Y vừa ra tới cổng thì bên trong nháo nhào lên.
Dung Quý Nhân vội vã chạy ra kéo Y vào.
Khi Y rời đi, Diệp Tần ngất xỉu.
- Y : Diệp Tần muội sao vậy nè? Tường Lam đi gọi thái Y đi.
- Hắn : Những thái y giỏi nhất đang ở Diễm Linh Cung rồi.
Y không nhìn đến hắn, chỉ quan tâm đến Diệp Tần.
- Y : Một người rời đi không được sao?
- Hắn : Diễm Tần đang mang long thai.
- Y : Thân phận của Diệp Tần không phải người không biết.
Đừng tự hủy hoại giang sơn của tổ tiên suốt mấy trăm năm qua...
Giọng Y nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự phẫn nộ.
- Y : Tường Lam, đến Diễm Linh Cung mời một thái y về đây.
Họ đỡ Diệp Tần lên giường nằm, vừa hay cô cũng tỉnh lại.
- Y : Diệp Tần lúc nãy muội bị sao vậy? Muội thấy trong người thế nào rồi?
- Diệp Tần : Muội vẫn ổn.
Hoàng Thượng có trách phạt huynh không?
- Y : Hoàng Thượng đã ra bên ngoài rồi.
- Lưu Quý Phi : Muội chờ một chút thái y đang tới.
Thái Y vừa đến chẩn mạch cho Diệp Tần.
Y ở đó suốt như vậy.
Ông ta chẩn mạch liền ra bẩm báo với hắn.
- Thái y : Chúc mừng Hoàng Thượng, Diệp Tần Nương Nương đã mang long thai.
Tuy nhiên long tự chỉ mới được một tháng.
Cơ thể của Diệp Tần Nương Nương sợ lạnh, lại khó ăn.
E là sẽ rất nguy hiểm, Diệp Tần Nương Nương cần giữ ấm thật cẩn thận, cố gắng tẩm bổ cho cơ thể.
- Hắn : Được rồi, trẫm biết rồi.
Bên trong, tỷ muội họ vui mừng cuốn cả lên.
- Thuần Quý Nhân : Ta sắp được nghe tiếng gọi Thuần Nương Nương từ đứa trẻ nào đó rồi.
- Lưu Quý Phi : Muội phải chăm sóc bản thân thật cẩn thận, muội đã quen với thời tiết ấm áp, đột nhiên sang đây lại đến mùa Đông có thể sẽ khó chịu.
- Y : Ta sẽ cho người mang thêm than đốt sưởi ấm cho muội.
- Diệp Tần : Huynh, muội muốn ngủ một chút.
- Y : Được rồi, chúng ta sẽ ra ngoài, muội nghỉ ngơi đi.
Mọi người trở ra sảnh, hắn đang ngồi uống trà ở đó.
Y lướt qua hắn rồi trở về Cung.
- Y : Muội muội ở lại chăm sóc cho Diệp Tần.
Chiều nay ta sẽ mang trái cây đến.
- Hắn : Hãy mang cho Diễm Tần một ít.
Y dừng bước, lưng vẫn hướng về phía hắn.
- Y : Ngự thiện phòng không thiếu.
- Hắn : Tại sao có thể mang cho Diệp Tần lại không mang cho Diễm Tần?
- Y : Tại sao vui mừng khi Diễm Tần mang long thai, nhưng Diệp Tần mang long thai lại nhàn hạ ngồi uống trà?
Y cất bước rời khỏi Cung.
Thật sự Y không hề ganh tỵ, Y chỉ tức giận khi hắn đột nhiên nhắc đến vấn đề con cái, lại còn nhắc trước mặt của mình.
_ Đoan Nguyệt Cung _
- Y : Tường Lam, ra vườn hái một ít...à thôi để ta tự hái.
Y ra ngoài khu vườn, tự tay hái cho Diệp Tần những quả đào ngon nhất.
Hái đại vài quả bỏ vào một giỏ khác.
- Y : Mang giỏ cam này đến cho Diễm Tần đi.
Còn lại chiều nay ta sẽ mang đến cho Diệp Tần.
_ Diễm Linh Cung _
Sau khi Y rời đi, hắn cũng quay trở về thăm Diễm Tần.
- Tường Lam : Diễm Tần Nương Nương, chủ tử bảo nô tỳ mang đến cho người ít quả đào.
- Diễm Tần : Là Đoan Quý Phi sao? Đa tạ! Nào ta dùng thử một quả.
Dạo này Bổn Cung không ăn được nhiều, ăn chút trái cây sẽ đỡ hơn.
Cô ta nhanh tay chộp lấy một quả đưa vào miệng cắn.
- Tường Lam : Diễm Tần Nương Nương đào vẫn chưa rửa!
- Hắn : Tại sao đào chưa rửa lại dám mang đến cho Diễm Tần dùng?
Cô ta ném quả đào vào người Tường Lam.
- Diễm Tần : Hoàng Thượng rõ ràng là muốn độc hại thần thiếp.
Chỉ vừa mới được chẩn mạch đã bị hãm hại rồi.
Không biết đứa trẻ này có bình an ra đời hay không nữa.
- Hắn : Nào, ái phi.
Nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng tức giận.
Ngươi mang giỏ đào về trả cho chủ tử của ngươi đi.
Tường Lam im lặng cầm giỏ đào mang về.
Y nhìn thấy, cười khẩy.
- Y : Bị trả lại đúng không?
- Tường Lam : Nương Nương, họ quá đáng với người.
- Y : Quả nào cô ta đã đụng vào thì vứt đi, những quả còn nguyên mang lại đây.
Một lát sau, hắn liền xuất hiện ở Đoan Nguyệt Cung.
Nhìn thấy Y đang rửa những quả đào, không khỏi tức giận.
- Hắn : Quý Phi, tại sao người cho nô tài mang đào đến Diễm Linh Cung, lại không rửa?
- Y : Thần thiếp chỉ làm theo ý muốn của Hoàng Thượng, người bảo thần thiếp mang cho Diễm Tần một ít chứ đâu có bảo phải rửa.
Thần thiếp đã mang rồi, việc rửa hay không là của Diễm Linh Cung, người còn không bảo nhắc, Tường Lam vẫn nhắc đã là quan tâm đến sức khỏe của Diễm Tần rồi.
Là do Diễm Tần quá nhanh nhẹn!
- Hắn : Vậy người rửa đào làm gì?
- Y : Mang đến cho Diệp Tần.
- Hắn : Tại sao người có thể tự tay rửa đào mang đến cho Diệp Tần còn Diễm Tần thì không?
- Y : Mang đến cho Diễm Tần là ý của Hoàng Thượng, mang cho Diệp Tần là ý muốn của thần thiếp.
- Hắn : Người ganh ghét với Diễm Tần đến vậy sao? Đoan Minh Nguyệt của trước kia đâu rồi? Quý Phi hiền thục, trầm lặng của trước kia đâu rồi?
- Y : NẾU CÒN LÀ ĐOAN MINH NGUYỆT CỦA TRƯỚC KIA THÌ THẦN THIẾP CÓ THỂ SỐNG ĐƯỢC BAO LÂU NỮA? Hiền thục? Trầm lặng? Thay vì hỏi thần thiếp của trước kia đâu, tại sao người không thử hỏi vì sao thần thiếp thay đổi? Chính là vì người đó.
Là vì sự vô tâm của người đó.
Nếu không bị người bỏ mặt có lẽ thần thiếp vẫn sẽ là Đoan Minh Nguyệt của trước kia.
Nhưng không, Hoàng Thượng bỏ mặt thiếp.
Không có sự ân sủng của Hoàng Thượng, thần thiếp phải tự mình đứng lên thôi.
Nếu không thay đổi, thì thiếp đã CHẾT TỪ LÂU RỒI!
Hắn giơ tay định tát vào mặt Y, nhưng Y xoay người lại.
Đôi mắt uất ức nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tay hắn dừng lại trên không trung, rồi hạ xuống.
Hắn bỏ đi...
- Y : Quả nhiên người không thể xuống tay.
Y mặc kệ, nhanh chân mang đào đến cho Diệp Tần.
_ Lưu Ngọc Cung _
- Lưu Quý Phi : Diệp Tần vẫn còn ngủ, từ khi huynh rời đi muội ấy nôn liên tục.
Cơn nghén làm muội ấy mệt lã rồi.
- Y : Vậy cứ để đào ở đó, khi nào muội ấy tỉnh dậy sẽ ăn.
Muội có muốn đi dạo không?
- Lưu Quý Phi : Muội cũng đang rất chán, từ sáng đến giờ cứ ở bên cạnh Diệp Tần, muội ấy không được khỏe, muội không thể rời đi.
- Y : Muội rất tốt với Diệp Tần.
- Lưu Quý Phi : Chả phải huynh cũng vậy sao, còn nói muội.
_ Ngự Hoa Viên _
- Lưu Quý Phi : Dù sao các muội ấy cũng là người của chúng ta.
Huynh có định nói cho họ chuyện không?
- Y : Không.
- Lưu Quý Phi : Vậy tại sao lại cho muội biết?
- Y : Ta tin muội.
- Lưu Quý Phi : Huynh không tin họ sao?
- Y : Không.
Ta không tin họ, ta có thể đối xử tốt với họ, ta có thể bảo vệ họ, ta có thể trân trọng tình cảm huynh muội giữa ta và họ nhưng ta không thể tin tưởng họ.
Bản tính của ta, trời sinh đa nghi.
Sống trên cuộc đời đừng quá tin tưởng vào một người.
Huống hồ chi, muội đã đi cùng ta từ những ngày đầu tiên, đương nhiên ta có thể tin tưởng tri kỉ của mình nhưng họ thì không.
- Lưu Quý Phi : Muội hiểu rồi.
- Y : Lúc trưa Hoàng Thượng đã đến Đoan Nguyệt Cung.
- Lưu Quý Phi : Có chuyện gì sao?
- Y : Người trách móc ta vì đã mang đào chưa rửa đến cho Diễm Tần.
Còn hỏi Đoan Minh Nguyệt của trước kia đâu rồi.
Thật buồn cười.
- Lưu Quý Phi : Xem ra Hoàng Thượng vẫn không ngừng sủng ái cô ta
- Y : Hoàng Thượng sủng ái cô ta nhiều vậy sao? Dù sao cũng từng là cung nữ của Hoàng Hậu Nương Nương, chắc chắn là người của Hoàng Hậu Nương Nương rồi.
- Lưu Quý Phi : Bên kia có chuyện gì vậy?
- Y : Chu Thường Tại?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...