Nam Phi Hoặc Chủ

Cuối cùng, Chúc Liên ngất trong lòng Kỳ Cảnh. Chờ cho đến khi y tỉnh lại, Kỳ Cảnh đã không còn ở bên người. Y muốn gọi thái giám vào hầu hạ, nhưng vừa há miệng ra lại phát hiện mình không thể phát ra được tiếng nào. Y chán nản muốn bò xuống giường, nhưng chỉ vừa tiếp xúc với mặt đất, cơn đau phía sau lại truyền tới làm y ngã xuống.

Trên đất rất lạnh, Chúc Liên cố để thân thể không tiếp xúc với mặt đất quá nhiều. Tuy nhiên, tiếng vang khi y ngã xuống lại không được nội thị chờ ngoài cửa chú ý tới, chẳng lẽ nội thị của Kỳ triều đều có mắt không tròng thế sao? Chúc Liên tức giận, dùng hết sức lực toàn thân, đưa tay đẩy ngã chiếc ghế dựa phía trước…

Tiếng động quá lớn, nội thị ngoài cửa nghe thấy mới đẩy cửa vào. Thấy Chúc Liên ngã trên đất, bọn họ cũng không hề kích động như những nội thị thông thường, họ đi thong thả tới, đỡ Chúc Liên lên.

Chúc Liên chỉ chỉ bình trà trên bàn, gã thái giám nọ khinh khỉnh, rót cho y một chén nước lạnh tanh. Chúc Liên ráng nuốt xuống cơn tức, cắn răng uống hết nước trà đã qua đêm, nhuận yết hầu.

Chờ tới khi tựa vững vào giường, khuôn mặt tròn tròn trẻ con của Chúc Liên mới lộ ra vẻ nghiêm túc, vung tay cho tên thái giám ở gần y nhất một cái tát.

“Nô tài lớn mật! Dám lấy nước đã qua đêm cho bản quân uống?”

Tên thái giám đó vẫn giữ thái độ khinh miệt, “Không phải điện hạ vẫn uống hay sao?”

Chúc Liên không ngờ là hắn ta lại còn dám mạnh miệng như vậy, y nhanh chóng hồi phục tinh thần, lại cho hắn ta thêm một cái tát, “Ngươi không phục bản quân?”

“Nô tài không dám!”

Chúc Liên nhìn thẳng vào tên thái giám trước mặt, chắc cũng tầm tầm ba mươi tuổi, y phục mặc trên người dường như cũng tốt hơn mấy thái giám khác nhiều!

“Ban đầu ngươi hầu hạ ai?”

“Hoàng hậu nương nương!”

Thì ra là hoàng hậu, chẳng trách lại to gan như thế.

“Bệ hạ phái ngươi tới hầu hạ cho bản quân!”


“Dạ!”

“Tự vả miệng, ngươi không biết nên trả lời bản quân thế nào à?” Trên khuôn mặt đáng yêu của Chúc Liên hiện lên vẻ nghiêm khắc, không cho phép ai làm trái ý mình.

“Điện hạ, người có lúc thất thủ, ngựa có lúc lỡ chân! Người khẳng định là người sẽ luôn được sủng ái sao?” Giỏi cho một nô tài can đảm.

‘Bốp bốp’ hai tiếng, Chúc Liên lạnh lùng đánh tên thái giám đó.

Bấy giờ, cả căn phòng im ắng, chỉ có tiếng tát tai nghe chan chát của Chúc Liên. Ngoài gã thái giám đấy ra, mấy tên khác đều cúi đầu đứng một bên, không ai tới ngăn cản cả. Ai cũng biết, tên thái giám Tiểu Quách Tử ấy là do hoàng hậu mang từ nhà mẹ đẻ vào, đánh chó phải xem mặt chủ nhân, e là những ngày tháng sau này của Chúc Liên sẽ không dễ dàng gì. Tuy giờ y đã được phong làm Văn quân, nhưng ai dám đảm bảo, hoàng thượng có phải chỉ vui đùa một chút hay không?

Tiểu Quách Tử bị đánh sưng mặt vẫn im lặng, không kêu rên tiếng nào, đến nỗi tay Chúc Liên cũng đỏ cả lên. Y nhớ tới chuyện trước đây Mạc Tuyệt phạt mấy nô tài không biết phép tắc trong cung, cho nên cũng chẳng nương tay. Mấy tên nô tài này chỉ biết dựa hơi kẻ khác, không cho họ một bài học, họ sẽ không phục mình.

Chúc Liên đánh đến mệt, bảo Tiểu Quách Tử ra ngoài điện quỳ, không được y cho phép, không được đứng dậy.

Kỳ Cảnh tới, thấy Tiểu Quách Tử đang quỳ ở cửa, mặt lại còn sưng to lên, hỏi: “Sao lại thế này?”

Tiểu Quách tử thấy Kỳ Cảnh lập tức theo bản năng dập đầu, “Bệ hạ minh giám, là điện hạ chính tay đánh nô tài!”

Tiểu Quách Tử là tâm phúc của hoàng hậu, Kỳ Cảnh thấy hắn ta lanh lợi cho nên mới điều hắn tới chăm sóc cho Chúc Liên. Trước đây, cũng từng có trường hợp như vậy, khi đó Kỳ Cảnh sủng ái một nam phi, cũng điều một thái giám ở chỗ phi tử khác tới hầu hạ, nhưng ngay sau đó, nam phi đấy đã thất sủng ngay. Vì thế, Tiểu Quách Tử cũng nghĩ là bệ hạ nhà mình cũng là nhất thời nổi hứng mà thôi. Hắn đã vốn căm ghét chuyện Chúc Liên đoạt sủng ái của hoàng hậu, giờ lại còn bắt hắn phải hầu hạ, hắn không phục.

Kỳ Cảnh không để ý tới Tiểu Quách Tử đang quỳ ở đó nữa, lập tức bước nhanh vào trong phòng. Bấy giờ, Chúc Liên đang suy yếu tựa vào đầu giường, từng giọt mồ hôi rỉ xuống trán, mày cau chặt, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất không vui.

“Liên Nhi?” Kỳ Cảnh ôm lấy Chúc Liên, lau mồ hôi trên trán y, “Không thoải mái sao?”

Chúc Liên mở to mắt ra liếc Kỳ Cảnh một cái, ấm ức, rơi nước mắt. Nhưng lại mím chặt môi không nói câu nào.


“Người đâu, truyền thái y!” Kỳ Cảnh bá đạo muốn Chúc Liên ngừng khóc, đến ngay cả câu an ủi cũng rất khó nghe, “Khóc gì chứ? Có gì thì nói với trẫm!”

Mấy lời đó tất nhiên là sẽ không có được tác dụng an ủi, ngược lại, Chúc Liên càng khóc to hơn. Luận về trình độ giả khóc, không ai lợi hại hơn Chúc Liên cả, lúc còn ở Kha triều, mỗi lần, y đều dùng chiêu này để tránh việc bị Kha Phượng Viêm trách phạt, lần nào cũng thắng lợi cả.

“Không được khóc!” Kỳ Cảnh vươn tay, thô lỗ lau lên khuôn mặt nhỏ nhắn, non mịn của Chúc Liên, lời thốt ra cũng đầy khí phách vương giả.

“Ô ô!” Không chỉ rơi lệ đơn giản như vậy, Chúc Liên còn nấc ra tiếng phối hợp…

Thái y nơm nớp lo sợ, vùi đầu chuẩn mạch cho Chúc Liên, không dám nhìn khuôn mặt âm trầm của đế vương đang ngồi cạnh. Trong phòng, nhiệt độ tuột xuống rất thấp, đám nội thị không ai dám phát ra bất cứ âm thanh gì, sợ chọc giận đế vương.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Kỳ Cảnh không có chút ý cười nào, “Văn quân sao rồi?”

“Hôm qua điện hạ thị tẩm nên thân thể suy yếu, sáng nay lại nổi giận, khó thở thương thân. Cần phải nghỉ ngơi mấy ngày!” Tiếp đó, thái y viết xuống một phương thuốc, nói là lui xuống trước để lo liệu. Chúc Liên thầm cười trộm trong lòng: Chắc là đi tị nạn chứ gì!

“Ai chọc ngươi giận?” Kỳ Cảnh nhớ tới Tiểu Quách Tử ngoài cửa, lập tức hiểu ngay, “Người đâu, lôi Tiểu Quách Tử ra ngoài đánh một trăm trượng!”

Một trăm trượng, không chết mới lạ.

Chuyện Kỳ Cảnh phạt Tiểu Quách Tử đã truyền khắp trong cung, bấy giờ, bọn họ điều hiểu là Chúc Liên chẳng phải tầm thường. Ban đầu tự phạt Tiểu Quách Tử, sau lại khiến bệ hạ xử tử hắn ta, thủ đoạn như vậy, tuyệt đối chẳng phải là một nam phi bình thường.

Hiện giờ, nhất phẩm Văn quân điện hạ, danh xứng với thực.

Hôm đó, thời tiết khá tốt, Chúc Liên dẫn theo Sơn Trúc tới ngự hoa viên dạo. Vốn rất yêu hoa, giờ lại thấy nhiều loài hoa quý báu như thế, tất nhiên là Chúc Liên yêu thích chẳng buông tay. Vẫn là một thân xanh biếc, ánh lên khuôn mặt trắng noãn của y lại càng hiển hiện tính trẻ con rõ ràng. Y đứng giữa rừng hoa diễm lệ, đúng thật là thoát tục đến chẳng nói nên lời.


Sơn Trúc đứng cạnh nhìn, cũng không khỏi ngây ra. Nhưng, sẽ tuyệt hơn nếu Chúc Liên không thốt ra câu kế tiếp.

“Sơn Trúc, mau tới giúp ta, đào bụi này, bụi này và cả bụi này nữa, mang vào trong viện cho ta đi!” Chúc Liên hưng phấn chỉ vào mấy bụi hoa đang nở những đoá tươi đẹp, y hận vì không thể mang hết cả về viện của mình.

Sơn Trúc xem thường, hừ lạnh: “Công tử, người như vậy mà cũng gọi là yêu hoa nữa hả?”

“Bản công tử đương nhiên là yêu rồi! Ngươi xem cánh hoa này nè, lung linh thật!” Chúc Liên ngắt lấy đoá hoa, hai mắt tỏa sáng.

“Người yêu hoa sao nhẫn tâm hái nó xuống chứ?”

Nghe Sơn Trúc chế giễu mình, Chúc Liên đáp lại: “Không hái nó xuống thì sao yêu được? Cũng giống như việc ngươi thích bánh ngọt, chẳng lẽ chỉ nhìn? Trơ mắt trông nó hư mất hay sao?”

Sơn Trúc lắc đầu, “Đó là thức ăn, không ăn sẽ hư, nhưng hoa lại không giống như thế!”

“Hoa thì chẳng hư à? Sẽ nở mãi như vậy hay sao?” ‘Rộp’ một cái, Chúc Liên đã bẻ xuống một đóa, lộ ra chiếc răng tiểu hổ đáng yêu, “Dù sao thì cũng sẽ tàn, để bản công tử yêu thương một chút thì có gì là không tốt chứ?”

Sơn Trúc bị chủ tử của mình chọc giận, mặt đỏ bừng, dậm châm, quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Chúc Liên hái hoa ngắt cỏ.

Chúc Liên vẫn nghịch ngợm vui đùa, nào biết cảnh đó đã bị Kỳ Cảnh đang đứng cách đó không xa nhìn rõ hết. Tên thái giám theo cạnh bên sợ tới toát mồ hôi, Chúc Liên phá hỏng ngự hoa viên như vậy, bệ hạ không tức giận mới là lạ! Mà một khi bệ hạ giận, cả hậu cung đừng hòng sống yên thân.

Nào ngờ, lại khác xa dự kiến của tên thái giám nọ, Kỳ Cảnh bước nhẹ tới bên cạnh Chúc Liên, hái một đóa mẫu đơn trắng, đưa tới trước mặt Chúc Liên.

“Màu trắng thích hợp với ngươi lắm!”

Chúc Liên nhận lấy đóa mẫu đơn, sửng sốt một hồi. Màu trắng thích hợp hơn sao? Chúc Liên cũng không biết, nhưng y sao có thể thích hợp với màu trắng thuần khiết như thế được đây? Thầm nghĩ không biết bao nhiêu kẻ từng nghĩ mình thích hợp với màu trắng? Nhưng thân thể đã vấy bẩn, sao có thể trở lại được như xưa?

Dù nghĩ như thế, nhưng trên mặt hắn vẫn lộ nét vui vẻ, không chút sơ hở gì, thậm chí còn tặng cho Kỳ Cảnh một nụ cười cực kỳ đáng yêu, “Cám ơn bệ hạ!”

Cầm đóa mẫu đơn trắng trước ngực, cúi đầu ngửi hương hoa, quay lưng về phía Kỳ Cảnh.

Hình ảnh ấy đã triệt để làm động lòng Kỳ Cảnh, nhưng không hiểu sao, một động tác vốn rất xinh đẹp, giờ lại có chút thê lương. Kỳ Cảnh nhịn không được đưa tay kéo Chúc Liên vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng y, giống như đang an ủi điều gì.


Trước giờ chưa có ai tặng hoa cho Chúc Liên, cho dù là lúc còn ở phủ thái tử được Kha Phượng Viêm sủng ái cũng thế. Cũng chẳng có ai nói y thích hợp với màu trắng cả. Y thích màu xanh biếc, y vẫn cho là mình thích hợp với màu xanh đó nhất, thì ra, ở sâu trong nội tâm mình, y vẫn luôn hy vọng mình có thể xứng với màu trắng thuần khiết ấy. Chúc Liên bị động tác đó làm mềm lòng, ngoan ngoãn tựa vào người Kỳ Cảnh, quên mất chuyện bọn họ là kẻ thù, cũng quên mất những cố chấp trong lòng mình. Hãy để sự yên tĩnh đó kéo dài thêm một chút nữa đi.

Một người là đế vương chẳng hiểu tình yêu, một người là nam phi mong mỏi được yêu, tương lai của họ sẽ như thế nào đây?

Phía sau một cây cột trong hiên nhà là một nữ phi có cái bụng thật to, nữ phi ấy đã thu hết hình ảnh hai người đang ôm nhau vào trong mắt. Phi tử ấy không phải ai xa lạ, mà chính là Mi Chỉ mà Chúc Liên đang tìm.

Kỳ Cảnh cảm nhận được một luồng sát khí truyền tới, hắn lập tức quay đầu lại nhìn, tuy nhiên, lại chẳng phát hiện điều gì.

Mấy hôm sau, Chúc Liên đã tìm được Mi Chỉ, điều làm y không ngờ, chính là Mi Chỉ lại có thai. Không thể nói rõ mục đích tới của mình, y đành phải hỏi dò xem tình huống thế nào.

“Điện hạ tới thăm thần thiếp, thần thiếp thật kinh sợ!”

Mi Chỉ hiện là Chỉ phi nhị phẩm.

“Chỉ phi không cần đa lễ, hôm nay ta tới đây là để thăm Long tự của ngươi một chút thôi!”

“Vậy thần thiếp xin ra mắt điện hạ!” Lời nói của Chỉ phi rất cung kính, đến ngay cả cử chỉ cũng cung kính theo. Nhưng Chúc Liên lại cảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Còn bao lâu nữa Chỉ phi sẽ lâm bồn?” Chúc Liên muốn tính toán xem có nên để nàng ta sinh con xong mới dẫn ra ngoài hay không.

“Còn không tới một tháng!” Vuốt bụng, Chỉ phi nở nụ cười hạnh phúc của một người sắp làm mẹ.

Nhưng nụ cười ấy lại khiến Chúc Liên dao động, chẳng lẽ Mi Chỉ đã yêu Kỳ Cảnh rồi sao? Nếu là như thế, vậy bên phía Tây quốc rất khó nói, kế hoạch của Mạc Tuyệt e là cũng không thể thực hiện được.

“Bản quân và quân chủ Tây quốc Minh Hề có quen biết, hôm nay bản quân tới đây là thay hắn thăm hỏi Chỉ phi! Minh Hề bệ hạ nhớ Chỉ phi lắm đấy!” Chúc Liên dẫn vào đề.

Nghe thế, Mi chỉ ngây ra một lúc, hỏi lại, “Gia đệ có khỏe không?”

Chúc Liên cắn một miếng điểm tâm, ra vẻ rất khó xử, “Khỏe… Nhưng cũng không khỏe!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui