Tường Lam: Nương Nương! Nương Nương người phải dậy thôi, có chuyện không ổn!
...Từ lúc y được Tường Lam gọi dậy đến bây giờ đã là nửa canh.
Mọi người đang tập trung ở sảnh chính của Phụng Mai Cung, nửa canh giờ trước, Hoà Mai đột nhiên phát sốt, thái y liền báo cho Hoàng Thượng và mời mọi người đến đây ngay.
- Tào thái y: Hoàng Thượng, xin thứ tội cho thần vô dụng.
Sau cơn sốt, Nhị Công Chúa đã yếu đi rất nhiều.
Nếu người có thể vượt qua đêm nay mà không phát sốt nữa, bệnh tình sẽ tiến triển còn nếu như không thì công chúa e là...
- Hắn: Bằng mọi giá phải giữ mạng của công chúa! NẾU CON BÉ KHÔNG QUA KHỎI TRẪM SẼ GIẾT CÁC NGƯơI ĐỂ CHÔN CHUNG!
- Y: Phụng Như Mai! Hoàng Thượng, Phụng Tần ngất rồi!
...
- Hắn: Nguyệt Nhi, trẫm nhận được tin Khâm Thân Vương đã trở về, người ở lại chăm sóc cho Phụng Tần.
Trẫm sẽ trở lại ngay.
- Y: Được
_Chính Điện_
- Khâm Thân Vương: Thần đệ cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an! Hồi Hoàng huynh, thần đệ mang theo thánh chỉ lệnh đi dẹp loạn giặc ngoài biên cương nay đã chiến thắng trở về, nghe được trong Thành ôn dịch tràn lan mà vẫn chưa có cách trị.
- Hắn: Phải...thái y tài giỏi trong Thành cũng đã sức cùng lực kiệt, ngay cả Hoà Mai chưa đầy một tuổi cũng đã nhiễm bệnh.
Thứ ôn dịch này khiến trẫm còn phiền não hơn ngàn vạn quân thù ngoài kia...
- Khâm Thân Vương: Hoàng huynh, thần đệ xin chia sẻ nỗi phiền lo này với người.
Một tháng trước nội tình bên giặc có rục rịch, bọn chúng nhiễm phải loại bệnh lạ, quân địch chết nhiều vô số kể.
Chúng phải báo về triều đình để cử thái y đến phò tá, vì...loại bệnh này chỉ có ở nước chúng, và cũng chỉ nước chúng có cách trị.
Nay chiến thắng trở về, thần đệ đã mang về cả phương thuốc chữa trị, mong có thể khắc phục ôn dịch trong Thành.
- Hắn: Hay! Hay lắm! Không phụ sự kỳ vọng của trẫm!
- Khâm Thân Vương: Đây không phải là công sức của mỗi thần đệ mà còn là của toàn bộ quân ta, và còn là công sức của...Thuần Nguyên Soái...
- Hắn: Trẫm biết...Như này đi, nếu trong năm năm hắn có thể giành thắng lợi tất cả trận chiến ngoài biên cương, trẫm sẽ cho phép hắn trở về Vương Thành.
- Khâm Thân Vương: Hoàng Thượng anh minh!
- Cao Đinh: Hoàng Thượng! Không xong rồi, Phụng...Phụng Mai Cung truyền tin đến.
Công chúa lại bắt đầu phát sốt.
...
_Phụng Mai Cung_
- Phụng Tần: Hoà Mai của ta, con bé có tội gì chứ? Vừa chào đời đã mang bệnh bẩm sinh, bây giờ lại sắp mất mạng vì ôn dịch.
ÔNG TRỜI ƠI LÀ NGƯỜI MẪU THÂN NHƯ CON ĐÃ LÀM SAI SAO?
- Y: Như Mai, cô bình tĩnh.
Chỉ là phát sốt, con bé sẽ ổn thôi!
- Phụng Tần: Người nói xem làm sao ổn đây? Thái y...!hức...thái y nói nếu nó tiếp tục phát sốt, nó sẽ...
- Hắn: Sẽ không có chuyện đó, nàng mau đứng lên đi.
- Khâm Thân Vương: Phụng Tần Nương Nương, đất lạnh, người nên lên giường ngồi.
Giọng nói này...giọng nói này làm Như Mai có chút giật mình.
Song, khi đã nhận thấy được sự quen thuộc đến kì lạ, mắt bất giác mở to xoay đầu nhìn người đó.
- Phụng Tần: Vương...!Vương Gia!
Nhìn thấy người mình mòn mỏi chờ đợi, nhìn thấy cha ruột của đứa trẻ kia.
Cô không kiềm được cảm giác tủi thân mà bật khóc lớn hơn.
Y cũng luống cuống cả lên không biết phải làm thế nào.
Cha và mẹ của đứa bé đều ở đây, nhưng cả hai đều không thể nói, rõ ràng mẹ con bé biết cha nó là ai, rõ ràng cha con bé cũng rất lo lắng cho nó nhưng cũng không thể nói thành lời.
- Y: Hoàng Thượng, hiện giờ con bé chỉ là phát sốt thôi, người và Vương Gia còn chuyện chính sự thì hãy trở về đi, ở đây đã có thiếp rồi.
- Hắn: Không cần, trẫm ở lại chờ xem con bé thế nào....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...