Thiếu nữ mặc hắc y chán ghét liếc mắt nhìn Đoạn Ảnh một cái, nếu không phải thiếu đế sư một phần nhân tình, đồng ý thay đế sư bảo hộ cái bao cỏ này, y mới lười đi để ý nàng ta.
Quay đầu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cố Khinh Hàn tuấn mỹ thanh tú như nam nhân nhưng lại vô cùng khí phách trước mắt.
Nếu ban nãy, y không nhìn lầm mà nói, nữ nhân này tu vi võ học chắc chắn đã đạt tới đỉnh cao.
Có thể sử dụng một chiếc đũa xuyên thấu lòng bàn tay, hơn nữa xuyên vào ba phần, người như vậy, trên đời này chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ là, y vì sao chưa bao giờ nghe qua có người số má như vậy đâu?
Đôi lông mày thanh lãnh nhăn lại, mấp máy miệng, đang muốn mở miệng, chỗ cửa thang lầu lại một trận tiếng bước chân "huỳnh huỵch" truyền đến.
"Người nào tại đây náo loạn?" Kinh Triệu Phủ Doãn mang theo một đội nhân mã vênh váo tự đắc đi lên trên lâu.
"Hà đại nhân, Hà đại nhân ngươi tới rồi, điêu dân này, thế mà dám đả thương người của ta, còn tát ta mấy bàn tay, ngươi xem, hiện tại còn sưng đâu, ghê tởm hơn chính là, nàng ta thế mà còn muốn giết ta!" Đoạn Ảnh ngồi xổm trên mặt bàn vừa thấy Kinh Triệu Phủ Doãn Hà đại nhân mang theo nhân mã lại đây, lập tức nhảy xuống khỏi mặt bàn, khôi phục tự cao kiêu ngạo trước kia, thái độ khiêu khích, kiêu căng như chốn không người, chỉ vào Cố Khinh Hàn.
Nhìn người đứng trước mắt chính là nữ nhi của đế sư đại nhân, chân Kinh Triệu Phủ Doãn run lên, chân chó cung kính cúi người: "Ai nha, Đoạn tiểu thư, ngài không sao chứ? Làm sao trên mặt sưng thành cái dạng này đâu? Là người phương nào lớn mật như thế, dám can đảm làm ngài bị thương thành bộ dáng này? Hạ quan ta nhìn thật là đau lòng a!"
"Hà đại nhân, chính là nàng ta, cái đồ quê mùa này vô duyên vô cớ muốn giết ta, ngươi còn không mau mau bắt lấy nàng ta!"
"Điêu dân to gan.." Theo ánh mắt Đoạn Ảnh nhìn lại, lời còn chưa dứt, bèn nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ yêu nghiệt kia đứng ở bên cạnh Cố Khinh Hàn, đôi mắt một trận đăm đăm, nhìn chằm chằm dáng người lửa nóng quyến rũ kia của hắn, mắt mạo đào hoa, nước miếng ào ào chảy xuống, thậm chí ngay cả máu mũi đều trực tiếp phun ra.
Đoạn Hồng Vũ chán ghét "hừ" một tiếng, nếu mà ở trong cung, cắt thành tám khối đều vẫn có lợi cho nàng ta.
Thiếu nữ mặc hắc y nhìn trước mắt một màn này, mí mắt rũ xuống, không nói chuyện nữa, khoanh tay trước ngực, hướng sang một bên mà đứng, như thường lệ đứng ở góc khuất nhất, không chớp mắt lẳng lặng mà quan sát tất cả trong sân.
Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng Đoạn Ảnh, y sẽ không đi nhúng tay vào.
"Hà đại nhân, Hà đại.." Đoạn Ảnh quát chói tai nàng ta, Hà đại nhân sợ tới mức run lên, thu lại suy nghĩ.
"Hà đại nhân, người nam nhân này là của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến, hiện tại, ngươi lập tức bắt nữ nhân này lại cho ta!"
Hà đại nhân lau một đống máu mũi, hít hít cái mũi, nhìn về phía Cố Khinh Hàn ăn mặc mộc mạc, khinh thường hừ một tiếng: "Điêu dân lớn mật, thế mà làm Đoạn tiểu thư bị thương, người tới a, bắt điêu dân có ý đồ hành thích nữ nhi của quan viên triều đình này lại cho ta!"
"Ngươi cũng chưa hỏi xem trong này có ẩn tình gì không, chỉ một câu nói của nàng ta bèn định tội?" ngồi trở lại chỗ ngồi, nhàm chán thưởng thức cái ly.
"Làm càn, ngươi có biết nàng ta là ai không? Nàng ta đường đường chính là nữ nhi của đế sư đại nhân, chẳng lẽ nàng ta sẽ nói dối sao?"
"Ngươi chỗ nào nhìn ra nàng ta sẽ không nói dối? Không thấy được trên mặt đất này nằm nhiều người như vậy sao?"
Hà đại nhân nghẹn một cái, y đương nhiên biết là Đoạn tiểu thư cường đoạt dân nam không thành công, ngược lại còn bị giáo huấn, chỉ là thân phận đế sư đại nhân cùng tam hoàng nữ còn đó, y đâu dám đắc tội, y còn trông cậy vào việc leo lên cây đại thụ Đoạn Ảnh này, bò lên trên đâu.
Lúc này nghe được Cố Khinh Hàn nói không khỏi thẹn quá giận: "Điêu dân lớn mật, bản quan nói ngươi có tội, thì ngươi có tội, người tới, đưa nàng ta vào đại lao nha môn cho ta!"
Giữ chặt Đoạn Hồng Vũ đang muốn đứng dậy, tay phải ra hiệu ý bảo nha vệ dừng bước, không chút để ý lười biếng nói: "Cùng ngươi đến đại lao nha môn cũng có thể, chỉ là mời thần dễ dàng tiễn thần khó, đến lúc đó Hà đại nhân cũng đừng hối hận a!" Nói đoạn, bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Hà đại nhân lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã.
Tuy rằng nữ nhân này thanh tú giống như nam nhân, thoạt nhìn bình bình đạm đạm, ôn ôn hòa hòa, nhưng y làm sao bèn cảm giác mình đắc tội một tôn đại thần, một vị có thể đẩy y vào địa ngục Tử Thần?
Lắc lắc đầu, đây chẳng qua là một nữ nhân bình phàm nghèo hèn thôi, cùng lắm chính là trên người nàng ta có một cỗ khí phách uy nghiêm không thể xem nhẹ.
Y sợ nàng ta làm cái gì? Còn không bằng cẩn thận nịnh bợ nữ nhi của đế sư, không chừng còn có thể thăng quan phát tài đâu.
Nhìn thấy Đoạn Hồng Vũ nhắm mắt theo đuôi, đi sát Cố Khinh Hàn, bộ dáng nhu thuận kia, nhìn đến nỗi y phải dậm chân, nam nhân này lại yêu nghiệt, lại vũ mị, lại mọc đầy gai, cung kính hèn mọn với đồ quê mùa này như vậy, nhưng mà đối với mình lại là thái độ coi thường, thậm chí từ đầu đến cuối, căn bản là không có để y vào mắt, thực sự là làm người ta tức giận.
"Đem nữ nhân này vào đại lao cho ta, người nam nhân này ta muốn mang đi!"
"Có thể a, ngươi nếu có khả năng này, cứ việc thử xem!" thanh âm lười biếng mà lại không chút để ý từ trong miệng Cố Khinh Hàn chậm rãi truyền đến.
Nghĩ đến thân thủ của Cố Khinh Hàn, lại nhìn về phía một bên hắc y không để ý, Đoạn Ảnh nuốt nuốt nước miếng, không dám cản lại.
Nghĩ bụng, vào đại lao còn không chỉnh chết ngươi?
Cứ như vậy, một nữ tử mộc mạc, lười biếng, bình phàm nhưng quanh thân lộ ra một cỗ uy nghiêm được một người nam tử mặc hồng y quyến rũ kéo cánh tay, vừa đi vừa dạo, ở trên đường cái, hứng thú bừng bừng mà nhìn cái này, nhìn cái kia, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Mà phía sau các nàng lại đi theo một đám nha vệ, một quan viên triều đình, một nữ tử mập mạp trên mặt mang theo vết bàn tay sưng lên, cùng với một thiếu nữ mặc hắc y khuôn mặt lạnh lùng, bất đồng đến không còn gì để nói!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...