Nam Phi Hoặc Chủ

Suốt dọc đường, Kha Phượng Viêm không ngừng thúc ngựa, lao thẳng về phía trước. Hắn không có mục đích, giờ trong đầu hắn đều là câu nói cuối cùng của Mạc Tuyệt, muốn dùng bảy năm thời gian để tha thứ cho hắn.

Đó xem như trả thù hắn sao? Hắn đã quên Mạc Tuyệt bảy năm, cho nên Mạc Tuyệt cũng phải rời khỏi hắn bảy năm?

Con ngựa dưới thân đã không bước nổi nữa, chạy suốt một ngày không ăn không uống, e là chỉ có mình Kha Phượng Viêm là còn chưa cảm thấy gì. Cuối cùng, sau một tiếng hí vang, con ngựa đã hoàn thành sứ mệnh của nó, vĩnh viễn không cần chạy tiếp nữa.

Kha Phượng Viêm ngã từ trên ngựa xuống, đụng phải tảng đá trên mặt đất, dây thần kinh đang căng thẳng cũng bắt đầu lên tiếng kháng nghị, hắn… hôn mê bất tỉnh.

Lần ngất đi này, khiến Kha Phượng Viêm bất an. Trong mộng, đều là dáng vẻ đoạn tuyệt của Mạc Tuyệt, hắn kéo tay y lại, nhưng lại không được, vốn chỉ còn một tấc nữa, nhưng Mạc Tuyệt lại nghiêng đầu đi, hắn chỉ bắt được khoảng không.

“…Ưm…” Kha Phượng Viêm nhíu mi, vất vả lắm mới thoát ra khỏi cơn ác mộng. Đập vào mắt hắn, chính là một gian phòng đơn giản.

Phòng lát gạch, trên tường còn treo bức tự họa, tuy có hơi thanh đạm chút, nhưng cũng không khó nhìn ra chủ nhân của gian phòng này là một người đọc sách. Xem ra vận khí của hắn cũng không tệ lắm, sau khi ngất đi đã có người nhặt về.

Ngay khi Kha Phượng Viêm vừa muốn bước xuống giường rót chén nước, cửa phòng bật mở.

Kha Phượng Viêm đã gặp lại người cả đời này hắn không muốn nhìn thấy nữa.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Người này có giọng nói rất trầm, dáng vẻ khôi ngô khiến người nhìn phải khiếp sợ.

“Tam… hoàng huynh…” Kha Phượng Viêm mở to hai mắt, đây không phải là tam vương gia Kha Phượng Tập bị hắn giết vào năm hắn mười tám tuổi rồi sao?

“Ngươi gọi ta là gì?” Nam tử kinh ngạc, nhìn hắn, nói: “Ngươi ngất bên đường, Lẫm Nhi phát hiện nên cứu ngươi về!”

Không đúng, đây không phải là Kha Phượng Tập.

Tam vương gia Kha Phượng Tập là một người rất lãnh khốc, thà giết lầm một ngàn cũng quyết không bỏ sót một người. Mà người trước mắt cứu hắn đây, lại có thể nói chuyện bình thường với hắn.

“Ngươi là?”


“Ta là Lãnh Tập!” Nam tử giới thiệu xong, nói tiếp, “Lẫm Nhi nói thân thể ngươi không có gì đáng ngại cả, chỉ là có chút mệt mỏi, lát nữa uống thuốc, dùng cơm là khỏe lại thôi!”

Lẫm Nhi? Chẳng lẽ là ngũ vương gia Kha Phượng Lẫm?

Kha Phượng Viêm càng nghĩ càng thấy khó hiểu, trong lúc hắn còn đang thấy hỗn loạn, một giọng nói dịu dàng đã truyền vào, “Tỉnh rồi à?”

Nam tử nọ vừa nghe thấy âm thanh dịu dàng ấy, lập tức nở nụ cười, chạy ra cửa ôm chầm lấy người tới, “Lẫm Nhi…”

Người bị ôm rất thanh tú, tuy tuổi không nhỏ, những khí chất tĩnh lặng đó khiến người ta nhịn không được, thu hồi hết tất cả lệ khí lại.

“Ngũ… hoàng huynh?”

Người được gọi là Lẫm Nhi nhìn Kha Phượng Viêm, rồi như suy nghĩ gì đó, quay sang nói với người đang dán sát vào người mình, “Xuống nhà bếp mang bát thuốc ta sắc lại đây đi!”

Nam tử bất mãn cọ cọ y, ý bảo mình không muốn đi.

“Trở về có thưởng!”

Nghe nói có thưởng, nam tử vui vẻ chạy ra ngoài.

Kha Phượng Viêm biết, y đang cố tình để nam tử khôi ngô ấy ra ngoài.

“Lục đệ, đã lâu không gặp!” Nam tử thanh tú ấy đúng thật là ngũ hoàng huynh của Kha Phượng Viêm, ngũ vương gia đã ra ngoài hành y năm xưa.

“Ngũ hoàng huynh!” Mắt Kha Phượng Viêm ươn ướt, huynh đệ cách biệt bảy năm gặp lại, đúng là có thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng thể nói thành lời.

Lẫm Nhi thở dài một hơi, bước về trước ôm lấy Kha Phượng Viêm.


Cảm nhận được hơi thở của người thân, Kha Phượng Viêm lại càng tham lam siết chặt tay, “Ngũ hoàng huynh, tam hoàng huynh, hắn…”

Vừa nhắc tới Tam vương gia, mắt Lẫm Nhi buồn trông rõ.

“Hắn… đã quên những chuyện quá khứ, quên hắn là ai rồi… đầu óc hắn cũng…”

Đầu óc của Tam vương gia giống y như một đứa trẻ, Kha Phượng Viêm trầm mặc không nói. Lẫm Nhi thấy vậy, khẩn trương, nói: “Lục đệ, giờ hắn là Lãnh Tập, không phải Kha Phượng Tập, sẽ không uy hiếp tới đệ đâu!”

Kha Phượng Viêm lắc đầu, “Ngũ hoàng huynh đã quá lo rồi, ta chỉ cảm khái chút thôi!”

Năm đó, người muốn giết Lãnh Tập là Kha Phượng Viêm đã mất đi ký ức, nhưng hắn lại chẳng biết giải thích với Lẫm Nhi thế nào, sau cùng đành phải gạt sang một bên.

“Ngũ hoàng huynh có thể kể cho ta biết, năm đó hai người đã chạy trốn như thế nào không?”

Lẫm Nhi nắm lấy tay Kha Phượng Viêm, vẻ mặt nặng nề, nói: “Chỉ mong Lục đệ nể tình nghĩa huynh đệ ngày xưa, tha cho chúng ta một con đường sống!”

Nghe Lẫm Nhi nói vậy, Kha Phượng Viêm nói ngay: “Ngũ hoàng huynh…”

Lẫm Nhi cắt ngang lời hắn: “Năm ấy, một kiếm xuyên ngực đó không lấy đi tính mạng của hắn. Ta sai người chuyển ‘thi thể’ hắn ra, dùng thần dược hồi thiên cứu hắn trở về. Sau đó, ta nói với ngươi, ta muốn hành y bốn bể…”

Lẫm Nhi không có lòng với ngôi hoàng đế, tâm tư y đều thuộc về y lý, điểm này, Kha Phượng Viêm rất hiểu, cho nên khi Lẫm Nhi muốn đi, hắn đã đồng ý ngay. Điều hắn không ngờ chính là, Lãnh Tập không chết.

Lẫm Nhi mang theo Lãnh Tập cải trang, đổi tên, vừa hành y vừa để ý tìm tòi một nơi yên tĩnh ẩn cư. Dù sao, với thân phận của Lãnh Tập, vốn không thích hợp xuất hiện trước thiên hạ, lại còn là một Lãnh Tập đã mất đi trí nhớ.

Một người rất mạnh mẽ, đột nhiên lại biến thành một đứa trẻ thích quấn lấy Lẫm Nhi, mở mắt ra sẽ ôm lấy Lẫm Nhi không buông, miệng còn không ngừng gọi ‘vợ’. Tuy là mất trí nhớ, nhưng tình yêu của hắn dành cho Lẫm Nhi vẫn không hề giảm bớt. Điểm này khiến Kha Phượng Viêm hổ thẹn, bởi vì, khi hắn mất trí nhớ, hắn đã quên đi Mạc Tuyệt, người hắn yêu nhất.


Lẫm Nhi và Lãnh Tập là huynh đệ ruột thịt, cho dù đây có là triều đại cho phép nam nam thông hôn nhưng cũng không cho phép họ làm như vậy. Nhưng Lãnh Tập chưa bao giờ ngại chuyện này, người hắn muốn chính là Kha Phượng Lẫm, không ai có thể thay đổi, cho dù là phụ hoàng cũng không được. Cho nên, chỉ khi nào hắn lên được ngôi hoàng đế, mới không ai dám chia rẽ hắn và Lẫm Nhi.

Không ngờ, đến cuối cùng, hắn vẫn bại trong tay Kha Phượng Viêm. Nhưng với Lẫm Nhi mà nói, đây lại là một chuyện may mắn, bởi vì từ đó về sau, họ mới có thể bắt đầu một cuộc sống vô tư vô lự.

Lẫm Nhi kể sơ lại hành trình mấy năm qua của họ, Kha Phượng Viêm nghe lại càng kính nể hai vị hoàng huynh của mình.

“Ngũ hoàng huynh, sao người phải cứu ta?” Hắn là người hại Lãnh Tập mất trí nhớ, chẳng lẽ y không hận hắn sao?

Lẫm Nhi chỉ trả lời đơn giản, y nhìn vào mắt Kha Phượng Viêm, nói: “Vì ngươi là đệ đệ của ta!”

Vì ngươi là đệ đệ của ta.

Câu ấy càng khiến Kha Phượng Viêm xấu hổ vô cùng, từ đó, hắn lại càng cảm thán cho tấm lòng của người nọ.

