Ca ca..
Nước mắt khiến mắt y mơ hồ, làm lẫn lộn nỗi sợ trong lòng y, khiến nỗi lòng y lửng lơ.
Trong lúc mông lung, y nghe được Vân vương nói với y, Hạo nhi, nhớ kỹ lời ta nói, nhất định phải tiếp tục chịu đựng, ca ca sẽ đến đón ngươi!
Sẽ đến đón y sao? Nhưng mà tại sao còn chưa tới vậy? Hiện tại y rất đau, rất khó chịu! Ca ca, ngươi ở nơi nào?
Hình ảnh vừa chuyển, lại thấy được, phụ hoàng một bộ long bào minh hoàng, một tay bế y lên đỉnh đầu, ngồi ở trên vai người, đi theo người chơi khắp nơi.
Nhìn thấy mẫu hậu một thân trang phục cung đình hoa lệ, ôn nhu lau thức ăn dính bên miệng y, dặn dò y, ăn từ từ.
Nhìn thấy một tiểu ca ca, kéo cánh tay y, đưa y chạy như bay mọi ngóc ngách trong cung.
Nhìn thấy rất nhiều rất nhiều..
Khóe miệng giương lên một nụ cười tươi, y có người nhà, người nhà của y đều đang chờ y, y không thể khiến cho bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nhưng mà y thật sự mệt mỏi quá, mệt mỏi quá..
Nhiều năm như vậy, đều là sợ các ngươi thương tâm khổ sở, đều là muốn về nhà, cho nên chịu đựng qua một ngày lại một ngày, chịu đựng qua vô số ngày bóng đè, hiện tại, y không chịu đựng được nữa rồi.
Phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca..
Tha thứ cho ta, ta không đợi được các ngươi, cũng không về được quê nhà.
Đôi mắt chớp một cái, chớp xuống giọt nước mắt cực đại trong mắt, đôi tay buông lỏng, không hề nắm chặt khăn trải giường nữa, mặc kệ Cố Khinh Hàn muốn làm gì thì làm.
Nhắm mắt lại, chậm rãi nâng đầu lưỡi lên, định cắn lưỡi tự sát.
Còn chưa đợi y cắn xuống, cằm bị nắm chặt lấy, đau đến mức y phải nhăn chặt mày, một tiếng rên rỉ tràn ra.
"Muốn chết? Không dễ dàng như vậy!" Từ bên cạnh, lại cầm lấy một cái ngân châm, hung hăng đâm vào nơi yếu ớt nhất của y.
"A.."
"Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi!" Thượng Quan Hạo ngửa mặt lên trời kêu to, thân thể không ngừng co rụt lại.
Mồ hôi lạnh và nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Trên tay nắm chặt khăn trải giường đến mức dúm dó, giãy giụa muốn ngồi dậy, mặc kệ còng khóa ma sát cổ tay của y, lộ ra cả xương.
"Trẫm sẽ không giết ngươi, trẫm muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Ngươi mà dám chết, trẫm lập tức sẽ giết tiểu Lâm Tử!"
Cười tà ác một tiếng, không biết ấn vào cái gì, khóa trên tứ chi "lách cách" một tiếng mở ra.
Tứ chi của Thượng Quan Hạo được tự do, theo phản xạ định khép hai chân lại, vừa mới cử động một cái, bèn đau đến mức hàm răng y cắn vào nhau kêu ken két, mồ hôi lạnh đầm đìa chảy xuống.
Đau, đau đớn xuyên tim, chỉ nhẹ nhàng cử động một cái, đều giống như muốn lấy đi tính mạng của y.
Trên người, không có một chỗ nào không đau, chỗ xanh chỗ tím, không ít nơi vẫn còn đang chậm rãi chảy ra máu tươi, đều là do bị nàng cào, đánh.
Xương khớp toàn thân, cũng tại một cử động này, kêu lên răng rắc, vẫn duy trì tư thế nằm ngửa ở nơi đó, không nhúc nhích.
Có lẽ là do cảm thấy hổ thẹn, Thượng Quan Hạo chịu đựng đau đớn, tay che lại bộ phận quan trọng.
Không có sức lực mà cuộn tròn lại.
Cố Khinh Hàn nắm tóc của y lên một cái, kéo đến dụng cụ tra tấn trước mặt.
Thượng Quan Hạo ăn đau, hai chân không có sức lực, gần như là bị nàng nắm tóc kéo đến trước dụng cụ tra tấn, sau đó lại bị Cố Khinh Hàn ném mạnh xuống đất.
Đầu thu vốn dĩ đã lãnh, chạm vào sàn nhà, lạnh đến mức y run rẩy một cái.
Tóc lại lần nữa bị nắm lên, đau đến mức y phát run, không thèm che lại thân thể, mà giơ đôi tay lên đỉnh đầu, muốn giảm thương tổn đến mức thấp nhất, lại không nghĩ rằng, Cố Khinh Hàn bắt lấy tóc của y, ra sức đập đầu của y vào góc tường bên cạnh.
"Bịch" "bịch" "bịch" không biết y bị đập vào bao nhiêu lần, y chỉ biết mỗi lần đập vào, đầu bèn nổ tung một cái, nháy mắt choáng váng.
Rồi sau đó, một dòng chất lỏng nóng bỏng chậm rãi chảy xuống từ trán y.
Đợi sau khi va chạm dừng lại, không có sức lực mà mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình là một mảng màu đỏ máu.
Sờ cái trán bị thương một cái, cả tay đều là máu tươi.
Một dòng nối tiếp một dòng máu nóng, ồ ạt tấn công lại, thống khổ đến nỗi y suýt chút nữa rên rỉ ra tiếng.
Cuộn tròn thân mình lại, lùi từng bước một về phía sau, lưng trực tiếp chạm vào góc tường lạnh băn phía sau, đôi tay che lại bộ phận quan trọng, mong duy trì một chút danh dự cuối cùng.
Thắt chặt lại một chút, lại thắt chặt lại một chút, nếu có thể, y thật sự muốn co lại thành một đoàn, ai cũng không nhìn thấy, cứ yên lặng co lại ở đó như vậy, đầu đặt lên mặt đất lạnh băng, khẽ ho khan ra, mỗi một lần ho khan, thân thể lại run một lần, cũng đau đớn một lần.
Đôi mắt mệt mỏi, nhìn một cái bóng đen ngược trên mặt đất.
Trong lòng Thượng Quan Hạo run lên.
Nâng khuôn mặt tái nhợt đến mức không còn một chút màu máu lên, đau thương mà nhìn Cố Khinh Hàn.
Bỗng nhiên, mắt co rụt lại, thân mình theo đó mà run rẩy lên, tay che lại thân thể, chống thân mình rách nát, lùi từng chút một ra phía sau, hoảng sợ mà nhìn que than lửa đỏ trong tay Cố Khinh Hàn.
"Không, không, đừng như vậy.."
Thượng Quan Hạo lùi từng bước về phía sau, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Cố Khinh Hàn, trong mắt có khẩn cầu, có đau đớn, khủng hoảng..
Y thậm chí có thể nhìn được ảnh ngược y kinh hoảng thất thố trong ánh mắt lạnh lùng, tà mị, âm ngoan của Cố Khinh Hàn, khuôn mặt thống khổ cầu xin đó là chính y sao? Làm sao lại có loại vẻ mặt này?
Que than từng bước một lại gần, nhưng y lại không còn đường mà lùi nữa, chỉ có thể dựa vào góc tường, bất lực nhìn nàng.
Cố Khinh Hàn cười tà ác, chuyển que than trong tay lên người y, một lát ướm ở trên mặt, một lát ở trên tay, trên ngực, trên bụng nhỏ, cùng với..
Thượng Quan Hạo càng kinh hãi, theo tầm mắt mỗi lần lướt qua một chỗ của nàng, theo mỗi một chỗ ướm que than, trong lòng bèn dâng lên sợ hãi nồng đậm, dường như đang tưởng tượng xem, cái que than kia chạm lên cơ thể người, có thể trực tiếp nướng cháy da thịt hay không.
Ngẩng đầu trong nháy mắt, lại thấy được ảnh ngược của y ở trong đôi mắt màu máu của Cố Khinh Hàn, người kia, lớn lên giống mình như vậy, lại khóc như hoa lê dính hạt mưa, bất lực khóc bi ai.
Đột nhiên, Thượng Quan Hạo biến sắc, bởi vì y nhìn thấy đôi mắt ma quỷ đỏ như máu kia, cười âm ngoan.
Quả nhiên, theo nụ cười của nàng, ngực y bị que than dí vào một cái.
Que than lửa đỏ chạm ở trên người y, đau đến mức y thống khổ kêu to, muốn kéo đôi tay cầm que than vẫn đang không ngừng cố gắng đè ép lên kia ra, nhưng y lại không chạm được vào Cố Khinh Hàn, chỉ có thể chạm vào cái que than màu đỏ lửa kia, tay vừa mới chạm vào, đã bị nóng đến nỗi nổi lên một vết bỏng lớn.
Mùi thịt bị cháy, từ trên người y truyền đến.
Thượng Quan Hạo đập tay lên sàn nhà, năm ngón tay khép lại, không có sức lực, không biết phải làm như thế nào.
"A..
A..
A.."
Kêu to thống khổ, tiếng kêu này rất lớn, truyền ra rất xa ngoài Phượng Loan cung, khiến bên ngoài sợ tới mức run lên cầm cập.
Ngoài cửa, tiểu Lâm Tử nghe tiếng thống khổ gào rống, tiếng này còn cao hơn tiếng kia, không thể trấn định được nữa.
Định tiến vào Phượng Loan cung, một tay Sở Dật vội vàng giữ chặt hắn lại, thấp giọng nói: "Đừng đi, ngươi đi ngoài việc ném ra một cái mạng, cái gì cũng không giúp được!"
"Sở đại phu, ngươi nghe được không? Giọng công tử tiếng này còn thống khổ hơn cả tiếng kia, tiếng trước yếu hơn tiếng sau, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi! Chẳng may công tử không chịu đựng được, chẳng may.."
"Không có chẳng may, hiện tại việc chúng ta có thể làm, chỉ là đứng ở chỗ này yên lặng chờ, chờ bệ hạ mệt mỏi, chúng ta bèn có thể đi vào cứu Thượng Quan quý quân."
Tiểu Lâm Tử bưng mặt khóc thút thít, trong lòng khủng hoảng bất an, công tử, người tuyệt đối phải chịu đựng, chúng ta còn phải đợi Vân vương, còn phải về Bùi quốc, tiểu Lâm Tử sẽ vẫn luôn ở bên ngài, ngài cũng phải tiếp tục chịu đựng mới được.
Hu hu..
Lại là một tiếng kêu rên thống khổ, rốt cuộc tiểu Lâm Tử không nhịn được nữa, y nghe ra được, công tử đã đến cực hạn rồi.
Lao về phía trước một cái.
Sắc mặt Sở Dật đại biến, vội vàng đuổi theo, che miệng hắn lại, kéo hắn về phía sau: "Cổ công công đang đứng đó nhìn chúng ta, hiện tại nếu mà đi qua, sẽ mất mạng, cho dù Thượng Quan quý quân thật sự chịu đựng qua một kiếp này, cũng sẽ sống không bằng chết.
Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy Thượng Quan quý quân bơ vơ không nơi nương tựa tại trong hậu cung này, ngay cả người nói chuyện cũng không có sao?"
Tiểu Lâm Tử ngừng giãy giụa, lau sạch nước mắt trên mặt.
Đúng vậy, y không thể đi qua, y phải sống sót, ở Lưu quốc, công tử chỉ có y, nếu mà y xảy ra chuyện gì, công tử phải làm sao bây giờ? Về sau, ai sẽ tới chăm lo cho cuộc sống hàng ngày, ẩm thực của công tử? Công tử mắc bệnh, ai sẽ tới chăm sóc hắn?
Không được, y không thể xúc động, y phải đợi công tử, phải bảo vệ công tử, y muốn bảo vệ công tử cả đời!
Che miệng, từng giọt nước mắt chảy xuống như mưa, nghe âm thanh thống khổ vẫn đang rên rỉ giãy giụa bên trong, thân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Công tử, công tử..
Nếu mà người thật sự ra đi, tiểu Lâm Tử cũng sẽ đi cùng người.
Hu hu..
Đứng ở bên ngoài Phượng Loan cung, đôi mắt gian tà của Cổ công công khinh thường liếc mắt nhìn tiểu Lâm Tử và Sở Dật một cái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...