“Tiếc thật, nương nương một lòng một dạ với Hoàng quý quân, cuối cùng cũng chỉ là nước chảy về đông thôi, chậc chậc!”
Cái chết của Trương chiêu nghi khiến cả hậu cung hoang mang, bàn tán xôn xao chuyện ‘người có ý đồ mưu hại hoàng tử chết chưa hết tội.’
Về chuyện này, Mạc Tuyệt cũng chỉ mỉm cười cho qua. Mấy hôm trước ra cung giải khuây, Mạc Tuyệt mua được một con bồ câu trắng, y rất thích, cho nên đã nuôi nó ở trước viện. Con bồ ấy nhìn rất ngoan, lúc trông thấy Mạc Tuyệt nó không ồn ào mà lẳng lặng đứng ở một nơi cách y rất gần, như canh giữ. Chúc Liên có đặt cho nó cái tên, bảo là Đường Xuyến Nhi. (1)
“Mạc ca ca, sau khi Trương thị chết, hoàng thượng vẫn luôn ở cạnh đại hoàng tử và cả cái tên Đổng Tử Thấm ấy nữa!”
Mạc Tuyết vuốt ve Đường Xuyến Nhi, lơ đễnh nói một câu: “Vấn đề kế tiếp chính là chuyện thu dưỡng đại hoàng tử, ta thấy có lẽ là Đổng Tử Thấm!”
Chúc Liên không hiểu, hắn ta không phải là người cùng thuyền, có thể tin cậy hay sao?
Dường như Mạc Tuyệt đã nhìn ra nghi vấn của hắn, nói khẽ, “Ta đã cho người đi thăm dò Đổng Tử Thấm, mấy ngày nữa sẽ cho gọi hắn tới, xem lòng dạ hắn thế nào!”
Chúc Liên nghe vậy, gật đầu, yên tâm. Đổng Tử Thấm chính tai nghe được chuyện Trương chiêu nghi hạ độc hoàng thượng và dã tâm leo lên ngôi vị hoàng hậu của nàng ta, theo như những gì tra được, hắn ta là một người thoát ly thế tục, như vậy ắt hẳn hắn cũng chẳng có hảo cảm với Trương thị bao nhiêu. Nếu lúc này Mạc Tuyệt giao trọng trách cho hắn, chắc chắn hắn sẽ mềm lòng, đồng ý, hơn nữa sẽ cảm thấy kính sợ Mạc Tuyệt.
Người cùng thuyền, không nhất định phải là tri kỉ như Chúc Liên, tri tâm như Lưu Đan. Trong lòng có kính sợ cũng rất tốt. Mạc Tuyệt hiểu rõ điểm này, hơn nữa với tình hình hiện giờ, y cũng cần có nhiều người phe mình hơn, không phải người ta luôn ao ước cái ghế tứ quân ấy hay sao?
Người tranh giành tình cảm thất bại, sẽ giống như Trương thị, ngay cả hoàng lăng cũng không thể vào.
Hôm đó, An phi ở trong tẩm cung thêu yếm cho Nhứ Nhi, nào ngờ Bình quý tần lại tới tìm nàng.
An phi buông khung thêu trong tay xuống, mỉm cười bảo nàng ta ngồi, kế đó còn bảo cung nữ mang một ít điểm tâm tới.
Nhưng dường như Bình quý tần cũng chẳng thèm ngó tới mấy thứ này, nàng ta cầm khung lên, bình phẩm, “Y phục mà nương nương làm đúng là tinh xảo, nhị hoàng tử có một mẫu thân như An phi quả là phúc khí à nha!”
An phi mỉm cười.
“Nhị hoàng tử đúng thật là thiên chi kiêu tử, còn có phụ quân là đương triều Hoàng quý quân nữa cơ mà!” Trong câu nói của Bình quý tần rõ ràng là đang cố ý châm chọc, “Nương nương đúng là biết lắm thủ đoạn nha, bám vào được một chỗ dựa vững chắc như Hoàng quý quân còn gì!”
An phi nghe vậy, bảo lại: “Bình quý tần, chuyện của Hoàng quý quân ta và ngươi có thể mang ra bàn tán được sao?”
“Vậy à?” Bình quý tần mỉm cười, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tâm tư của An phi, “Nhắc tới Hoàng quý quân, nương nương đau lòng sao?”
Mặt An phi tái mét, nàng không hiểu Bình quý tần muốn nói chuyện gì.
“Nương nương cho là chẳng ai biết gì cả hay sao?”
Bình quý tần vén vén tóc, “Tiếc thật, nương nương một lòng một dạ với Hoàng quý quân, cuối cùng cũng chỉ là nước chảy về đông thôi, chậc chậc!”
An phi nhịn không được, run lên. Trước đây, nàng và Bình quý tần được tấn phong cùng lúc, hoàng thượng cho rằng đó là điềm lành nên ngay cả phong hào cũng là ‘Bình’, ‘An’ đi đôi với nhau. Lúc nàng còn trẻ người non dạ, hai người cũng từng là tỷ muội tốt của nhau, nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện thế này.
“Trong lòng bản cung luôn kính trọng Hoàng quý quân, sao lại có lòng dạ nước chảy về đông gì ở đây chứ!” An phi điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nói.
Bình quý tần che miệng, cười khẽ, “Vậy có phải thần thiếp nên dựa vào nương nương để thơm lây chút không? Nếu có được một đứa con, có lẽ thần thiếp cũng có chút hy vọng, đúng không nào?”
An phi đi tới nắm chặt tay nàng ta, dịu dàng nói: “Bản cung sẽ nhắc tới Bình quý tần trước mặt hoàng thượng, với tư sắc của quý tần, nhất định sẽ được hoàng thượng ưu ái, còn chuyện kia thì đơn giản lắm!”
Bình quý tần nhìn An phi bằng ánh mắt người thắng cuộc, “Có nương nương đề bạt thì tốt rồi, sau này thần thiếp nhất định không quên nương nương đâu!”
“Biết đâu sau này bản cung còn phải nhờ Bình quý tần chiếu cố nữa đấy!”
Nói xong câu khách sáo, trong lòng An phi đã hình thành một kế hoạch. Tiếc là Bình quý tần lại tự cho bản thân là người thông minh, cứ tưởng nàng ta đã uy hiếp được An phi rồi.
An phi cho nàng ta một hộp phấn thơm, bảo đó là mùi hoàng thượng rất thích, lại còn nói với nàng ta, “Ba ngày sau hoàng thượng sẽ đến chỗ của bản cung dùng bữa tối, đến lúc đó Bình quý tần cứ tới là được rồi!”
Bình quý tần mở hộp phấn thơm ra, một mùi hương thơm lừng bay vào mũi, nàng ta vô cùng hài lòng, lập tức trở về, chuẩn bị ba ngày sau diện kiến long nhan.
Cung nữ Mai Nhi bên cạnh nhìn chằm chằm theo hướng Bình quý tần đi bằng ánh mắt oán hận, nói: “Nương nương muốn giúp nàng ta sao?”
An phi nhắm hai mắt lại, nàng không ngờ tâm tư của nàng với Mạc Tuyệt lại bị người ngoài phát hiện, nàng không thể để Mạc Tuyệt gặp nguy hiểm, cho dù việc này vốn chẳng liên quan gì tới Mạc Tuyệt, nhưng nếu bị người khác đồn đại e là sẽ hủy đi tương lai của y. Nàng không muốn Mạc Tuyệt phải đau đầu vì chuyện này.
Mở mắt ra, nàng nói với Mai Nhi, “Cố chuẩn bị chuyện ba ngày sau cho thật tốt đi!”
Ba ngày sau, hoàng thượng đến chỗ An phi dùng bữa tối. Bình quý tần cũng ăn mặc thật xinh đẹp, đi tới đó.
Nàng ta vừa vào cửa đã mang theo một mùi thơm nồng, làm hoàng thượng nhíu mày. Nhưng phía An phi lại rất nhiệt tình chiêu đãi nàng ta.
“Cũng vừa lúc bản cung và hoàng thượng định dùng bữa, Bình quý tần cũng ngồi xuống ăn cùng đi!”
Bình quý tần liếc đôi mắt sóng sánh sang hoàng thượng, được hoàng thượng đồng ý, nàng ta lập tức ngồi xuống ngay.
Mọi chuyện vốn rất tốt, nào ngờ An phi bỗng hộc ra một búng máu tươi.
“An phi?” Hoàng thượng ôm lấy nàng, hô thái giám, “Mau gọi thái y!”
Bình quý tần không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng khi nãy còn rất tốt, sao giờ lại hộc máu chứ? An phi kéo tay áo hoàng thượng, thì thào: “Hương thơm… Hoàng thượng… Mau, mang Nhứ Nhi đến chỗ Hoàng quý quân… Có lẽ thần thiếp đã trúng độc rồi!”
Tiểu Đông Tử nghe vậy lập tức chạy vào phòng bế Nhứ Nhi ra, “Để lão nô mang nhị hoàng tử đi!”
Thấy Nhứ Nhi được đưa ra ngoài bình an, An phi cười yếu ớt, “Hoàng thượng, phải phiền người và Hoàng quý quân chăm sóc cho Nhứ Nhi rồi!”
Dứt lời, hôn mê bất tỉnh.
Thì ra trong hộp phấn thơm mà An phi đưa cho Bình quý tần có một loại hương liệu, bình thường thì thứ này không có hại gì, nhưng nó lại xung đột với nhân sâm An phi dùng để bồi bổ sức khỏe, Nhứ Nhi lại uống sữa mẹ, đương nhiên sẽ hấp thụ được một ít tinh hoa của nhân sâm trong đấy. Cho nên, An phi mới bảo người mang nó đi, tránh chuyện bị trúng độc.
Làm trò trước mặt hoàng thượng, An phi trúng độc, Bình quý tần hết đường chối cãi, lập tức bị nhốt vào lãnh cung.
————
Chú thích:
(1) Đường xuyến: Chỉ các loại mứt ngào đường được xỏ thành xâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...