Cố Khinh Hàn và Cổ công công đều có khinh công trên người, một trước một sau, không đến nửa khắc bèn đến Phượng Loan cung.
Đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa lớn vẫn còn đang đóng chặt, trong lòng không khỏi trầm xuống, làm sao lâu như vậy mà cửa lớn vẫn đóng chặt? Rất khó giải quyết sao? Rất nghiêm trọng sao?
"Bệ hạ, ngài đừng lo lắng, có ngài thương, Thượng Quan quý quân tuyệt đối sẽ không sao đâu, phải biết rằng, ngài chính là đế nữ con trời, ngay cả trời cao cũng phải.."
"Được rồi, nói mãi không xong, đứng sang một bên đi!" Cố Khinh Hàn không kiên nhẫn nghe hắn a dua nịnh hót, vung tay lên, đuổi hắn sang một bên.
Cổ công công cười ngượng ngùng, cung kính đứng ở một bên.
Trong mắt lại xẹt qua một mạt đau lòng, đã qua giữa trưa rồi, bệ hạ còn chưa ăn cơm, nếu mà đói lả thì làm sao bây giờ? Không được, hắn nên nhanh chóng phân phó người trong Ngự Thiện Phòng bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn đồ ăn.
Vung tay lên, gọi một tiểu thị tới, nói bên tai hắn phân phó người Ngự Thiện Phòng chuẩn bị đồ ăn.
Về sau mới có chút âm ngoan nhìn cửa lớn Phượng Loan cung, Thượng Quan quý quân, ngươi dám khiến bệ hạ đói bụng, nợ này, tạp gia nhớ kỹ! Nợ mới nợ cũ, ngày nào đó tạp gia sẽ từ từ tính với ngươi, ai bảo ngươi là đệ đệ của Thượng Quan Vân Lãng!
"Cổ công công, trẫm hỏi ngươi, thời điểm mười lăm hàng tháng, trẫm có gì khác thường hay không?"
Đột nhiên nghe được Cố Khinh Hàn nói, Cổ công công hoảng sợ, ánh mắt tàn nhẫn ác độc cũng biến thành a dua lấy lòng: "Bệ hạ ngài mỗi ngày đều bình thường, không hề khác thường!"
Đệch, biết ngay hỏi cũng như không hỏi!
Cổ biến thái này, rốt cuộc là thật sự không biết, hay là giả không biết?
"Leng keng" cửa lớn Phượng Loan cung mở ra, Cố Khinh Hàn vội vàng tiến lên.
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt tái nhợt của Sở Dật, gấp gáp nói: "Hắn thế nào."
"Nô hầu gặp qua bệ hạ, bệ hạ vạn phúc, Thượng Quan quý quân nhờ hồng phúc của ngài, đã qua cơn nguy hiểm tính mạng, chỉ là cơ thể suy yếu, bị thương quá nặng, hơn nữa kinh hãi quá độ, cần phải tĩnh dưỡng."
Dừng một chút, Sở Dật do dự mà nói: "Hiện tại thân thể quý quân đã vỡ nát, chỉ hơi không để ý bèn có thể nguy hiểm đến tính mạng, sợ là trong vòng một năm đều không thể thừa nhận hoàng ân!"
Cố Khinh Hàn rất có ý vị nhìn thoáng qua Sở Dật, không hề nhiều lời, trực tiếp bước qua Sở Dật, đi vào trong Phượng Loan cung thăm Thượng Quan Hạo.
Sở Dật này đã nhiều lần ám chỉ cô, cơ thể Thượng Quan Hạo không thoải mái, không thể thừa sủng, rốt cuộc hắn có ý gì? Cho dù không thể thừa sủng, cũng là việc của các cô, liên quan gì đến hắn?
Một bên, Cổ công công nghe được Sở Dật nói một câu này, mắt hung tợn lườm hắn một cái.
Uổng công thương ngươi rồi, trắng đen thị phi cũng không phân rõ, quan tâm đến kẻ tai họa bệnh quỷ kia làm cái gì? Việc nên làm thì không làm, chọc giận bệ hạ rồi, xem còn ai có thể cứu được ngươi, thật là bùn nhão không dính được lên tường!
Mắt lại lần nữa hung tợn lườm Sở Dật một cái, mới tung ta tung tăng, lấy lòng đi bên cạnh Cố Khinh Hàn.
Sở Dật chỉ cúi đầu, cũng không nói, nửa ngày, nhẹ nhàng ho khan, vội vàng che miệng lại, không cho ho khan ra.
Thân thể y bị Đoạn quý quân hạ độc nhiều năm, vốn đã không phải quá tốt, mấy ngày nay vì Thượng Quan quý quân lại phí tâm phí sức, suốt đêm nghiên cứu dược liệu, nấu dược thiện cho Thượng Quan quý quân điều dưỡng cơ thể, gần như cũng chưa được ngủ một giấc ngon, thân thể tiêu hao quá mức.
Đêm qua lại đứng một đêm ở ngoài Phượng Loan cung, bị cảm lạnh một chút, hơn nữa, thương thế của Thượng Quan quý quân cực kỳ nghiêm trọng, gần như liều mất nửa cái mạng của y, hao phí toàn bộ tâm lực của y, mới kéo được Thượng Quan quý quân từ quỷ môn quan lại.
Hiện tại tinh khí y hao tổn cực kỳ, thậm chí ngay cả một chút sức lực cũng không có.
Đôi môi tái nhợt giương lên một nụ cười tươi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vẫn tốt, vẫn tốt là Thượng Quan quý quân không sao cả, vẫn kịp thời chữa trị, nếu mà muộn một bước, thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Chẳng qua là sức sống thai nhi trong bụng Thượng Quan quý quân cũng quá mạnh mà, trải qua đủ loại giày vò này, thế mà vẫn có thể sống sót.
Y làm nghề y nhiều năm như vậy, từ trước tới nay cũng chưa hề gặp qua sức sống ngoan cường như vậy.
Nước Thiên Trì, thuốc biến thân, thuốc hợp hoan, còn cả ngược đánh chà đạp của bệ hạ..
Chẳng lẽ đứa nhỏ này, cần cấp thiết đến thế gian này như vậy sao?
Chỉ là cơ thể Thượng Quan quý quân yếu ớt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lại uống thuốc quá liều, cho dù giữ đứa nhỏ này lại, chỉ sợ cũng sẽ mang lên một thân bệnh tật nhỉ?
Cơ thể Thượng Quan quý quân yếu ớt, cũng không chịu nổi nỗi khổ của việc sinh con, huống chi..
Buổi sáng đám thái y đó giúp Thượng Quan quý quân bắt mạch, chắc hẳn là cũng xem ra được.
Chỉ cho rằng bệ hạ đã biết, mới không nói mà thôi..
Đôi mắt lo lắng, nhìn về phía Phượng Loan cung.
Thượng Quan quý quân, năng lực của Sở Dật có hạn, thật sự không giúp được ngươi, chỉ có thể giúp được đến đây, đứa nhỏ này có thể tiếp tục giữ lại hay không, thật sự không phải việc Sở Dật có thể làm được, hy vọng tất cả các ngươi mạnh khỏe!
Bước chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, vội vàng bám lên cây cột bên cạnh.
Che miệng, ho nhẹ vài tiếng.
Ho khan rất kịch liệt, nhịn nửa ngày, che nửa ngày, mới dừng lại.
Trên tay ươn ướt, Sở Dật đưa lòng bàn tay đến trước mặt, chỗ đó rõ ràng là một vũng máu tươi đỏ thắm.
Nâng một cái tay khác lên, lau chỗ đỏ thắm trên miệng, lại cầm lấy một cái khăn tay, lau sạch sẽ máu trên tay, khi lại ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả ban nãy.
Ổn định cơ thể lảo đảo, nhẹ nhàng đi vào trong Phượng Loan cung.
Cố Khinh Hàn ngồi ở mép giường, nhìn Thượng Quan Hạo tái nhợt như tờ giấy, giống như búp bê sứ trên giường.
Không nhịn được chua xót trong lòng.
Một người thiện lương biết bao, ôn nhu biết bao, tại sao mỗi lần chịu khổ luôn là hắn vậy?
Nhìn hắn nhíu chặt lông mày, rất muốn vuốt phẳng nó.
Tay vừa muốn đưa qua, bèn nhìn thấy lông mi Thượng Quan Hạo rung rung một cái, tiếp đó toàn bộ cơ thể cũng run rẩy.
Khuôn mặt thống khổ vô cùng.
"Đừng mà, đừng mà.."
Cố Khinh Hàn nhìn miệng hắn lúc đóng lúc mở, lại không nghe được đang nói cái gì, vội vàng tiến sát vào nghe một cái.
"Đừng mà, cầu xin ngươi..
Đừng mà..
Buông ta ra.."
Trong lòng thắt lại một cái, cầm lấy đôi tay đang vung vẩy giãy giụa kia.
Chắc là hắn mơ thấy việc đêm qua nhỉ.
Mới vừa nắm chặt tay hắn, Thượng Quan Hạo giãy giụa hoảng sợ càng thêm kịch liệt, cơ thể đều đang run bần bật.
Tiểu Lâm Tử đứng ở bên cạnh, rất muốn bệ hạ nhanh rời đi, ngươi càng ở chỗ này, công tử càng sợ hãi, công tử nhận ra mùi hương trên người ngươi, công tử sợ hãi như vậy, chính là bởi vì có ngươi bên cạnh!
Nhưng y lại không có can đảm nói ra, chỉ có thể để mặc cho bệ hạ ngồi ở trước giường công tử, lo lắng nhìn công tử.
Trong lòng khinh thường, nếu thật sự lo lắng cho công tử, tại sao tra tấn lại công tử đến mức thảm như vậy? Nàng vĩnh viễn sẽ không biết ban nãy công tử thống khổ bao nhiêu, chảy bao nhiêu máu, lại dùng nam châm hút ra bao nhiêu ngân châm từ trên người hắn, vĩnh viễn sẽ không biết công tử sợ hãi biết chừng nào!
Có lẽ là ý thức được hắn bài xích, Cố Khinh Hàn buông tay hắn ra, đôi mắt cố định ở miệng vết thương chỗ cổ tay hắn, chỗ đó quấn một tầng lụa trắng, đó là do bị xiềng xích khóa lại, giãy giụa mà tạo thành nhỉ?
Ngày hôm qua rốt cuộc điên cuồng đến mức nào, thật sự muốn hung hăng tự tát mình một cái, sao cô lại có thể làm ra loại việc cầm thú này?
"Buông ta ra, đừng mà..
Cầu xin ngươi..
Tha cho ta đi.."
Thở dài thật mạnh một hơi, thật sự không thể tưởng tượng, nam tử có một đôi mắt trong trẻo sạch sẽ kia, nam tử quật cường bất khuất kia, thế mà lại cầu xin thống khổ hèn mọn đến như vậy.
"Bệ hạ, quý quân nhận ra mùi hương, ở Phượng Loan cung, bất lợi cho thương thế của quý quân, chẳng biết có được đưa quý quân về Lãm Nguyệt Các của hắn không?" Sở Dật đứng ở một bên, cúi đầu chắp tay thi lễ.
Cố Khinh Hàn không thấy rõ mặt Sở Dật lắm, bởi vì lúc này tư thế khom lưng chắp tay thi lễ của hắn so với bình thường phải thấp hơn rất nhiều.
Nhưng thông qua nhiều lần như vậy, ít nhất cô biết được, quan hệ của Sở Dật này và Thượng Quan Hạo không bình thường.
Toàn bộ những câu nói ra, mỗi một câu đều là đứng ở lập trường của Thượng Quan Hạo.
Nhìn Phượng Loan cung, trên giường còn lưu lại tảng máu lớn, trên mặt đất còn có đủ loại dụng cụ tra tấn, ngay cả trong không khí, còn có từng luồng mùi tanh.
Nghe giọng nói vẫn đang nghẹn ngào thấp giọng cầu xin, cùng với thần sắc thống khổ trên khuôn mặt hắn, Cố Khinh Hàn gật gật đầu: "Chuẩn!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...