Nam nhân sửng sốt, mặc dù không rõ tên ngốc trước mắt này sao lại có thể là Vương phi, nhưng y hiểu đắc tội Vương phi chỉ có con đường chết, lập tức sững người.
Bấy giờ Đào Tử đột nhiên quát: “Còn không mau cầu xin Vương gia khai ân?”
Nam nhân kia, thứ nhất y cũng không có mục đích gì xấu cả, thứ hai y chỉ là một người dân bình thường, lúc này nghe vậy lập tức quỳ xuống, lắp bắp nói: “Ta… Thảo dân vô lễ với Vương phi, mong Vương gia khai ân!”
Nói xong dập đầu.
Ngộ Quân Diễm phất tay nói: “Hôm nay bổn vương du ngoạn, không muốn chỉ bởi vì một việc con cỏn mà làm hỏng tâm trạng.
Trì đại nhân!”
Trì Úy lập tức bước lên phía trước nói: “Có hạ quan.”
“Lệnh cho người của ngươi lui xuống hết đi.” Ngộ Quân Diễm nói, “Chúng ta tiếp tục đi dạo, còn người này… dẫn về phủ của bổn vương, để Vương phi định đoạt.”
“Chuyện này…” Trì Úy chần chừ, y không hiểu tại sao U An quận vương tại muốn để một tên ngốc định đoạt kẻ hỗn xược kia.
“Sao thế? Ngươi dị nghị gì về quyết định của bản vương sao?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày hỏi, giọng điệu không hài lòng.
Trì Úy nghe thấy vậy vội nói: “Thần không dám! Không dám! Mấy người các ngươi không nghe thấy lời của Vương gia sao? Còn không mau lui ra!”
Lúc này Lý Tử đi đến bên cạnh nam nhân quát khẽ: “Muốn giữ mạng sống thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta!”
Những lời này ngoại trừ nam nhân kia thì không ai nghe thấy cả.
Nam nhân sửng sốt, thầm nghĩ lời của cô nương này có thể tin tưởng được không.
Nhưng lại nghĩ giờ không đi theo mình cũng sẽ chết.
Vì thế dứt khoát đứng dậy, đi đến trước mặt bà lão nói: “Nương, con cõng nương.”
Tô Ngọc Hành hài lòng nhìn sự tình giải quyết gọn gàng như vậy, đứng dậy phủi đất dính trên người, vừa bước đi lại lập tức quay người, chạy tới cây kia, ngang nhiên ôm nó lên, đi theo Ngộ Quân Diễm ra phía ngoài ngõ nhỏ, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này, mà vị U An quận vương kia lại làm như không thấy gì, mặc kệ cho Vương phi của hắn ôm chậu cây đi phía sau.
Khuôn mặt của dược đồng y quán vặn vẹo, trong lòng thầm than: Đây là công khai lấy trộm đó! Thiên lý ở đâu?
Ngồi trên xe ngựa, Ngộ Quân Diễm liếc Tô Ngọc Hành, lại liếc chậu cây bên cạnh y, liếc qua liếc lại mấy lần, Tô Ngọc Hành có chút ngồi không yên, cười hì hì bẻ một bông hoa đưa tới trước mặt Ngộ Quân Diễm, cắm bông hoa màu trắng ở giữa cổ áo hắn.
“Ta không phải nữ nhân, cài hoa làm gì?” Ngộ Quân Diễm cau mày giật bông hoa xuống, nhét trả vào tay Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành lại đưa bông hoa lên mũi hít một hơi thật sâu, nghe thấy vậy liền nói: “Bảo bối, bảo bối đó.”
Ngộ Quân Diễm cuối cùng không chống cự nổi sự tò mò, ghé mũi sang ngửi thử, lập tức ngửi thấy hương thơm thoang thoảng như có như không, mùi hương lan dần trong mũi, cảm giác mát lạnh từ xoang mũi xông lên đỉnh đầu, cảm thấy như toàn bộ hỗn loạn trong đầu đều được giải phóng.
Mắt phượng hẹp dài của Ngộ Quân Diễm nhắm hờ, làm như đang hưởng thụ cảm giác sảng khoái này, một lát sau, cảm giác mát lạnh trong mũi tán đi, hắn mới hỏi Tô Ngọc Hành: “Đây là hoa gì?”
Tô Ngọc Hành lắc đầu, chỉ lặp lại hai chữ bảo bối.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi đến con đường đầy rẫy những cửa hàng nổi danh.
Ngộ Quân Diễm vì ra vẻ mình là kẻ xa hoa dâm dật ăn chơi trác táng, loáng cái đã mua đến bảy, tám bộ quần áo, mười cái trâm cài tóc, ngọc bội còn mua nhiều hơn.
Trì Úy đi phía sau hắn cười tính tiền vừa âm thầm ôm ngực, cảm thấy trong lòng bị khoét đau.
Tô Ngọc Hành do dự hồi lâu, rốt cục nhỏ giọng hỏi Ngộ Quân Diễm: “Ta có thể mua quần áo mới không?”
Ngộ Quân Diễm không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: “Thích thì cứ mua.”
Không ngờ vừa dứt lời, Tô Ngọc Hành lập tức vọt đi, cầm lên rất nhiều, còn nhiều hơn cả Ngộ Quân Diễm.
Trì Úy cảm giác cả trái tim mình đều bị móc ra cả rồi.
Trở lại Vương phủ, việc đầu tiên Ngộ Quân Diễm làm là gọi đại phu trong phủ tới bắt mạch cho bà lão.
Sau khi đại phu chẩn đoán bệnh xong đã tìm thấy trên cánh tay bà lão có dấu vết bị ong độc đốt.
Ngộ Quân Diễm lệnh cho đại phu giải độc, còn mình thì gọi nam nhân kia vào thẩm vấn.
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?”
Nam nhân quỳ trước mặt trả lời: “Tiểu nhân tên Lý Đại Ngưu, nhà ở huyện Trảm Bắc dưới chân núi Miên.”
Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Mẹ của ngươi bị bệnh, tại sao phải chạy tới nơi này xem bệnh? Chẳng lẽ chỗ ngươi ở không có đại phu sao?”
“Tiểu nhân còn có thể đi đâu được nữa.” Lý Đại Ngưu cúi gằm mặt nói, “Y thuật của Vương đại thúc trong thôn không trị được bệnh của nương, tiểu nhân lại không dám đến y quán trên trấn.”
Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không dám đến?” Nhìn quần áo trên người Lý Đại Ngưu rõ ràng nhỏ hơn thân hình y, Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Là bởi vì không có bạc sao? Sợ y quán không chịu xem bệnh cho nương của ngươi?”
“Cũng bởi vì tiểu nhân có bạc mới không dám đi!”
Lời của Lý Đại Ngưu càng khiến Ngộ Quân Diễm thêm không hiểu.
Lý Đại Ngưu nói: “Tiểu nhân là tiều phu, bởi vì trời sinh sức dài vai rộng, đôi khi bắt được vài con vật trên núi, lột da bán đi kiếm được chút tiền.
Ngày ấy nương tiểu nhân không may bị ong mật đốt, mới qua một đêm mà cả cánh tay sưng tấy, còn nổi mụn đỏ ửng.
Tiểu nhân cõng nương đi tìm Vương đại thúc trong thôn, nhưng ông ấy không trị khỏi được.
Tiểu nhân về nhà lấy bạc định lên y quán trên trấn tìm đại phu, nào ngờ đi đến trấn tiểu nhân mới biết người của Ngũ Hổ bang cũng ở đó, tất cả y quán đều đóng cửa, tiểu nhân không còn cách nào khác đành cõng nương trở về huyện Trảm Bắc.”
“Ngũ Hổ bang?” Ngộ Quân Diễm hỏi, “Đó là bang phái giang hồ nào thế?”
“Bang phái giang hồ chó má gì chứ?” Lý Đại Ngưu khinh thường nói, “Là đám thổ phỉ cường đạo thấy bạc là cướp thì có!”
“Hả? Có chuyện này sao?” Ngộ Quân Diễm cau mày nói, “Chẳng lẽ quan phủ không quan tâm sao?”
“Thổ phỉ Ngũ Hổ bang còn nhiều hơn nha dịch huyện nha, quan phủ muốn xen vào không phải là lấy trứng chọi đá sao?”
“Tri huyện có thể tìm Trì Úy xin hỗ trợ mà.”
“Tìm ai? Trì đại nhân kia sao?” Khuôn mặt ngăm đen của Lý Đại Ngưu tràn đầy khinh thường, “Y sao có thể phái binh trợ giúp? Chính y là kẻ ra lệnh người huyện Trảm Bắc không được sang huyện Trảm Nam.”
“Còn có chuyện này nữa sao?” Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói, “Quả nhiên là trời cao Hoàng đế xa, một Tri châu nho nhỏ lại cả gan dám ra lệnh như vậy.
Hừ!”
Lý Tử nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ngài muốn xử trí hai mẹ con người này thế nào?”
“Người vô lễ với Vương phi là tiểu nhân, không liên quan gì tới nương!” Lý Đại Ngưu nói, “Ngài thả nương ra, muốn đánh muốn giết tiểu nhân là được rồi.”
Ngộ Quân Diễm một tay ôm trán, cười nói: “Nếu ngươi chết, với sức khỏe của nương ngươi, nương ngươi có thể tiếp tục sống được không?”
“Chuyện này…”
Ngộ Quân Diễm lại nói: “Ngươi nói ngươi rất khỏe đúng không?”
“Đúng vậy.” Lý Đại Ngưu gật đầu nói, “Từ nhỏ sức lực của tiểu nhân đã có thể sánh với người trưởng thành.”
Ngộ Quân Diễm chỉ tảng đá ở góc sân: “Trăm nghe không bằng một thấy, ngươi nhấc tảng đá kia lên cho ta xem.”
Lý Đại Ngưu đi qua, hai tay nắm lấy hai góc của tảng đá, hơi nhấc lên như muốn ước chừng trọng lượng của nó, sau đó gập người, vận lực, tảng đá gần trăm cân được y nhẹ nhàng nhấc lên.
Ngộ Quân Diễm gật đầu nói: “Quả nhiên rất khỏe.”
Lý Đại Ngưu lại nói: “Cái này chưa đáng là gì cả.
Chẳng qua mấy ngày nay tiểu nhân không được ăn no, nếu cho tiểu nhân ăn no, tiểu nhân chỉ cần một tay đã có thể nhấc tảng đá này lên rồi.”
Lý Đại Ngưu chỉ thuận miệng nói, không ngờ Ngộ Quân Diễm nhỏ giọng dặn người dưới mấy câu, không bao lâu sau một tiểu đồng bưng ba cái bánh bao lớn tới trước mặt y.
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Đủ ăn chưa?”
Lý Đại Ngưu vừa thấy bánh bao trắng tuyết thì kinh ngạc tròn mắt, rồi không nói không rằng cầm lên dồn vào miệng, thoáng cái đã ngốn hết.
Sau đó Lý Đại Ngưu quệt miệng, cởi chiếc áo không vừa người ném phăng đi, để lộ cơ thể ngăm đen rắn chắc, đi tới trước tảng đá, một tay nhấc lên, tảng đá lập tức bị nhấc cao khỏi mặt đất.
Y nhìn quanh, lộ ra nụ cười đắc ý, khẽ hét một tiếng, nâng tảng đá lên qua đỉnh đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...