“Năm đó, đúng thật là do Lãnh Tập không đúng, ngôi hoàng đế là phụ hoàng truyền lại cho ngươi, nó chính là của ngươi!” Lẫm Nhi ngồi xuống bên giường, nói tiếp, “Sự thật đã chứng minh, phụ hoàng không có nhìn nhầm người, Kha triều trong tay ngươi, ngày càng mạnh mẽ!”

Nhắc tới chuyện này, Kha Phượng Viêm lại hạ mi, “Nhưng đến cuối cùng, thiên hạ vẫn không thống nhất!”

“Chuyện này không thể gấp được!” Lẫm Nhi mỉm cười, “Dạo này Mạc Tuyệt thế nào rồi?”

Nhớ tới Mạc Tuyệt, tim Kha Phượng Viêm lại nhói lên một cái, “Tuyệt Nhi, hắn…”

Kha Phượng Viêm không biết nên nói gì với hoàng huynh của hắn, chẳng lẽ lại nói là do mình đã làm tổn thương tới Mạc Tuyệt rồi sao.

“Ngũ hoàng huynh, huynh nói, một người bị một người khác làm tổn thương bảy năm trời, còn có thể tha thứ cho người đó không?”

Người thông tuệ như Lẫm Nhi vừa nghe, lập tức hiểu ngay là Kha Phượng Viêm đã làm tổn thương Mạc Tuyệt.

“Đó còn phải xem người đó chuộc lỗi thế nào!”

Chuộc lỗi thế nào? Chuyện này không phải Kha Phượng Viêm không nghĩ tới, nhưng một chút cơ hội, Mạc Tuyệt cũng không cho hắn.

Vào lúc này, Lãnh Tập bưng thuốc vào phòng.


“Thuốc tới đây!” Đặt bát thuốc lên bàn, quay đầu lại thấy Kha Phượng Viêm đang níu ống tay áo Lẫm Nhi, Lãnh Tập lập tức khó chịu, vọt tới, ôm chặt Lẫm Nhi vào lòng, nhìn Kha Phượng Viêm, hô:

“Lẫm Nhi là vợ của ta, ngươi không được phép động tới hắn!”

Thấy Lãnh Tập căm tức, Kha Phượng Viêm dở khóc dở cười, đành phải giải thích, “Yên tâm, tại hạ tuyệt không có ý khinh bạc tôn phu nhân đâu!”

Mặt Lẫm Nhi đỏ bừng, nhéo khuỷu tay Lãnh Tập một cái, “Làm gì vậy!”

Lãnh Tập bị đau, nhưng vẫn không buông tay, “Ta mặc kệ, vợ ta, không thể để người ngoài chạm vào được!”

Mặt Lẫm Nhi lại hồng thêm mấy phần.

Kha Phượng Viêm nhìn hai người họ, vô cùng hâm mộ. Nếu hắn không làm tổn thương Mạc Tuyệt, nói không chừng hai người cũng hạnh phúc như thế. Mọi chuyện, đã không còn như xưa nữa. Hắn thật sự hâm mộ tam hoàng huynh của mình, tuy là đã mất trí, nhưng lại đổi lấy bình an cả đời, không phải phiền não vì ngôi hoàng đế, không cần bận tâm cho thiên hạ chúng sinh. Cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể bảo vệ người mình yêu thật tốt là được rồi.

“Là do tại hạ nhất thời đường đột, xin Lãnh huynh thứ lỗi cho!” Kha Phượng Viêm chắp tay nói.

Giờ Lãnh Tập đã cho Kha Phượng Viêm vào sổ đen, liếc hắn một cái, “Ngươi mau uống thuốc đi, hết bệnh rồi lập tức đi ngay!”

Lệnh đuổi khách vang lên, Lẫm Nhi nhìn Kha Phượng Viêm, ra chiều có lỗi, giống như nói đừng để trong lòng.

Đương nhiên Kha Phượng Viêm cũng chẳng hề bận tâm tới, chỉ là hắn có chút không quen. Tam vương gia uy vũ thống soái ba quân năm nào giờ lại biến thành một đố phu, lại còn lộ ra tính nết trẻ con.

Kha Phượng Viêm bưng bát thuốc trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó xoay qua nói với Lẫm Nhi, “Ngũ… ca cũng biết căn nguyên của Khương Hồ và Bắc quốc sao?”

Lẫm Nhi nhíu mày, giống như nhớ tới gì đó, sau đó nhìn hắn, bảo: “Gần đây thì ta không biết, nhưng rất nhiều năm trước, Khương Hồ vương từng dẫn quân chủ Bắc quốc đi khắp nơi du ngoạn, lần đó quân chủ Bắc quốc Ngũ Tử Vân ngã bệnh, vô tình gặp được ta, ta đã chữa trị cho hắn!”

Tu Đa và Ngũ Tử Vân?

Kha Phượng Viêm lâm vào trầm tự.

Lãnh Tập thừa cơ hội thơm Lẫm Nhi một cái, lại còn không ngừng cọ cằm mình lên hai má Lẫm Nhi, khiến Lẫm Nhi dở khóc dở cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui