Ở Đào Nhi Cung bây giờ chỉ còn lại bốn người.
Họ biết họ ở đây để làm gì nhưng trong đầu mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.
Hoàng Quý Phi thông minh nhất, cô ta có thể nghĩ ra hàng ngàn kế hoạch xấu xa thì tội gì phải làm tay chân cho Hoàng Hậu, sau khi đạp đỗ được điểm tựa của hai Cung kia thì cô ta có thể gạt bỏ tất cả những người cản trở mình tiến lên Hậu vị.
Còn Hoàng Hậu, cô ta biết bản thân mình có quyền lực, nhưng không có bia đỡ đạn, cô ta cần những kế hoạch của Hoàng Quý Phi và cần hai đứa vô dụng kia để đỡ đạn.
Diễm Tần và Phụng Phi ngốc nghếch, xuất thân bao y nên suy nghĩ không vững, chỉ biết nếu đạp được những người kia xuống, thì bản thân có thể nhận được ân sủng, còn trị được cái gai trong mắt.
- Hoàng Hậu : Các muội biết chúng ta ở đây để làm gì?
- Hoàng Quý Phi : Đương nhiên thần thiếp biết.
Lời lẽ ban nãy của Lưu Quý Phi vô tình chạm đến nỗi lo của người rồi có đúng không, Hoàng Hậu Nương Nương?
- Hoàng Hậu : Khi Bổn Cung và muội gả vào Vương Phủ, chỉ hai năm sau thì Tiên Đế băng hà.
Hoàng Thượng đăng cơ đến nay cũng bốn năm, sáu năm trôi qua rồi mà Hoàng Cung vẫn không có một đứa trẻ nào.
Bên bọn họ lại có thêm Phi Tần mới, vào thời gian này cơ hội của họ càng nhiều hơn.
Chúng ta không thể để họ được lợi, nhất định trong bốn người ở đây phải có ít nhất một người nhanh chóng mang long thai.
- Diễm Tần : Hoàng Hậu Nương Nương, vậy nếu họ có tin vui trước thì sao?
- Hoàng Quý Phi : Giết!
- Hoàng Hậu : Hoàng Quý Phi muội cẩn trọng lời nói.
Bổn Cung không thể giết Hoàng Tự, huống hồ chi trong Cung vẫn chưa có một đứa trẻ nào, tội chết ngay trước mắt.
Chỉ cần khiến họ thất sủng là được rồi, các muội hãy cố gắng lấy lòng Hoàng Thượng, bằng mọi cách không được để người tiếp xúc với ả ta.
Các muội về nghỉ ngơi đi...
Diễm Tần đứng lên liền choáng váng, ngã xuống.
- Hoàng Hậu : Diễm Tần, Diễm Tần muội sao vậy? Liên Liên, truyền Thái Y.
_ Chính Điện _
Hắn đang ở cùng Y, họ vui vẻ cùng nhau vẽ tranh.
Y còn hầm cho hắn một bát canh gà.
- Cao Đinh : HOÀNG THƯỢNG!!! Hồi bẩm Hoàng Thượng, có tin khẩn cấp.
- Hắn : Có chuyện gì?
- Cao Đinh : Diễm Tần Nương Nương...đã có hỉ rồi Hoàng Thượng.
Hắn bất ngờ tao về phía Cao Đinh.
- Hắn : Thật sao?
- Cao Đinh : Là thật đó Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng.
- Hắn : Nhanh đến Diễm Linh Cung.
Hắn lướt nhanh ra ngoài, Y ở đó nhìn theo.
Đành quay trở về.
_ Diễm Linh Cung _
- Hắn : Ái Phi, nàng như thế nào rồi?
- Diễm Tần : Hoàng Thượng, người đến rồi.
Thần thiếp chóng mặt lắm.
Cô ta ngã vào lòng hắn, hắn cũng thuận thế đưa tay ôm lấy eo của cô ta.
- Diễm Tần : Hoàng Thượng, nhi tử đã được hai tháng rồi.
Người có nghĩ đó là a ca không?
- Hắn : Trẫm tin sẽ là một a ca.
Nàng phải dưỡng thai thật tốt.
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Thượng, Diễm Tần cơ thể yếu ớt, một mình muội ấy sẽ bất tiện.
Thần thiếp và Hoàng Hậu Nương Nương sẽ chăm sóc cho muội ấy thật tốt.
- Hắn : Được, vậy các nàng chăm sóc cho Diễm Tần giúp trẫm.
Báo với ngự thiện phòng, hằng ngày mang đồ ăn tươi ngon nhất đến cho Diễm Tần dùng.
Không được sơ xuất trong thức ăn.
Đoan Quý Phi và Lưu Quý Phi đâu rồi? Sao không thấy họ đến thăm Diễm Tần?
- Diễm Tần : Hoàng Thượng chắc họ chưa biết đâu.
- Hắn : Không đúng, lúc nãy Đoan Quý Phi ở Chính Điện cùng trẫm.
Nàng ấy phải biết chứ.
Trẫm đi tìm y đến thăm nàng.
- Diễm Tần : Hoàng Thượng chờ đã Hoàng Thượng.
- Hoàng Quý Phi : Lại để Hoàng Thượng đi muội phải biết nắm bắt cơ hội giữ Hoàng Thượng lại.
- Diễm Tần : Không sao, cứ để bọn họ ở gần người một chút, thần thiếp đang mang long thai.
Là đứa trẻ đầu tiên của Hoàng Cung, là đứa con đầu tiên sau khi Hoàng Thượng đăng cơ.
Họ sẽ sớm mất trắng thôi.
Hoàng Hậu nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét, cố gắng mỉm cười.
- Hoàng Hậu : Đúng.
Muội phải giữ cái thai này thật tốt.
Để đạp đổ bọn họ.
_ Chính Điện _
Hắn quay về không thấy Y đâu, bát canh gà đã bị đổ xuống đất.
Rốt cuộc là Y ghen tỵ với Diễm Tần hay là Y giận hắn vì bỏ mặt mình.
Hắn không tài nào hiểu được suy nghĩ của Y.
_ Lưu Ngọc Cung _
Tất cả họ đã được nghe Y kể lại việc Diễm Tần mang thai.
Nhưng đều thong thả ngồi uống trà trò chuyện cùng nhau.
- Y : Diệp Tần, món bánh này ngon thật đó.
Tay nghề được lắm
- Diệp Tần : Huynh đã quá khen, ở đất nước của muội.
Khi đi xa nhớ nhà đều làm mang theo loại bánh này để xua tan nỗi nhớ.
- Y : Ra là muội đang nhớ nhà sao?
- Diệp Tần : Một chút...!Dạo này muội khó ăn khó ngủ, làm bánh ngọt sẽ dễ thưởng thức hơn.
- Y : Muội không sao chứ?
- Diệp Tần : Không sao hết có lẽ đổi mùa nên muội vẫn chưa quen.
- Lưu Quý Phi : Dạo này trời trở lạnh rồi, mọi người phải cẩn thận giữ ấm cho bản thân.
- Chu Thường Tại : Cẩn thận thì làm được gì chứ, Diễm Tần mang long thai, biết đâu lại là a ca.
- Thuần Quý Nhân : Chu Thường Tại, muội ăn nói phải biết thận trọng.
Không đúng thời điểm gì hết.
Y cười nhẹ nhìn Chu Thường Tại, nhưng ánh mắt lại cay đắng và uất ức bội phần.
- Y : Không sao, muội ấy nói không sai.
Chỉ là không đúng lúc.
Hoàng Hậu muốn đấu, ta sẽ không nhịn nhưng ta trước giờ, không đụng đến trẻ con.
- Hắn : Hay lắm, hy vọng đúng như lời người nói.
" Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Thượng " họ vô cùng bất ngờ khi hắn đến.
- Y : Hoàng Thượng có bất đồng với câu nói của thần thiếp sao?
- Hắn : Trẫm chỉ thấy thắc mắc khi người nói nói không động đến trẻ con.
Người nóng tính như vậy, có thể nhịn được sao?
- Y : Còn thần thiếp lại thấy nực cười khi người không ở cạnh Diễm Tần mà lại ở đây nghe thần thiếp nói.
- Hắn : Người ghét Diễm Tần?
- Y : Tại sao phải ghét?
Hắn nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳm của Y, thật sự vô cảm quá.
- Hắn : Vì người ganh tỵ với Diễm Tần.
- Y : Tại sao phải ganh tỵ?
- Hắn : Vì người không thể mang thai, người ganh tỵ với Diễm Tần có long thai có đúng không? Rõ ràng là người biết Diễm Tần mang thai, nàng không thèm ngó ngàng đến.
Lại còn đổ đi bát canh gà của trẫm, trong Hậu Cung của trẫm, nhất định không được có thị phi!
Y nhìn hắn bằng ánh mắt không thể nào căm phẫn hơn.
Uất ức nhưng không thể để nước mắt rơi.
- Y : Thần thiếp muốn như vậy sao? Thần thiếp muốn bản thân là nam nhân sao? Cho dù thiếp không thể nào sinh con, cũng nhất quyết không hại con của người khác.
Trời sinh khác người, có thù thì phải trả không thù sẽ không bao giờ động đến.
Hoàng Thượng người đánh giá thần thiếp thấp quá rồi.
Mọi người vẫn đang quỳ không ai dám đứng dậy, chỉ có mình Y đứng lên nói chuyện với hắn.
- Lưu Quý Phi : Huynh đừng nói nữa mà.
- Dung Quý Nhân : Hoàng Thượng, Quý Phi Nương Nương nóng giận lỡ lời, mong Hoàng Thượng thứ tội.
- Y : Bỏ ra! Tại sao thần thiếp phải ganh tỵ? Thần thiếp chính là không bận tâm.
Người nhìn xem, trong Hậu Cung có bao nhiêu Phi Tần? Đâu chỉ có mỗi Diễm Tần sinh con được? Người nhìn xem ở đây thần thiếp có bao nhiêu tỷ muội? Chẳng lẽ họ đều không thể sinh con? Vậy thì hà cớ gì thần thiếp phải ganh tỵ? Vốn dĩ tỷ muội chúng thiếp đã thân nhau, chỉ cần các muội ấy sinh con.
Con của họ có thể nhẹ nhàng gọi thiếp là ngạch nương, là Đoan Nương Nương hay là Đoan Mẫu Phi đều được.
Cuộc sống như vậy đủ hạnh phúc rồi, thần thiếp không cần bận tâm đến người khác.
Lời nói của Hoàng Thượng...thật nực cười.
Quá đỗi nực cười.
- Thuần Quý Nhân : Huynh, đừng nói nữa.
Đừng nói nữa huynh mệt rồi về nghỉ ngơi thôi.
- Y : Còn về bát canh, thần thiếp đã từng nói.
Trà thì uống khi còn nóng, đến khi nguội rồi mới uống, mùi vị sẽ chẳng còn như ban đầu nữa.
Vốn dĩ khi người rời đi bát canh đã nguội, nguội rồi sẽ không ngon.
Thần thiếp giúp người đổ đi.
Y cầm tách trà bên cạnh uống một ngụm rồi đổ xuống đất.
- Y : Hoàng Thượng thần thiếp KHÔNG GANH TỴ!
Y thong thả cất bước trở về, hắn nhìn theo bóng lưng Y.
Từ khi nào một con người ít nói, vốn không quan tâm thế giới ngoài kia.Bây giờ lại toát ra khí chất kiêu hãnh như vậy? Chỉ mới vào Cung được năm tháng.
Nơi này đã khiến Y thay đổi nhiều đến vậy sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...