Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ


Trên người Đoạn Ảnh vô cớ mà co rúm lại một cái, cảm giác từng trận lạnh lẽo tấn công lại..

Bỏ qua Quách Bội Bội, chuyển ánh mắt khoe khoang nhìn về phía đám học sinh.
Trong biển người mênh mang, người thứ nhất Đoạn Ảnh nhìn thấy chính là người mặc xiêm y vàng nhạt Cố Khinh Hàn.

Trong lòng mắng, làm sai đi đến chỗ nào cũng có thể thấy được nàng ta?
"Hừ, lại là ngươi! Thì ra ngươi cũng muốn tham gia khoa cử à, chậc chậc chậc chậc, quả thực chính là mơ mộng hão huyền, ngươi tin ta trực tiếp khiến ngươi ngay cả một lá thư đề cử cũng sẽ không có được hay không?"
Đoạn Ảnh vênh váo tự đắc, ôm bụng, khinh thường nhìn nàng.

Hừ, tưởng rằng thân phận nàng ta cao lắm, thì ra cũng chẳng qua chỉ như thế, nếu thân phận thực sự cao như vậy, làm sao lại ở cùng đám thư sinh nghèo kiết hủ lậu này được!
"Tin a, tại sao lại không tin? Ngay cả Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa là ai ngươi cũng biết, ngược lại, một lá thư đề cử nho nhỏ có thể làm khó được ngươi sao?" Cố Khinh Hàn khoanh tay trước ngực, dựa vào một cây đại thụ không để ý chút nào, nói.

Một đôi mắt phượng lạnh lùng, tỏa sáng lấp lánh, chớp chớp liên tục.
Đám học sinh đều có hơi lo lắng nhìn Cố Khinh Hàn, Đoạn Ảnh này chính là nữ nhi thân sinh của đế sư đại nhân, đắc tội với nàng ta, thực sự có thể ngay cả lá thư đề cử cũng không có, chẳng lẽ Cố tiểu thư không sợ sao?

Đoạn tiểu thư này cũng thật sự quá đáng, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, nàng ta muốn nói là ai thì sẽ là người đó sao? Đó chính là đề đương kim bệ hạ tự mình ra.

Chẳng lẽ, những gian thần đó lại muốn một tay che trời, lừa dối, giở trò trong khoa cử sao?
Nếu thật là như vậy, vậy các nàng còn thi cái gì mà thi, nếu bệ hạ lại mặc kệ những gian thần đó tiếp tục giở trò, không biết sẽ làm nguội lạnh bao nhiêu tử sĩ trong thiên hạ.
Đoạn Ảnh tức giận, một kẻ thư sinh nghèo nho nhỏ, thế mà cũng dám dùng loại thái độ này nói chuyện với y!
"Ngươi thật to gan, ngươi không sợ ta sai người bắt ngươi vào đại lao, lại ăn một bữa cơm tù sao?"
"Nếu ngươi có cái bản lĩnh kia, cứ việc lại đây bắt!"
Đoạn Ảnh dựng tóc gáy, gia hỏa này, ỷ vào việc có một thân bản lĩnh xuất thần nhập hóa, cho rằng y sẽ sợ nàng ta sao? Y chính là nữ nhi của đế sư, bạn của Văn vương.

Tuy rằng gần đây Văn vương cũng không để ý tới y, nhưng vẫn còn tồn tại một tầng quan hệ kia.
"Đệch, một đám kẻ nghèo hèn, cũng dám thách thức lão tử, lão tử là ai? Lão tử chính là nữ nhi của đế sư, các ngươi lại coi là cái gì? Một đầu ngón tay của ta cũng có thể bóp chết các ngươi!" Đoạn Ảnh đi qua, trực tiếp ném cái trống đặt ở trong sân đi.
Đại Phì Điểu tức giận đến mức cả người phát run, nữ nhi của đế sư thì ghê gớm sao? Đang định tiến lên đánh nàng ta một trận.

Lăng Phi Dạ vội vàng ngăn lại, thấp giọng nói: "Đừng xúc động, cẩn thận không lấy được thư đề cử!"

Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lăng Phi Dạ, Đại Phì Điểu căm hận phất phất ống tay áo, bất mãn buông tay.
Đoạn Ảnh thấy vậy, càng thêm khoe khoang nhìn các nàng, bắt chéo hai chân, bĩu môi, khinh thường liếc mắt nhìn qua các nàng một cái.
"Lăng Phi Dạ gặp qua Đoạn tiểu thư, Đoạn tiểu thư an khang!" Lăng Phi Dạ cúi đầu vái chào hữu nghị.
"Úi chà, ta còn tưởng là ai, thì ra là thiên kim nhà Lăng thượng thư à, ồ, chí hướng của Lăng tiểu thư cũng thật vĩ đại, tình nguyện ở cùng một đám kẻ nghèo hèn làm ăn mày, cũng không muốn thăng quan phát tài!"
Sắc mặt đám học sinh lại biến đổi, một câu một kẻ nghèo hèn, một câu một kẻ ăn mày, nếu không phải nàng ta đầu thai tốt, chỉ sợ ngay cả ăn mày nàng ta cũng không bằng.
Lăng Phi Dạ hơi hơi biến sắc, Đoạn tiểu thư này, càng nói càng quá đáng: "Đoạn tiểu thư, người như Lăng mỗ, tự nhận thực sự không được cao quý như ngài, nhưng nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, nếu mà không có những kẻ nghèo hèn đó, cũng không thể làm nổi bật lên được thân phận cao quý của ngài, ngài nói có đúng không?"
"Chả vậy, đây là số mệnh, chim sẻ mơ tưởng thành phượng hoàng, ta khinh, chỉ bằng các ngươi cũng xứng chắc! Ngoan ngoãn cút trở về làm ăn mày của các ngươi đi, tâm tình của lão tử tốt mà nói, có lẽ còn có thể thưởng cho các ngươi một ít đồ ăn."
"Đoạn Ảnh, mong ngươi ăn nói sạch sẽ một chút, tuy rằng chúng ta nghèo, nhưng mà nghèo có chí khí, dựa vào bàn tay của mình, tự nuôi sống mình, không hề cảm thấy kém hơn các ngươi chỗ nào cả!" Lời lẽ của Quách Bội Bội đanh thép.
"Đệch, ngươi dám nói chuyện như vậy với lão tử, có tin lão tử trực tiếp bóp chết ngươi hay không, một con chó lộn giống, cũng dám quỷ khóc sói gào ở chỗ này, lão tử.."
"Bốp" Đoạn Ảnh còn chưa có nói xong, trên mặt đã bị đấm một quyền, đau đến nỗi y nhe răng trợn mắt.
"Đệch, có một chút tiền thì ghê gớm à, là nữ nhi chủa đế sư thì sao, cái mạng ti tiện của lão tử có một cái, cùng lắm thì đồng quy vu tận, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, cho rằng lão tử dễ bắt nạt sao?" Đại Phì Điểu thật sự không nhịn được, mỗi khi nghe nàng ta nói xong một câu, mỗi lần nhìn thấy nàng ta liếc mắt một cái, y bèn không nhịn được muốn tiến lên đánh nàng ta hung hăng một trận, khoe khoang cái gì, còn không phải chỉ có một thân phận tốt sao, Đại Phì Điểu y không thèm sợ nàng ta.
Một quyền này vừa đi qua, Đoạn Ảnh không khỏi ngây ra, đám học sinh bên cạnh cũng đều ngây ra, đây..


đây..

Quá bạo lực rồi, bọn họ cũng đã sớm muốn dạy dỗ nàng ta một trận, chẳng qua không có cái can đảm này.
Sau một lúc lâu, Đoạn Ảnh mới phản ứng lại, cái đồ quê mùa kia đánh y hai ba lần thì thôi đi, ít nhất nàng ta có một thân võ công quỷ thần khó lường, nhưng đồ ăn mày thối này, thế mà cũng dám đánh y, thúc khả nhẫn, thẩm dã bất khả nhẫn (có chuyện nhịn được nhưng chuyện này thì không thể nhịn được), hét to: "Người đâu mau tới, đánh cho lão tử, đánh mạnh vào, xảy ra chuyện gì, lão tử che chở cho!"
Theo tiếng hô quát tháo của Đoạn Ảnh, phía sau, mấy chục hộ vệ đều tiến lên bao vây, cầm gậy gộc, ý muốn đánh trên người Đại Phì Điểu.
Bên cạnh, những học sinh khác vừa nhìn một cái, sắc mặt đại biến, sau khi bị đống gậy gộc này đánh vào, Đại Phì Điểu còn có thể sống sót sao? Quách Bội Bội kêu lớn tiếng lên: "Đám tỷ muội, chúng ta liều mạng với các nàng, các nàng quả thực chính là quá vũ nhục chúng ta, để bảo vệ danh dự của chúng ta, chúng ta không thể chịu trói như vậy!" Dứt lời, cầm lấy một cành cây dưới mặt đất, vung vẩy qua lại.
Những người này cũng đã sớm không quen nhìn tác phong của Đoạn Ảnh, lúc này nghe được Quách Bội Bội nói, toàn bộ tụm lại tiến lên, hoặc nhặt cành cây dưới mặt đất lên, hoặc cầm cục đá, hai bên lập tức lao vào đánh nhau.
Những học sinh này, mỗi người thoạt nhìn gần như nhu nhu nhược nhược, lúc trâu bò lên, cũng không phải hung hãn bình thường, đồ vật trong tay điên cuồng ném đi, tuy rằng võ công không được lợi hại như hộ vệ của Đoạn Ảnh, nhưng có lợi ở chỗ người đông thế mạnh, tuy rằng, hộ vệ của Đoạn Ảnh đều cầm gậy gỗ, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay.

Trong lúc nhất thời thế nhưng bị một đám thư sinh nghèo bao vây lại, thậm chí không ngừng bị hành hung.
Lâm Phương đứng ở bên ngoài, luôn luôn cảnh giác nhìn các nàng, một khi phát hiện hộ vệ nào hạ tử thủ với nhóm thư sinh nghèo, lập tức giơ tay ngăn cản.
Có Lâm Phương tương trợ, tình cảnh lập tức nghiêng về một phía, mấy người thư sinh nghèo, đánh nhau với một hộ vệ, không ngừng đấm đá lên người các nàng, đau đến mức các nàng thống khổ xin tha.
Đoạn Ảnh dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, ra sức trừng lớn đôi mắt vô cùng nhỏ kia của y, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn thế lực bị vây đánh.

Y đưa theo mười mấy đến hai mươi hộ vệ, cứ như vậy, bị một đám thư sinh nghèo như ăn mày đánh gục?
Một đám thư sinh nghèo, thế mà dám đánh người của y, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân đấy, coi y là người chết chắc!

Sau khi Đại Phì Điểu hung hăng đánh một hộ vệ, chạy đến trước mặt Đoạn Ảnh, dương tay chính là đấm qua một quyền: "Đệch, ngươi tiếp tục khoe mẽ đi, tiếp tục khoe khoang đi, ban nãy không phải rất uy phong sao? Hiện tại, làm sao không tiếp tục nữa?" Dứt lời, lại đấm qua mấy quyền.
Thân thể Đại Phì Điểu cường tráng, không giống như thư sinh nhu nhược, Đại Phì Điểu lớn lên lưng hùm vai gấu, một thân cậy mạnh, chỉ đấm qua mấy quyền, suýt chút nữa đánh Đoạn Ảnh đến nỗi bất tỉnh.
Cố Khinh Hàn rất có hứng thú nhìn một màn này, đây chính là lực lượng dân tâm, cho dù có yếu, đoàn kết một lòng, cũng có thể đánh bại kẻ mạnh.

Đoạn heo béo thật là xứng đáng, có người ra tay cô cũng đỡ phải ra tay.
Nghe tiếng kêu thảm thiết như giết heo của Đoạn heo béo, trong lòng cô lại lén sảng khoái một trận.
"Thế mà ngươi ngay cả ta cũng dám đánh, ta chính là nữ nhi của đế sư đại nhân, bạn của Văn vương, ngươi thật to gan.."
"Bốp bốp" lại đấm qua mấy quyền.
"Đệch, lão tử muốn chém đầu cả nhà ngươi, tru di cửu tộc!"
"Ngươi là cái gì? Chém đầu cả nhà, tru di cửu tộc? Ngay cả đế sư đều không có quyền lực này, ngươi lại là cái gì?" Một bên, Tình Tiểu Noãn phẫn nộ quát.
Đại Phì Điểu nghe được lời nói của nàng ta, hỏa khí lại hướng lên trên, đấm qua một quyền lại một quyền: "Giỏi lắm Đế sư nữ nhi! Giỏi lắm bạn của Văn vương, Đại Phì Điểu ta thật sự sợ quá đi, ta mẹ nó, trước khi ngươi diệt cửu tộc sẽ đánh chết ngươi!"
Đoạn Ảnh bị Đại Phì Điểu đánh đến nỗi kêu cha gọi mẹ, không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, muốn báo thù còn rất nhiều cơ hội, vội vàng bi ai kêu lên: "Đừng đánh, ối ối, đau chết mất, đừng đánh nữa, cầu xin ngươi!"
Lại đấm một quyền xuống ngực nàng ta, đánh đến mức Đoạn heo béo trực tiếp phun ra một ngụm nước đắng (nước đắng nôn ra từ trong miệng).

Còn muốn lại đánh tiếp, nắm tay bị một bàn tay nắm lấy: "Được rồi, đừng đánh nữa, lại đánh tiếp sẽ ra mạng người, dù sao nàng ta cũng là nữ nhi của đế sư, lần này thôi đi, nếu nàng ta còn như vậy, chúng ta lại giáo dạy dỗ nàng ta cũng không muộn!" Lăng Phi Dạ tiến lên một bước ngăn cản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui