Nam Phi Thất Sủng


Bên ngoài trời đã sáng, Cao Đinh sợ quấy nhiễu thánh giá, không dám gọi hắn dậy.

Bây giờ hắn đã dậy, vừa nghe tin cũng bỏ lỡ triều chính để đến Diệp Cát Cung.

Phúc An là hoàng tử đầu tiên của Hoàng Cung, là hoàng tự đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, nhất định hắn không thể bỏ mặt.
_ Diệp Cát Cung _
Mọi người đã đợi sẵn hết ở chính sảnh rồi.

Ai nấy sốt ruột không yên, riêng Phụng Phi ngồi đó đăm chiêu nhìn về phía Y đang đi qua đi lại.
- Hắn : Đại a ca như thế nào rồi? Quý Phi Phúc An như thế nào rồi?
- Y : Hoàng Thượng người bình tĩnh một chút, thằng bé đang được thái y chữa trị.

Diệp Phi đang hoảng lắm.
- Hắn : Diệp Phi nàng lại đây.
Hắn để Diệp Phi dựa lên vai mình bật khóc, Diễm Phi không chịu vào sảnh, quyết đứng ở ngoài cửa nhìn lén vào để xem đứa trẻ ngoan của cô thế nào rồi? Y bước ra ngoại đặt tay lên vai cô, dìu cô vào trong, tay chân đã lạnh ngắt.
- Y : Đây, cầm hương cho ấm người.

Đứng ở ngoài làm gì, tay chân cứng hết rồi.

Đại a ca sẽ ổn thôi!
Vừa ngôi xuống thái y từ bên ngoài chạy vào.


Trên tay cầm một cái chén chứa đầy những con sâu lông ngọ nguậy.
- Diễm Phi : Đó...!đó là gì?
- Thái y : Hồi Hoàng Thượng Đại a ca hiện giờ đã không sao, những vết mẫn đỏ trên cơ thể của Đại a ca là do lông độc của những con sâu trong chăn gối của Đại a ca tiết ra.

Chúng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại ngứa rát tột cùng, khiến Đại a ca không thể không khóc.
Vừa dứt lời Hiền ma ma cũng ẵm Phúc An từ ngoài vào, Diệp Phi vội ôm lấy con mình.
- Diệp Phi : Con ngoan, con ngoan.

Ngạch nương ở đây rồi.
- Hắn : Tại sao trong chăn của Đại a ca lại có sâu? Ai là người hầu hạ bên cạnh Đại a ca.
- Hiền ma ma : Hoàng Thượng, nô tỳ là ma ma chăm sóc cho Đại a ca.

Nguyên ngày hôm nay Đại a ca ở phòng của Diệp Phi Nương Nương.

Khi trở về phòng thì chỗ ngủ của Đại a ca đã được sắp xếp sẵn!
- Phụng Phi : Vậy sao? Không phải là ngươi bỏ vào?
- Y : Trong Cung, Ngự Hoa Viên có rất nhiều cây.

Có lẽ những con sâu này được bắt từ đó.
- Phụng Phi : Quý Phi Nương Nương, ngoài Ngự Hoa Viên, thì Đoan Nguyệt Cung của người cũng có rất nhiều cây không phải sao?
Y khá bất ngờ vì cô ta quay ngược lại nghi ngờ mình liền quay lại đối đáp.
- Y : Thì sao?
- Phụng Phi : Giải hắn ta lên đây!
Từ bên ngoài một thái giám bị giải vào vội quỳ xuống chân hắn.
- Thái giám : Nô...nô tài tham kiến Hoàng Thượng!
- Hắn : Ngươi là ai?
- Thái giám : Nô tài là Tiểu Doãn Tử, thái giám của Đoan Nguyệt Cung.
Hắn nhìn gã rồi lại nhìn Y, ngược lại Y đứng như trời trồng nhìn Phụng Phi.

Cô ta phản?
- Hắn : Ngươi đến đây làm gì?
- Thái giám : Hoàng Thượng, nô tài không dám che dấu và làm việc cho Quý Phi Nương Nương nữa, thật sự quá độc ác, quá đáng sợ!
- Hắn : Ngươi nói gì?
- Thái giám : Là...là Quý Phi Nương Nương, Đại a ca gặp nguy hiểm là do Quý Phi Nương Nương đã làm! Quý Phi Nương Nương ghen tức Diệp Phi Nương Nương được sủng hạnh hơn khi có Đại a ca, những cây trong Cung có rất nhiều sâu.

Quý Phi Nương Nương không bận tâm đến cứ để chúng sinh sôi nảy nở.

Hôm qua là Quý Phi Nương Nương đã sai nô tài bắt sâu mang đến cho Hiền ma ma, còn nói bà ta tự khắc sẽ biết nên làm gì.

Hoàng Thượng xin tha mạng cho nô tài!

- Hiền ma ma : Hoàng Thượng xin tha mạng, nô tỳ chỉ là bị ép buột.

Quý Phi Nương Nương nói sẽ giết cả gia đình của nô tỳ nên nô tỳ mới chịu đựng làm theo! Hoàng Thượng xin tha mạng!
- Diệp Phi : HỒ ĐỒ! Các ngươi không được phép nói huynh ấy như vậy!
- Phụng Phi : Diệp Phi, muội bị ức hiếp đến như vậy, Đại a ca của muội còn bị độc phụ này hại...
- Diệp Phi : Con của ta không đến lượt cô lên tiếng!
Diễm Phi chứng kiến nãy giờ đứng không nổi nữa té xuống ghế.

Nhìn Y yêu thương Phúc An như vậy, cô biết Y không làm.

Là do Phụng Phi, ban đầu cô chỉ nghĩ rằng con bé chỉ nhất thời hồ đồ, không ngờ nó thật sự tạo phản với Y, nếu việc không thành Y nhất định sẽ giết nó.

Tại sao lại hành động như vậy? Tại sao có thể ra tay với một đứa trẻ như vậy? Đang suy nghĩ mông lung bỗng hắn đập bàn mạnh khiến cô giật mình, hắn bật dậy cầm chặt lấy tay Y.
- Hắn : Thật sự là ngươi hại con của trẫm?
Y ngẩng cao đầu nhìn hắn, ánh mắt giận dữ vô cùng.
- Y : Thần thiếp không có!!!
Diệp Phi vội ôm con quỳ xuống ôm chân hắn.

Bên ngoài Thuần Quý Nhân cũng đã nghe đủ rồi, xông vào quỳ trước mặt hắn, Dung Quý Nhân ôm lấy Y về phía mình không để hắn động tay.
- Diệp Phi : Hoàng Thượng, không phải! Thần thiếp tin huynh, huynh không đối xử với thần thiếp như vậy đâu! Hoàng Thượng, người có còn nhớ hôm đó người cũng không tin tưởng huynh, huynh đã phải trãi qua những gì không? Thiếp xin người đừng để thời gian đau khổ đó lặp lại, xin người tin tưởng Quý Phi Nương Nương!
- Thuần Quý Nhân : Hoàng Thượng, nhân chứng vật chứng đều ở đây, thần thiếp không có gì để nói.

Nhưng thần thiếp tin Quý Phi! Huynh ấy không phải người như vậy! Xin Hoàng Thượng minh xét!
Bên ngoài Lưu Quý Phi cùng Chu Thường Tại hùng hổ xông vào chính sảnh.

Vừa đến cô đã nắm tóc của ả Hiền ma ma tát thật mạnh đến miệng ả rỉ máu.
- Lưu Quý Phi : Hiền ma ma, Bổn Cung nói cho bà biết, bà đã làm việc trong Cung lâu năm, tuổi cũng đã cao, Bổn Cung tôn trọng gọi bà một tiếng ma ma nhưng ngày hôm nay không thể không trách! Quý Phi chiếu cố nâng đỡ bà như thế nào? Ngày hôm nay bà có thể trắng trợn vu oan cho huynh ấy như vậy sao? Hoàng Thượng Hiền ma ma vốn dĩ là Cung nữ mất người thân, gia đình không còn ai, ở lại làm việc quét dọn ở Ngự Hoa Viên.

Qua vài lần gặp, Quý Phi mới cho bà ta về Đoan Nguyệt Cung làm, huynh ấy tin tưởng bà ta vì bà ta đã lớn tuổi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Đại a ca.


Không ngờ bà ta lại hãm hại Đại a ca, vu oan cho Quý Phi! Thần thiếp đi điều tra lại lịch rất kĩ, không hề thiếu sót.
- Chu Thường Tại : Tiểu Doãn Tử, ngươi nói ngươi là người của Đoan Nguyệt Cung sao? Tường Lam dẫn Tiểu Nhị Tử vào đây đi!
- Tiểu Nhị Tử : Nô tài tham kiến Hoàng Thượng!
- Chu Thường Tại : Trong Cung có thái giám nào tên Tiểu Doãn Tử không?
- Tiểu Nhị Tử : Hồi Chu Thường Tại, Đoan Nguyệt Cung không hề có thái giám tên Tiểu Doãn Tử.

Hắn ta chính là thái giám quét dọn Ngự Hoa Viên, cùng nơi Hiền ma ma đến!
Lưu Quý Phi bước đến nắm tay Y, hướng ánh nhìn sắt bén về phía hắn.
- Lưu Quý Phi : Huynh, cũng may có Tường Lam đến báo cho muội biết, chỉ là phải gọi cả Tiểu Nhị Tử.

Muội đã đến trễ rồi!
- Y : Ta không sao!
- Chu Thường Tại : Thái y nếu ông đã ở đây, thì qua bên đó băng bó cổ tay lại cho Quý Phi đi.

Nếu cứ để vậy vài ngày nữa sẽ bầm tím mất!
Bây giờ tất cả các phi tần ở đây đều nhìn về phía hắn, vô cùng tức giận.

Lần trước đã khiến Y đau khổ rồi, lần này vẫn không tin Y, quá đáng! Phụng Phi đứng đó bắt đầu run sợ, Diễm Phi đương nhiên nhìn thấy sắc mặt của cô.

E rằng bão tố của tỷ muội họ đến rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận