Trong lòng Thượng Quan Hạo lại là căng thẳng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đột nhiên bị Cố Khinh Hàn ôm lên một cái, trong lòng càng thêm hoảng hốt, suýt chút nữa giãy giụa, thân mình cứng đờ nhìn Cố Khinh Hàn ôm hắn lên trên giường lầu hai.
Đôi mắt trong trẻo như đá lưu ly, chớp cũng không chớp nhìn Cố Khinh Hàn, tay gắt gao nắm chặt góc áo, đột nhiên, nhìn thấy Cố Khinh Hàn cởi đủ các loại đai lưng đá quý ra, cởi long bào, lộ ra áo trong màu vàng, trong lòng Thượng Quan Hạo lại là căng thẳng, thân mình vô thức dịch vào trong giường, trên tay bởi vì dùng sức quá mức, nắm chặt đến nỗi gân xanh hiện lên.
Từng màn trong quá khứ đều thoáng hiện ra ở trong đầu, hoặc cố chấp lấy roi đánh, hoặc bạo lực xé rách quần áo của y, hoặc để lại từng mảng vết thương ở trên người y, nhục nhã y không hề dừng lại, mặc kệ y kêu khóc xin tha, đều không dao động, thậm chí càng thêm tàn nhẫn hành hung y.
Bóng ma quá khứ che trời lấp đất tấn công lại, khiến Thượng Quan Hạo càng thêm sợ hãi, người cũng không nhịn được rùng mình, không ngừng co rụt vào bên trong, thậm chí vùi đầu ở trên giường, đôi tay ôm thân thể của mình, cuộn tròn.
Cố Khinh Hàn xoay người lại bèn nhìn thấy Thượng Quan Hạo, ôm đầu, thân thể run rẩy, thân thể co rụt sát vách tường, bỗng nhiên nghĩ đến, tuy rằng cô không nghĩ sẽ chạm vào hắn, chỉ là muốn làm ra vẻ, cùng hắn ngủ chung, lại không nghĩ rằng, nguyên thân để lại cho hắn bóng ma lớn như vậy.
Lên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thượng Quan Hạo: "Không sao đâu, nếu mà ngươi không thích trẫm chạm vào ngươi, trẫm không chạm vào ngươi là được, nào, lại đây một chút, nhanh đắp chăn lên!"
Lưng Thượng Quan Hạo bị Cố Khinh Hàn chạm vào một chút, sợ tới mức hắn vội vàng lại co rụt thân mình vào trên vách tường.
Thân mình vốn dĩ đã run rẩy, không khỏi càng run đến mức kịch liệt.
Nghĩ đến, khi lần đầu tiên nhìn thấy Thượng Quan Hạo ở Lãnh Tịch cung, Thượng Quan Hạo nói, sống không bằng chết, không bằng cứ chết đi, giọng nói kia bi thương, tuyệt vọng đến mức nặng nề như vậy, giống như thâm nhập vào thân thể của cô.
Còn có lúc ấy, thương thế trên người hắn, toàn thân từ trên xuống dưới, gần như là không còn một miếng thịt nào hoàn hảo, vết thương do roi đánh, bị bỏng, vết thương do kiếm chém, đủ loại, chắc là đều có hết, da thịt trên người thối rữa một mảng, thậm chí còn chảy mủ, tỏa ra từng đợt hôi thối, mặc bộ quần áo không biết có bao nhiêu mảnh vá, ăn rễ cây..
Từng việc, từng việc, đều khiến lòng người ta chua xót như vậy.
Không nhịn được kéo hắn lại đây, ôm chặt bên người mình.
"Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi, tin ta được không?"
Thân mình vẫn đang run rẩy như cũ, lại không hề giãy giụa nữa, chỉ là thân mình từ đầu đến cuối vẫn cứng đờ, co rúm lại.
Qua một lúc lâu, Cố Khinh Hàn mới nhẹ nhàng xuay người hắn lại đây.
Trong mắt Thượng Quan Hạo có một mạt quật cường, quật cường nhìn cô, chỉ là bên trong quật cường kia, lại không có nhiều tự tin, thậm chí còn có chút ý né tránh, cảnh giác nhìn Cố Khinh Hàn.
Cố Khinh Hàn cười ấm áp với hắn: "Đừng sợ, một ngày nào đó, những ác mộng kia đều trôi qua, về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa, quên mọi việc trước kia đi được không? Nếu không thì, ngươi sẽ thật sự vất vả, rất mệt!"
Cố Khinh Hàn nói, hiển nhiên không có chút tác dụng gì, bóng ma đã để lại trong thời gian dài, sao có thể bởi vì một câu của cô, bèn biến mất hầu như không còn đâu?
Vốn dĩ đang muốn cởi áo ngoài trên người hắn, lại đi ngủ, nhìn cảm xúc của Thượng Quan Hạo không ổn định lắm, cũng không dám tùy tiện ra tay, chỉ là nhẹ nhàng nằm thẳng trên giường, duỗi tay kéo chăn bông trên giường long phượng đắp ở trên người hắn, tự mình nằm ở bên cạnh.
Thượng Quan Hạo không nói lời nào, Cố Khinh Hàn cũng không nói lời nào, nhắm mắt lại, lưng duỗi thẳng, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, sau khi hồi cung, thì vẫn luôn xử lý việc triều đình, cô cũng muốn cẩn thận nghỉ tạm một đêm.
Ngửi mùi hương thoang thoảng trên người hắn, dần dần tiến vào cảnh trong mơ.
Chỉ là vẫn luôn ngủ không an tâm, chung quy có thể cảm nhận được, thân mình cứng đờ của Thượng Quan Hạo bên cạnh, ngón tay gầy yếu mảnh dài, vẫn đang nắm chặt góc chăn đến gắt gao, động cũng không dám động một chút, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hay tay Cố Khinh Hàn vòng ra, trực tiếp đem ôm hắn vào trong lòng, ôm hắn cùng nhau đi vào giấc ngủ: "Ngoan, thả lỏng chút, ngủ đi!" Nói xong câu đó, Cố Khinh Hàn trực tiếp ngủ luôn.
Cố Khinh Hàn ngủ rồi, Thượng Quan Hạo lại không hề ngủ, nép ở trong lòng Cố Khinh Hàn đang ngủ, thân mình cứng đờ đến mức khó chịu, cũng không dám động một cái, sợ đánh thức Cố Khinh Hàn đang ngủ say, đến lúc đó lại hóa thân thành ma.
Y không biết hôm nay tại sao bệ hạ không hề sử dụng bạo lực với y, càng không biết tại sao từ sau ngày tuyên chỉ Sở Dật trị thương cho y, lại chưa từng đánh y, chẳng lẽ chính là bởi vì sứ thần Bùi quốc tới, cho nên mới giả vờ cho sứ thần xem sao?
Trong lòng bỗng nhiên có chút bi ai, có phải sau khi Vân vương đi rồi, y nên trở lại Lãnh Tịch cung hay không?
Khóe mắt, chảy một giọt nước mắt, không tiếng động khóc thút thít.
Bùi quốc, y thật sự rất muốn trở về nhìn một cái, chẳng sợ chỉ liếc mắt một cái, nhiều năm đau khổ chống đỡ như vậy, động lực để y sống sót chính là chờ đến lúc có thể trở về Bùi quốc, có thể nhìn quốc gia, phụ hoàng, mẫu hậu của y.
Chỉ là khi nào y mới có thể có cơ hội này? Lại nói, đời này còn có cơ hội này sao? Bệ hạ, thật sự sẽ cho y trở về sao?
Trong Lạc Vũ viện.
Đoạn Hồng Vũ bó lại quần áo màu lửa đỏ, ngồi ở cạnh bàn, từng nét bút chép nam giới, ánh nến mờ mịt, nhuộm đẫm sườn mặt yêu nghiệt của hắn thành màu vàng kim, không còn mị hoặc, không còn yêu diễm, chỉ là yên lặng ngồi ở bên cạnh bàn của hắn, liếc mắt một cái nhìn lại, có vẻ tĩnh lặng hài hòa.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Hồng Nô từ bên ngoài đi vào, nhẹ giọng nói bên tai Đoạn Hồng Vũ cái gì đó.
Vốn dĩ Đoạn Hồng Vũ đang tâm bình khí hòa sao chép nam giới, đứng dậy một cái, hàng lông mày trên mắt đào hoa nhăn thành một đoàn: "Ngươi nói cái gì? Bệ hạ không chỉ đặc xá cho Thượng Quan quý quân, còn để cho hắn ở Lãm Nguyệt Các, thậm chí đêm nay còn ngủ lại Lãm Nguyệt Các?"
"Đúng vậy, quý quân, nghe nói, bệ hạ còn ban thưởng không ít thứ, còn chuyển suối nước nóng duy nhất trong cung qua Lãm Nguyệt Các, thưởng cho Thượng Quan quý quân!" Hồng Nô ở một bên thêm mắm thêm muối.
Nghe vậy, trong cơn giận dữ, một tay Đoạn Hồng Vũ đem ném nam giới đã chép xong xuống mặt đất: "Thượng Quan Hạo, ngươi cũng thật có gan, nhân lúc chúng ta đều bị cấm túc, bèn thông đồng với bệ hạ! Hừ, quả thật không biết xấu hổ!"
"Chẳng thế thì sao! Thượng Quan quý quân cũng thật là, trước kia làm sao cũng không nhìn ra được, hắn có tâm tư sâu như vậy!" Hồng Nô đau lòng mà nhìn thoáng qua nam giới dưới mặt đất, đó chính là quý quân mất rất nhiều thời gian mới chép được, giờ thì hay rồi, đều bị mực nước thấm đẫm, lại phải chép lại một lần nữa.
Quý quân cũng thật là đáng thương!
Phất tay áo, bèn muốn đi Lãm Nguyệt Các tìm bệ hạ, đi đến cửa viện, nhìn thị vệ đang trông coi, trong lúc nhất thời lại ngừng lại, bệ hạ còn đang tức giận ngập đầu, hiện tại lại muộn như vậy, hơn nữa thời gian mình bị cấm túc còn chưa hết, nếu tùy tiện đi tìm bệ hạ, có thể trực tiếp bị bệ hạ biếm vào lãnh cung hay không?
Không được, tuyệt đối không thể đi tìm bệ hạ! Xoay người đi vào phòng, nhìn nam giới trên bàn, trong lòng buồn bực một trận.
Toàn bộ người trong hậu cung đều biết, y vẫn luôn mong có được suối nước nóng kia, vài lần tìm bệ hạ xin, lần nào cũng đều bị cự tuyệt.
Nếu bệ hạ đưa suối nước nóng kia cho Thượng Quan, đó không phải là gián tiếp nói với mọi người, Thượng Quan còn được sủng ái hơn cả y sao? Về sau, trong hậu cung, y còn ra oai như thế nào?
Chẳng lẽ bệ hạ, thật sự phiền chán y rồi? Hay là tác phong của y có vấn đề gì?
Trong Trúc Nhã Hiên.
Vệ Thanh Dương một thân áo xanh, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn rừng trúc lay động xào xạc ngoài cửa sổ, động tác gảy đàn trên tay không thay đổi, gảy đi gảy lại mấy khúc nhạc dạo đầu kia, không biết gảy bao nhiêu lần.
Tiểu Thanh đứng ở một bên, lải nhải mà nói: "Quý quân, ngài biết không? Bệ hạ ban Lãm Nguyệt Các cho Thượng Quan quý quân, đó chính là tẩm cung của phượng hậu tương lai mà!"
Tiếng đàn run lên, lạc một nhịp.
"Hơn nữa, buổi tối hôm nay, bệ hạ đi Lãm Nguyệt Các!"
Tiếng đàn lại run lên mấy cái, lạc mấy nhịp, thậm chí còn có chút lộn xộn.
Tiểu Thanh cẩn thận quan sát ánh mắt Vệ Thanh Dương, thấy trong mắt hắn, một mảng bình tĩnh, chỉ là tiếng đàn gảy trên tay, càng ngày càng loạn.
Có chút nghi ngờ, cảm thấy từ sau lần quý quân xuất cung trở về, cả người bèn thay đổi rồi? Tính khí trở nên bộp chộp nóng nảy, càng trở nên lạnh nhạt hơn, y cũng có chút không nhìn rõ quý quân nhà mình.
Vệ Thanh Dương ngơ ngẩn nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, động tác đánh đàn trên tay càng lúc càng nhanh, âm thanh càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi tiểu Thanh cũng không nhịn được che lỗ tai lại, quái dị nhìn hắn.
Cuối cùng tiếng đàn "tranh" một tiếng, đứt gãy.
Vệ Thanh Dương mới dừng tiết tấu gảy đàn lại, đôi mắt nguy hiểm híp lại nhìn Lãm Nguyệt Các, khóe miệng cười lạnh lùng.
Tiểu Thanh che miệng lại, y hầu hạ quý quân nhiều năm như vậy, chưa từng thấy hắn lộ ra ánh mắt âm ngoan như vậy, quý quân đây là làm sao vậy?
Bệ hạ, Vệ Thanh Dương ta, bèn không lọt vào mắt người như vậy sao? Một Vãn Dung, một Đoạn Hồng Vũ, hiện tại lại là một Thượng Quan Hạo, a..
"Bộp" một tiếng, ném cây đàn trên bàn xuống, lạnh lùng phun ra một câu: "Ném đi cho ta!" Phất tay áo đi vào trong phòng.
Tiểu Thanh há hốc mồm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...