủ nhân!”
“Ha, xem như ngươi biết ăn nói.” Tô Quả ngoắc ngón tay ra hiệu cho A Nguyên tới gần, nhỏ giọng dặn dò bên tai nàng ta mấy câu, “Rõ chưa?”
“Vâng!” A Nguyên gật đầu, “Tiểu nữ sẽ đi làm!”
*
Sáng sớm, Tô Ngọc Hành vừa mở mắt đã thấy mí mắt phải giật không ngừng.

Tuy y không phải người mê tín, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy hôm nay sẽ là một ngày khó khăn.
Quả nhiên.
Y bị Anh Ba gọi đi từ sớm, khi thấy gốc cam thảo Anh Ba mang tới đã chuyển màu đen, lông mày của y cau chặt.

Độc đã sâu như vậy, có thể cứu được hay không thật sự rất khó nói.
Dù Anh Ba không hiểu độc thuật, nhưng nhìn thấy gốc cây đổi màu cũng nhận ra được gì đó, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phải phụ thân trúng độc rất nghiêm trọng không?”
Tô Ngọc Hành sờ gốc cam thảo, xem xét vài lần, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Ta chỉ nắm chắc năm phần.”
“Năm phần…” Ánh mắt Anh Ba trở nên ảm dưới, thấp giọng hỏi, “Chỉ có… năm phần thôi sao?”
Tô Ngọc Hành nghe ra không cam lòng và bất lực trong giọng nói của thiếu niên, áy náy thở dài, “Xin lỗi, tại hạ học nghệ không tinh.”
“Không, ngươi như vậy là đã rất giỏi rồi.” Anh Ba ngước đầu nhìn Tô Ngọc Hành cao hơn mình gần một cái đầu, “Phụ thân thường nói, kiếm ăn trên thảo nguyên không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nam nhân trên thảo nguyên dù chỉ có một phần cơ hội cũng đều phải cố gắng, huống chi là năm phần.

Xin ngài giải độc cho phụ thân!”
Trên đường trở về, Tô Ngọc Hành nhiều lần nhớ lại vẻ quật cường trên gương mặt non nớt chưa trưởng thành của Anh Ba, cảm thấy thật ra người Tây Ngõa không phải đều tàn bạo, khát máu như lời đồn.

Bọn họ trải qua cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai, thủ đoạn đương nhiên sẽ hiểm ác hơn, nhưng đây cũng là tính cách đặc trưng của những người sống trên thảo nguyên.

Nếu như có thể hợp tác với bọn họ, nói không chừng sẽ có được một mối quan hệ tốt.

Đến lúc đó, không những không chỉ giảm bớt chiến loạn, mà đôi bên còn cùng có lợi.

Đó chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao.
Nhưng chớ nói đến được Hoàng đế và các đại thần Nguyên Quốc đồng ý, ngay cả cửa ải Ngộ Quân Diễm sợ rằng cũng khó vượt qua.
Tô Ngọc Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi vào trong trướng, nhìn thấy son phấn, trâm cài tóc, khuyên tai trưng đầy trên bàn, không hiểu hỏi: “Quân Diễm, những thứ này là sao?”
“Những thứ này là do Tô Quả phái người đưa tới.” Ngộ Quân Diễm trả lời, “Xem ra tính cảnh giác của nữ nhân này với chúng ta rất cao.”

“Nàng ta muốn dụ ngươi tới gặp.” Tô Ngọc Hành vuốt hộp son phấn trên bàn, cười lạnh, nói: “Ngươi nhận quà của Tộc trưởng phu nhân, nhất định phải tới để tạ ơn.

Nữ nhân này thật thông minh.”
“Nếu nàng đã muốn gặp ta, ta sẽ cho nàng được như ý.” Ngộ Quân Diễm chẳng hề để ý, “Ta cũng muốn xem rốt cuộc nàng ta là thần thánh phương nào.”
“Nhưng…” Tô Ngọc Hành do dự nhìn phần bụng nổi cao của Ngộ Quân Diễm, “Bây giờ ngươi đang mang thai…”
“Được rồi, được rồi.” Ngộ Quân Diễm không kiên nhẫn ngắt lời Tô Ngọc Hành, “Chỉ là mang thai một đứa bé, ngươi đừng nói như thể ta bị bệnh gì đó không thể chữa được không? Ngay cả đi lại cũng không được hả?”
“Không được nói bậy!” Tô Ngọc Hành vội che miệng Ngộ Quân Diễm lại.
“Ưm…” Ngộ Quân Diễm tránh tay Tô Ngọc Hành, nhìn dáng vẻ nhăn mày của y, trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói: “Ta chỉ so sánh thôi mà.”
“Không cho ngươi so sánh như vậy!” Tô Ngọc Hành không bỏ qua.
“Được rồi, được rồi, là ta nói sai.” Ngộ Quân Diễm vươn tay vuốt giãn mày của Tô Ngọc Hành ra.
Nghe Ngộ Quân Diễm nói như vậy, Tô Ngọc Hành mới mỉm cười hài lòng, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo lớn của hắn, nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Vậy ngươi quyết định đi gặp Tô Quả?”
“Ừ.” Ngộ Quân Diễm gật đầu, “Đúng rồi, độc của tộc trưởng Đồ Lộ có nặng lắm không?”
Tô Ngọc Hành thở dài: “Ta đang muốn nói với ngươi chuyện này.

Ông ta trúng độc rất nặng, dù là ta cũng không dám chắc chắn có thể cứu được.”
“Trúng độc rất nặng có nghĩa là… ông ta sẽ chết sao?” Lần này đổi lại là Ngộ Quân Diễm cau mày, phải biết rằng tộc trưởng Đồ Lộ là mấu chốt trong kế hoạch của hắn, nếu ông ta chết, kế hoạch sợ rằng sẽ đổ bể.
“Tộc trưởng Đồ Lộ sẽ không chết.” Tô Ngọc Hành trả lời, “Nhưng ông ta sẽ trở thành con rối, thành cái xác không hồn, hoàn toàn chỉ biết nghe theo lệnh của chủ nhân, cho dù chủ nhân muốn ông ta chết, ông ta cũng sẽ không chút do dự mà tự sát.”
Ngộ Quân Diễm hiểu được, như thế so với chết còn phiền phức hơn.
“Nhưng Quân Diễm đừng thất vọng, bây giờ đưa ra kết luận vẫn còn quá sớm, ta sẽ mọi cách giải độc cho ông ta.” Tô Ngọc Hành lấy gốc cam thảo đã đổi màu ra, đặt trên ánh nến, vẻ mặt lạnh lùng, “Hiện tại không biết Tô Quả kia là địch hay bạn, nhưng có thể khẳng định, người nghĩ ra cách thức âm hiểm biến người thành con rối chắc chắn không phải là người lương thiện!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui