Ngộ Quân Diễm được mấy binh sĩ đưa về doanh trướng.
Hắn vừa được đặt lên giường, Tô Ngọc Hành đã nhíu mày, ra vẻ kiểm tra ‘vết thương’, nhìn thấy máu chảy ra thì chợt hét to: “Không hay rồi! Trên đao của kỵ binh Tây Ngõa có độc!”
“Sao cơ? Có độc? Có nặng lắm không? Phải đi đâu để tìm thuốc giải đây?” Đám binh lính kia mới chừng mười mấy tuổi, kiến thức nông cạn, đâu xứng làm đối thủ với Tô Ngọc Hành cáo già, sau khi nghe y hô lên, tin chắc là Vương gia đã trúng độc.
Trong lúc hốt hoảng không biết làm sao, Tô Ngọc Hành ra vẻ viết phương thuốc, giao cho bọn họ, nói: “Các người đừng đứng ở đây vướng chân nữa, mau đi tìm thuốc giải cho ta.”
“A… Vâng.” Đám binh lính như là cuối cùng cũng tìm được nhiệm vụ mình có thể làm, nhận lấy phương thuốc, vội vã chạy đi.
Ngộ Quân Diễm nằm trên giường, đưa tay ôm trán, giận dữ nói: “Đám người này.
Màu máu đỏ tươi thế này, nào giống trúng độc, vậy mà cũng tin.
Xem ra phải rèn luyện thêm về tính cảnh giác.”
“Không thể nói là tính cảnh giác của họ thấp, chẳng qua là chuyện quá khẩn cấp, bọn họ cũng không nghĩ đến là bị ta lừa thôi.”
“Cũng đúng, ở trước mặt tên cáo già như ngươi, bọn họ còn non lắm.”
Tô Ngọc Hành cười, cởi túi máu giấu trên người Ngộ Quân Diễm xuống, quấn vải lên cánh tay không hề bị thương của hắn, rồi lại đổ Kim Sang Dược ra.
Lập tức, trong trướng tràn ngập mùi Kim Sang Dược.
Nhận thấy ánh mắt hoài nghi mang chút khinh bỉ của Ngộ Quân Diễm, Tô Ngọc Hành cười nói: “Diễn kịch phải diễn cho tới.”
Đến khi đám binh lính bưng thuốc đi vào, thấy cánh tay Ngộ Quân Diễm quấn băng, cả phòng đầy mùi thuốc, dè dặt hỏi: “Vương phi, độc trên người Vương gia…?”
“Ai…” Tô Ngọc Hành nặng nề thở dài một hơi, “Đám người Tây Ngõa kia ra thật quá ác độc! Lại dùng thủ đoạn âm hiểm như vậy!”
“Vậy…”
Tô Ngọc Hành không trả lời, lại viết một phương thuốc khác, đưa cho đám lính, “Các người mau lấy những thứ thuốc này tới đây.”
“Vâng!”
Vài người lại cầm phương thuốc vội vội vàng vàng chạy đi.
Tô Ngọc Hành bưng chén thuốc, mở cửa sổ, hất hết ra ngoài.
Ngồi trở xuống bên giường Ngộ Quân Diễm, bóc một quả quýt, hỏi: “Muốn ăn không?”
“Ăn.” Ngộ Quân Diễm không hề động đậy, chỉ há miệng.
Tô Ngọc Hành thả một múi quýt vào miệng của hắn.
Ngộ Quân Diễm hài lòng nhai nhóp nhép, nâng tay phải lên, ngón tay gảy nhẹ cằm Tô Ngọc Hành, hài lòng cười nói, “Không tệ, hầu hạ khiến bổn vương rất vừa lòng.”
Tô Ngọc Hành xoay mặt đi, nói: “Bây giờ ngươi đang trọng thương, có thể diễn ra dáng vẻ trọng thương được không hả?”
Ngộ Quân Diễm cười hỏi: “Dáng vẻ trọng thương là dáng vẻ gì?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Dù sao cũng không phải dáng vẻ cợt nhả, lưu manh thế này.”
Tiếng bước chân ngoài trướng mỗi lúc một gần, vẻ mặt Ngộ Quân Diễm lập tức nghiêm túc lại.
“Vương phi, vết thương của Vương gia thế nào?”
“Trên đao có độc, vừa mới đút thuốc cho Vương gia, độc tính tạm thời ổn định rồi.” Tô Ngọc Hành nghiêm trọng nói, “Nhưng độc này rất mạnh, gây tổn hại lớn cho thân thể, ta nghĩ Vương gia phải tĩnh dưỡng một thời gian.”
“Vâng, Vương phi nói phải.
Hạ quan đã phái người truyền tin Vương gia bị thương về Đế đô, thần nghĩ Hoàng thượng sẽ nhanh chóng phái binh tới trợ giúp.”
“Được, ta biết rồi, các người lui ra đi, có ta ở cùng Vương gia là được rồi.” Tô Ngọc Hành phất tay, nhưng trong lòng lại nghĩ, Quân Diễm mới bị thương, tin tức đã được truyền đến tai Hoàng thượng ở Đế đô.
Rốt cuộc y nghĩ quá nhiều, hay là Hoàng thượng đã sớm sắp xếp tai mắt bên cạnh Quân Diễm?
Nghĩ vậy, Tô Ngọc Hành lại cảm thấy mình nghi ngờ thái quá rồi.
Y giả ngốc quá lâu, nhìn ai cũng như có tâm hại người.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Ngọc Hành lắc đầu tự giễu, nói với Ngộ Quân Diễm đang nằm trên giường: “Xem ra bọn họ đều bị chúng ta lừa gạt rồi, về sau ngươi có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Cùng lúc đó, trong hoàng cung ở Đế đô ngàn dặm, Hoàng đế Ngộ Quân Khiêm mở thư cấp báo ra, thấy bên trên viết mấy chữ Ngộ Quân Diễm bị thương trúng độc.
“Hoàng thượng, Vương đại nhân cầu kiến.”
“Dẫn ông ấy vào.”
Ngộ Quân Khiêm thả thư cấp báo xuống, dụi mắt, đúng lúc Thái phó Vương Sùng đi vào nhìn thấy.
Ông tiến lên hành lễ, sau đó hỏi: “Thần thấy vẻ mặt Hoàng thượng lộ vẻ mệt mỏi, là do chính sự quá nhiều khiến Người vất vả?”
Ngộ Quân Khiêm lắc đầu nói: “Trẫm không sao.”
Vương Sùng thấy giọng điệu của Ngộ Quân Khiêm có chút không yên lòng, vì vậy nói: “Nếu Hoàng thượng có chuyện phiền lòng, không bằng nói ra, để cựu thần cởi nỗi lo với Người.”
Ngộ Quân Khiêm đưa thư cấp báo cho thái giám bên cạnh, để hắn mang xuống cho Vương Sùng xem: “Phía Tây Ngõa truyền tin về, Phúc vương bị thương, xin trẫm phái binh trợ giúp.
Nhưng Tây Ngõa đường xá xa xôi, kỵ binh Tây Ngõa lại hung ác, hiện tại Kim tướng quân đang đóng quân ở phương bắc, trẫm thật sự không biết nên phái ai đi.”
Vương Sùng biến sắc, dò hỏi: “Hoàng thượng… quyết định phái binh?”
Câu hỏi của Vương Sùng khiến Ngộ Quân Khiêm vốn đang phiền lòng nhíu mày: “Không phải ông đã nhìn thấy thư cấp báo rồi? Sao còn hỏi lại?”
Vương Sùng cúi đầu nói: “Thần có một câu không biết có nên nói hay không?”
Ngộ Quân Khiêm không kiên nhẫn khoát tay: “Mau nói.”
Vương Sùng nói: “Thần cho rằng chuyện này nên suy tính kỹ càng.”
“Suy tính kỹ càng?” Chân mày Ngộ Quân Khiêm nhíu lại càng chặt hơn, “Phúc vương ở tiền tuyến trúng độc bị thương, tình cảnh nguy hiểm, ông không giúp trẫm đưa ra phương án nên phái người nào đi trợ giúp mới là thỏa đáng nhất, lại còn nói trẫm suy tính kỹ càng.
Vương Sùng, ông có ý gì?”
Vương Sùng lập tức quỳ xuống nói: “Hoàng thượng bớt giận, thần nói như vậy là vì suy nghĩ cho Hoàng thượng!”
“Suy nghĩ cho trẫm? Ông nói xem ông suy nghĩ cho trẫm thế nào?”
Vương Sùng hỏi: “Hoàng thượng có biết tối kỵ của thần tử là gì không?”
Ngộ Quân Khiêm hỏi lại: “Là gì?”
Vương Sùng dứt khoát trả lời: “Công cao hơn chủ!”
Khóe môi Ngộ Quân Khiêm nhẹ giật mấy cái rất khó nhận ra.
“Hoàng thượng thuận lợi đăng cơ, không thể bỏ qua công lao của Phúc vương.
Nhưng chính bởi vì công lao của ngài ấy quá lớn, quá anh dũng, khiến cho rất nhiều tướng sĩ hiện tại chỉ biết nghe theo lệnh của Phúc vương, lại quên mất Hoàng thượng mới là chủ nhân của mình.
Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Có lẽ là thần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng phàm là chuyện chưa thành sự thật, nếu không sớm đề phòng, một khi trở thành sự thật, đối với Hoàng thượng, là một mối nguy rất lớn.
Thần kính xin Hoàng thượng suy nghĩ kỹ!”
Ngộ Quân Khiêm nhìn Vương Sùng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói kia, kẻ đã từng ngồi trên long ỷ này, trước khi chết đã khàn giọng mà nguyền rủa: “Ngộ Quân Khiêm… Ta ở dưới địa phủ… chờ ngươi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...