Nam Phi Hoặc Chủ

Lúc Sở Thanh Dật trở về, Minh Hề mới vừa thức giấc. Trông thấy mấy hạt sương còn vương trên người Sở Thanh Dật, Mình Hề biết ngay là hắn mới đi đâu về.

Xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm, Minh Hề hỏi: “Mới sáng sớm đi đâu đấy?”

Sở Thanh Dật cong khóe môi lên, bước tới cạnh Minh Hề, trong mắt phát ra một tia sáng khiến Minh Hề phải lui vào góc giường.

“Không có ca ca ở cạnh, Tiểu Hề Nhi không ngủ được sao?” Thấy ánh mắt hoảng sợ của thiếu niên, Sở Thanh Dật thấy buồn cười, nhưng vẫn nói tiếp, “Sau này, mỗi đêm, ca ca đều ở cạnh, ru Tiểu Hề Nhi ngon giấc nha?”

Nhìn thấy bàn tay háo sắc đang chôm đậu hủ của mình, Minh Hề chìa chân, cho Sở Thanh Dật ngay một đạp, “Cút ngay!”

Trúng một cước, Sở Thanh Dật ôm bụng, nhưng miệng vẫn không quên nói tiếp, “Tiểu Hề Nhi vô tình quá nha!”

Nhưng trong lòng hắn lại thấy vui, bởi vì tiểu đế vương khó tính ấy, rất thú vị.


Ở bên này, Sở Thanh Dật lo trêu đùa với Minh Hề, ở bên kia, mọi người đang hối hả bắt tay thực hiện kế hoạch của Kha Phượng Viêm.

Trong hoàng cung Kỳ triều.

Mạc Tuyệt đã tỉnh lại.

Nhìn Kha Phượng Viêm đang tựa vào mép giường thiếp đi, Mạc Tuyệt vươn tay, vuốt ve làn mi anh tuấn ấy.

Những cử chỉ vuốt ve đó khiến Kha Phượng Viêm bừng tỉnh, nắm lấy tay Mạc Tuyệt, đến cả lời nói cũng ẩn một phần kích động, “Ngươi tỉnh rồi!”

“Ừm, ta tỉnh rồi!”

Câu đối thoại thật đơn giản, nhưng ngụ ý lại sâu xa.

Mạc Tuyệt đã hôn mê một ngày, Kha Phượng viêm cảm thấy nọc độc trong người y đã hóa giải, thoát khỏi nguy hiểm rồi. Mạc Tuyệt cảm thấy y đã xa cách Kha Phượng Viêm sáu năm, hôm nay, cuối cùng hắn đã trở lại.

Hai người, hai suy nghĩ khác nhau. Nhưng Mạc Tuyệt lại chẳng biết, Kha Phượng Viêm vẫn chưa nhớ lại.

“Mấy hôm nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây!” Kha Phượng Viêm ôm Mạc Tuyệt, nói khẽ với y, “Còn một chuyện ta muốn cho ngươi biết, Tuyệt Nhi, sau khi nghe xong, người đừng kích động!”

Cảm giác chuyện hắn sắp nói ra có gì đó không tốt, Mạc Tuyệt đáp: “Nói đi!”

“Chúc Liên không thể theo chúng ta trở về! Hắn… Đã là Văn quân của Kỳ triều!”


“Cái gì? Tại sao lại như vậy?” Mạc Tuyệt nắm lấy tay Kha Phượng Viêm, hỏi lại.

Kha Phượng Viêm nói tiếp, “Ngươi trúng độc, rất cần thuốc giải và chỉ có Kỳ Cảnh mới có thể trong một thời gian ngắn nhất trao ra thứ đó, điều kiện của hắn là Chúc Liên phải ở lại!”

Giờ thì Mạc Tuyệt đã rõ, Chúc Liên vì cứu y cho nên phải ở lại Kỳ Triều. Nhưng, Kỳ Cảnh sẽ đối xử với Chúc Liên thế nào đây? Mạc Tuyệt – người luôn xem Chúc Liên như đệ đệ ruột đã không hề nghĩ ngợi gì, đáp: “Ta muốn dẫn Chúc Liên đi cùng!”

Kha Phượng Viêm thở dài, hắn biết Mạc Tuyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, hắn cũng biết, tình cảm của Mạc Tuyệt và Chúc Liên không phải chỉ là tình nghĩa bình thường.

“Bản thân Chúc Liên cũng muốn ở lại!” Kha Phượng Viêm vén mớ tóc mai bên trán Mạc Tuyệt lên, nói tiếp, “Ở đây, hắn là Văn quân, sẽ không ai ức hiếp được hắn!”

“Sao ngươi có thể nói như vậy? Hắn đã theo ngươi nhiều năm, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm giao hắn cho nước đối địch?” Lúc này, Mạc Tuyệt không thể nghĩ được gì nữa, chỉ cần nghĩ tới những thương tổn trên người Chúc Liên… “Văn quân thì sao? Ở đây hắn vốn không có thế lực của riêng hắn!”

“Tuyệt Nhi, đừng hồ đồ!” Kha Phượng Viêm tức giận, thốt ra một câu, “Độc mà ngươi trúng, nếu trong vòng ba canh giờ không giải được, sẽ mất mạng. Trước tình cảnh như vậy, có thế nào ta cũng sẽ chọn cách giải độc cho ngươi, những chuyện còn lại, chẳng đáng là gì!”

Mạc Tuyệt mím môi, quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.


Kha Phượng Viêm biết mình nặng lời, lại thở dài một hơi, “Thật ra thì Kỳ Cảnh vốn có thể lợi dụng chuyện này muốn ta nhượng lại Tây quốc, nhưng hắn chỉ cần Chúc Liên, điều đó cho thấy, với hắn ta, Chúc Liên rất đặc biệt!”

“Hơn nữa, mấy năm nay, những chuyện ở hậu cung Chúc Liên đã trông thấy không ít, hắn sẽ không chịu khổ ở Kỳ triều đâu!”

Mạc Tuyệt im lặng, ngẫm đi ngẫm lại những lời Kha Phượng Viêm vừa nói. Y biết, khi đó, Kha Phượng Viêm không thể không giải độc cho y, y cũng biết, Kỳ Cảnh đã thật sự động tình với Chúc Liên rồi.

Nhưng, vì y mà Chúc Liên trở thành một người có nhà chẳng thể về, sao y không tự trách được đây?

Vả lại, Kỳ Cảnh là một đế vương thị huyết, cho dù có thật sự động tình đi chăng nữa, cũng rất nguy hiểm.

Kha Phượng Viêm thấy Mạc Tuyệt đã bình tâm lại, thở phào một hơi, “Tuyệt Nhi, ngươi vừa hồi phục, cơ thể còn rất yếu, ăn hết chén cháo này rồi nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

Nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến sắp bùng nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui