"Tả tướng đại nhân, bên này có cục đá, chỗ để chân, mời ngài đi bên này!" Ngoài cửa Hà đại nhân kính cẩn nịnh bợ một nữ tử phiêu dật như tiên, thanh nhã xuất trần tuyệt sắc.
Không để ý tới Hà đại nhân, Lộ Dật Hiên lập tức đi vào bên trong, một đôi mắt bình đạm như nước nhìn chung quanh, tìm kiếm người nàng muốn tìm.
Đột nhiên, cặp mắt như thu ba cắt vũ kia bình tĩnh nhìn về Cố Khinh Hàn đang ngạo nghễ đứng thẳng phía trong lao.
Hơi hơi mỉm cười, như tuyết liên nở rộ, mang theo một mạt hương thơm bình thản.
Đi trước một bước, đang muốn nói gì đó, trong phòng giam truyền đến một đạo ánh mắt sắc bén, con ngươi kia mang theo khí phách không cho cự tuyệt, ngăn cản y khom người hành lễ.
Đạm đạm cười với Cố Khinh Hàn, hiểu rõ gật gật đầu, hóa ra bệ hạ không muốn để cho người khác biết thân phận của nàng.
Xoay người: "Hà đại nhân, không biết người bạn này của ta phạm phải tội gì, để ngài không tiếc giá lớn giam giữ nàng tại đây?"
Ánh mắt nhìn về phía Hà đại nhân, tuy rằng bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là yên lặng tự thuật.
Nhưng Hà đại nhân lại lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất: "Ngài, ngài nói cái gì? Nàng ta là bạn của ngài?"
"Bằng không Hà đại nhân cho rằng bổn tướng đêm hôm khuya khoắt tới đại lao này là tìm ngài uống trà sao?"
Lại lảo đảo một cái, lau mồ hôi trên trán, hôm nay là đụng phải cái gì, một vị nữ nhi của đế sư đại nhân, một vị tả tướng đại nhân, hai người này mặc kệ là ai, y đều không đắc tội nổi a.
Cười cười nói: "Tả tướng đại nhân, ngài xem, tuổi hạ quan càng ngày càng cao, thế mà bắt sai người, hạ quan, hạ quan bèn thả người, bèn thả người, ngài đừng nóng giận."
Tay phải ra sức ra hiệu cho nha vệ bên cạnh, ý bảo mở cửa.
"Leng keng" một tiếng, cửa lao mở ra: "Vị tiểu thư này, ngài xem, hạ quan đây, đây, người cũng có lúc thất thủ, ngựa cũng có khi vấp ngã, hạ quan không rõ thị phi, bắt sai người rồi, ngài xem ngài có thể đại nhân không chấp tiểu nhân hay không?"
"Ngươi không phải đã nói vĩnh viễn sẽ không hối hận sao? Như thế nào? Lúc này mới mấy canh giờ, Hà đại nhân ngài bèn vội vã mời ta đi ra ngoài như vậy?" Cầm lấy một ly trà, nhàn nhã mà nhấp nhấp trong miệng.
Một bên, Đoạn Hồng Vũ uốn éo thân mình yêu mị, giúp đỡ Cố Khinh Hàn xoa bóp bả vai.
Mắt đào hoa mị hoặc nhìn thoáng qua Lộ Dật Hiên một thân thanh dật xuất trần, lại nhìn Hà đại nhân vẻ mặt sốt ruột, không ngừng đổ mồ hôi, yêu diễm cười.
Hà đại nhân bị Đoạn Hồng Vũ tươi cười mị hoặc làm cho ngây ngẩn, nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng mỹ nhân này y rất muốn, nhưng mà y không nhận nổi.
Đừng nói nữ nhi của đế sư đại nhân nhìn trúng.
Hiện tại lại cắm trên tả tướng đại nhân, làm sao cũng không tới phiên y.
Tả tướng đại nhân chính nghĩa vô tư, nếu y nhúng tay vào án tử này, vậy mũ cánh chuồn của mình còn giữ được sao? Nghĩ đến nếu mất mũ cánh chuồn, vậy, vậy, vậy không phải y cái gì đều không còn sao? Không được, tuyệt đối không được, nhất định phải mời vị đại thần này đi ra ngoài, bằng không mũ ô sa của mình nhất định sẽ mất.
"Xin ngài thương xót a, hạ quan thật sự là có mắt không tròng, không biết Thái Sơn, ngài là người nào, đó là vị thần nhân từ trên trời hạ phàm xuống, ngài nhất định sẽ không so đo với hạ quan đi.
Hạ quan cầu xin ngài, ngài bèn đi ra đi, trong lao này, lại không thoải mái, nếu mà ngài muốn ở, sau khi ra ngoài, hạ quan tìm một chỗ thoải mái gấp trăm lần, ngàn lần so với chỗ này để ngài ở, ngài ở bao lâu cũng được, cầu xin ngài!"
"Ồ, nhưng mà ta lại thích nơi này, ta cảm thấy nơi này thật thoải mái" nhìn sắc mặt Hà đại nhân sắp khóc tới nơi, Cố Khinh Hàn cười lạnh một tiếng, cô ngoài việc phân tán giai lệ hậu cung, có phải cũng nên thanh tẩy tham quan ô lại hay không?
"Nữ hiệp, hiệp nữ! Lộ tướng đại nhân, vậy phải làm sao bây giờ, đây.." Đầu hướng về phía Lộ Dật Hiên.
"Hà đại nhân chính là giam nàng, lại không phải ta, ngài nhìn ta làm cái gì?" Phong thanh vân đạm vỗ vỗ ống tay áo.
Cố Khinh Hàn thầm nghĩ, không thể tưởng được, Lộ Dật Hiên này cũng là tên phúc hắc.
"Hồng Vũ, ngươi nói xem, vị Hà đại nhân chưởng quản trị an kinh thành này vô duyên vô cớ bắt chúng ta tới nơi này, hiện tại bèn muốn thả chúng ta đi ra ngoài như vậy, ngươi nói đây có thể quá dễ dàng hay không?"
"Đương nhiên không thể dễ dàng như vậy, muốn bắt thì bắt, muốn thả thì thả, coi chúng ta thành cái gì?"
"Vậy, chúng ta cũng không có khả năng vĩnh viễn ngây ngốc tại nơi này nha!" hai ngón tay giơ lên, vén một lọn tóc của Đoạn Hồng Vũ lên thưởng thức.
"Người ta đột nhiên muốn nghe tiếng cho sủa, ngài nói xem, ta có thể nghe được không?"
"Vậy bèn phải xem Hà đại nhân, Hà đại nhân, ngài nói có phải không?"
Hà đại nhân một khuôn mặt khóc tang, có chút ai oán nhìn về phía Cố Khinh Hàn, đây, tại trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy học chó sủa, vậy, mặt y chẳng phải là mất hết.
Lại bắt gặp khí phách không dung cự tuyệt của Cố Khinh Hàn, hai chân mềm nhũn.
"Gâu, gâu, gâu.."
"Bệ, Khinh Hàn ngài xem, hóa ra người sủa tiếng chó là dáng vẻ như vậy, người ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đâu!"
"Không vội, nếu ngươi muốn nhìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nói Hà đại nhân biểu diễn cho ngươi xem, muốn nhìn cái gì đều được!"
Hà đại nhân đang trong lúc học chó sủa run một cái, như thế nào còn có về sau a!
"Khinh Hàn, người ta không muốn nghe chó sủa nữa, muốn nghe heo kêu!"
Chu chu môi về phía Hà đại nhân.
"Éc, éc.."
"Ha ha ha ha.." Nha vệ cười vang một trận.
"Ngài, ngài chính là tả tướng đại nhân trong truyền thuyết?" nhà tù sát vách truyền đến thanh âm không phối hợp của nữ tù.
Lộ Dật Hiên nhìn phía nữ tù vẻ mặt lôi thôi, không nhìn ra diện mạo, thần sắc lại kích động, vẻ mặt sùng bái kia.
Gật gật đầu.
"Đúng vậy, tại hạ đúng là Lộ Dật Hiên."
"Tiểu sinh, tiểu sinh từ rất sớm đã từng nghe nói đến đại danh Lộ đại nhân, tiểu sinh, tiểu sinh, tiểu sinh vô cùng sùng bái ngài, ngài lấy thân phận dân nghèo thi đỗ Trạng Nguyên, vẫn luôn là tấm gương mẫu mực của tiểu sinh, không nghĩ tới tiểu sinh thế mà có thể thật sự thấy ngài một lần, tiểu sinh.."
Trong nhà tù sát vách, nữ tù kích động đến mức không ngừng run rẩy, hai mắt ngấn lệ.
Không dễ dàng a, không dễ dàng a, vô cớ bị oan uổng, vào lao ngục, vốn dĩ vẻ mặt tức giận, hiện tại thế mà có thể nhìn thấy Lộ tướng đại nhân, vậy, nhà tù này, quả thực ngồi cũng đáng giá.
"Dật Hiên có lễ!" hơi hơi thi lễ về phía nữ tù trong nhà lao, con mắt bình đạm như nước kia không có một chút kỳ thị.
Nữ tù hơi kích động, có chút vô thố, vội vàng cũng học thi lễ, kích động nói: "Tả tướng đại nhân, tiểu sinh, tiểu sinh chỉ là một giới dân nghèo, không xu dính túi, ngài, ngài sẽ không khinh thường ta sao? Ngài chính là nhân tài trụ cột của quốc gia a."
"Trước kia, thân phận Dật Hiên lại có thể tốt đến đâu, cũng chỉ là một giới thư sinh nghèo hèn thôi, các hạ tội gì tự coi nhẹ mình như thế đâu.
Dật Hiên nhìn ra, chỉ cần ôm một trái tim yêu dân chân thành, một ngày kia vào triều làm quan, nhất định cũng là một nhân tài trụ cột."
Nhìn con mắt Lộ Dật Hiên ôn hòa có lễ, nhàn nhạt cười, nữ tù vỗ ngực: "Lộ đại nhân, ngài yên tâm đi, hạ quan nhất định sẽ kiên trì, thi đỗ công danh, thề tất yếu vào triều làm quan, vì bá tánh làm nhiều việc thiện."
Đồng thời cũng ở trong lòng hạ một quyết tâm, bất luận tiền đồ nhấp nhô như thế nào, cũng nhất định phải kiên trì.
Y muốn lấy Lộ tướng đại nhân là tấm gương.
Lộ Dật Hiên nhàn nhạt mà cười, cổ vũ.
"Khinh Hàn, kêu như vậy cũng không thú vị gì, nếu không, để nàng ta ngày mai ở đế đô bò một vòng, hô to, nàng ta là chó, nàng ta không phải người."
"Được a, theo ý ngươi nói"
"Khinh Hàn thật tốt.."
Thân thể nhu mị không xương triền vào trên người Cố Khinh Hàn.
Chụp bay móng vuốt không an phận kia, Cố Khinh Hàn cười: "Hà đại nhân, có nghe hay không? Phu lang nhà ta muốn nghe ngươi ở trên đường cái đế đô kêu đâu"
Thân thể Hà đại nhân mềm xuống, cầu xin nhìn về phía Cố Khinh Hàn.
"Nếu không muốn bò một vòng cũng không phải không thể, chúng ta bèn ở chỗ này, nơi này có ăn có uống có chỗ ngủ, dường như cũng không tệ."
"Đúng rồi, không chỉ phải quỳ bò một vòng, còn phải đeo xiềng xích lên!" Cố Khinh Hàn lại lần nữa bổ sung một câu.
Hà đại nhân rốt cuộc không thừa nhận được, nghe thế, thẳng tắp té xỉu.
"Ha hả, tả tướng đại nhân, tâm nguyện nho nhỏ này của tại hạ, ngài sẽ không làm không được đi?"
"Sao lại thế được, chỉ cần là ngài phân phó, Dật Hiên nhất định khuynh lực làm được, hiện tại ngài có phải có thể ra ngoài rồi hay không?"
Làm một cái tư thế mời, theo sau Cố Khinh Hàn cùng Đoạn Hồng Vũ.
Đợi các nàng đi rồi, nữ tù ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, nửa ngày, hai mắt sáng lên, dường như làm ra một quyết định.
Đêm đen.
Ở trên đường phố không người, một nữ tử đứng thẳng ngạo nghễ tản bộ đi ở phía trước, ở bên cạnh nữ tử theo sát một người nam tử hồng y xinh đẹp vũ mị, cùng với một nữ tử thanh sam thanh nhã xuất trần.
Mặc kệ nhìn từ xa hay gần, ba người này, mặc kệ là đơn độc xuất hiện người nào đều sẽ hấp dẫn một đám mắt lớn.
Bởi vì các nàng không phải thanh dật xuất trần, khí chất trích tiên, thì là có một khuôn mặt không thể bắt bẻ, còn có một nam nhân hồng y mị hoặc chỉ cần yên lặng đứng ở nơi đó, là có thể làm người ta có một loại xúc động nhào lên.
Đáng tiếc, đêm đã khuya, trên đường phố, ngoài ba người ra, lại không có một ai.
"Bản lĩnh Lộ đại nhân thật lớn, trẫm cho rằng người tìm được trẫm trước sẽ là Cổ công công đâu."
"Bệ hạ quá khen, hạ quan cũng là vừa lúc có việc bẩm báo, không tìm thấy bệ hạ ngài.
Cổ công công mới báo cho thần bệ hạ ngài cải trang vi hành."
"Vậy ngươi làm sao biết trẫm ở trong lao ngục?" xoay người, nhướng mày nhìn về phía Lộ Dật Hiên.
"Cổ công công phái rất nhiều người đều không thể tìm được bệ hạ, như vậy bệ hạ, chỉ có thể ở hai nơi, một là thanh lâu, một là lao ngục, mà thanh lâu, hạ quan lục soát từng nhà đều không tìm thấy, vậy tất nhiên chính là ở trong lao ngục" hơi hơi mỉm cười.
"Ngươi thật là thông minh!" xoay người tiếp tục đi phía về trước.
"Bệ hạ quá khen!"
"Bệ hạ cứ buông tha Hà đại nhân như vậy sao?"
"Ngươi không cảm thấy cá này quá nhỏ sao?" Con ngươi bình đạm phát lạnh, mang theo một cỗ sát khí.
Lộ Dật Hiên nao nao, bệ hạ chẳng lẽ là muốn làm lớn một lần, dọn dẹp tham quan ô lại sao?
Nhìn khí phách của Cố Khinh Hàn, chung quy cảm giác bệ hạ cùng dĩ vãng không đúng chỗ nào.
"Ngươi tìm trẫm có gì chuyện quan trọng?" Chụp bay móng vuốt đặt ở trên người cô, trừng mắt nhìn nam tử vẻ mặt quyến rũ kia.
"Sứ thần Bùi quốc Vân vương gia, ngày mai sẽ tới đế đô"
"Nhanh như vậy? Bùi quốc đến Lưu quốc không phải mất lộ trình gần một tháng sao?"
"Hạ quan cũng cảm thấy kỳ lạ, có điều theo thám tử tới báo, Vân vương gia, là suốt đêm lên đường, nghe nói, ở trên đường đã chạy chết tám con ngựa."
Nhíu mày, Vân vương gia sốt ruột tới Lưu quốc như thế là vì chuyện gì?
"Bệ hạ, không biết ngày mai có mở tiệc thiết đãi hay không?"
"Thiết, đương nhiên phải thiết, chung quy không thể khiến cho Bùi quốc bọn họ xem thường chúng ta." Cố Khinh Hàn lông mày nhăn lại.
"Bệ hạ, đã đến cửa Thần Võ."
"Ừm, Lộ tướng ngày mai còn phải nghênh đón Vân vương, đi về trước nghỉ ngơi đi!"
"Vâng, hạ quan cáo lui."
Sau khi Lộ Dật Hiên đi rồi, Đoạn Hồng Vũ nâng mắt đào hoa lên, đà thanh nói: "Bệ hạ, nếu Vân vương tới, ngài sẽ sủng ái Thượng Quan quý quân một lần nữa sao?"
"Trẫm trước đây rất sủng Thượng Quan quý quân sao?" Hai mắt nghi hoặc nhìn về phía Đoạn Hồng Vũ vẻ mặt mị hoặc kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...