Nam Phi Hoặc Chủ

“Hoàng thượng! Không xong rồi! Đê chắn nước trước thành chúng ta bị phá, nước sông đang chảy vào trong thành! Tuy thủ vệ kinh thành đang lấp lại nhưng thế nước quá lớn!” Binh sĩ đến truyền tin đổ đầy mồ hôi.

“Cái gì?” Mặt Kỳ Cảnh đại biến.

Kha Phượng Viêm không hề dùng hết số bột nổ đó vào chuyện phá tường thành Tây quốc, ngược lại, phần lớn số thuốc đó hắn đã dùng vào đê chắn nước Kỳ triều. Nếu như vậy, Kỳ Cảnh nhất định phải quay về.

“Trở về!” Kỳ Cảnh nhìn chiến trường phía trước, ra lệnh.

“Vậy còn các tướng sĩ?” Một tướng lãnh hỏi.

Kỳ Cảnh nhướn đôi ngươi thị huyết lên, giọng nói vô cùng lãnh khốc, “Kha Phượng Viêm đã đoán được là trẫm sẽ trở về, cho nên, hắn sẽ thừa dịp chiếm Tây quốc!”

Kỳ Cảnh lại hừ lạnh một tiếng, “Nếu như hắn muốn, thì cứ cho hắn!”

“Hoàng thượng, mạt tướng nghĩ Kha Phượng Viêm muốn dùng thủ đoạn một mũi tên trúng hai đích, trên đường trở về, chắc chắn có quân mai phục!” Tướng quân Hoàng Huỳnh lên tiếng.

“Mạt tướng cũng nghĩ vậy!” Tôn phó tướng chắp tay nói: “Giờ tạm thời giữ chân họ, bí mật đưa hoàng thượng hồi triều!”

“Hồng thủy ở Kinh thành cấp bách, lập tức khởi hành! Tôn phó tướng, ngươi ở lại cản chân Kha Phượng Viêm, một ngày sau, quy hàng!” Kỳ Cảnh đứng dậy, giọng nói quyết liệt tới đáng sợ.

Từ cổ chí kim, e là không có một người nào, một đế vương nào, lúc quy hàng lại có khí phách đó. Mỗi bước đi của Kỳ Cảnh đều trầm ổn, mạnh mẽ, hắn ra khỏi quân doanh, chờ binh sĩ dẫn chiến mã tới, xoay người, nhảy lên. Không hề liếc nhìn Tây quốc, hắn thúc ngựa trở về. Một số nhân mã, cũng theo sát phía sau.

Kha Phượng Viêm đã dùng kế đó thu được Tây quốc, từ nay về sau, Tây quốc thuộc về Kha triều. Trận này, Kha triều toàn thắng. Lúc nhận được thư quy hàng của Kỳ triều, Kha Phượng Viêm cười ra tiếng.

“Hoàng thượng, không ngờ Kỳ Cảnh lại đầu hàng thống khoái như vậy!” Sở Thanh Dật nhìn thư quy hàng, nói.

“Nhìn thì có lẽ như Kỳ Cảnh đã bị đánh bại, nhưng thật ra không phải như vậy! Với khí phách đó của hắn, không phải ai cũng làm được!” Mắt Kha Phượng Viêm sáng ngời, “Tuy nhiên, khí phách là khí phách, nhưng hàng vẫn là hàng!”

“Cơn hồng thủy ở Kỳ triều cũng không phải đơn giản!” Sở Thanh Dật nói lại những gì mật thám vừa báo.


“Mấy ngày tới, Kỳ Cảnh cũng khá bận đây! Có thể có đối thủ như vậy, cuộc sống này mới thú vị!” Kha Phượng Viêm cảm khái.

“Tuy giờ Kỳ triều tổn thất nghiêm trọng, nhưng khi bình ổn lại nhất định không dễ đối phó!” Sở Thanh Dật nói.

Kha Phượng Viêm đứng trên tường thành Tây quốc, nhìn cảnh hỗn loạn bên dưới, thở dài.

“Một khi cuộc chiến bắt đầu, không chấp nhận bất kỳ kẻ nào lui bước!”

Sở Thanh Dật kiên định, đáp: “Thần nguyện đứng cạnh hoàng thượng!”

“Tây quốc từng là quốc gia của Minh Hề, chờ xây dựng lại xong, ngươi có thể dẫn hắn về đây!” Kha Phượng Viêm vỗ vai Sở Thanh Dật, “Những ngày ngươi đi vắng, trẫm có bảo Lưu Đan nói với hắn mấy chuyện, giờ chắc là hắn cũng hiểu chuyện lắm rồi phải không?”

Sở Thanh Dật nhíu mày, nở nụ cười: “Không biết Lưu tích tiên sinh đã nói gì với hắn? Thảo nào hắn lại ngoan như thế!”

“Ha ha ha, vậy thì ngươi cứ đi hỏi thẳng hắn là được!”

“Đa tạ hoàng thượng!”

“Thanh Dật, ngươi phải nhớ kỹ, hắn từng là đế vương,” Giọng của Kha Phượng Viêm lạnh hẳn, “Hắn chịu nghe ngươi có lẽ là thiên tính của hắn, nhưng ngươi phải chu đáo một chút, bởi vì hắn không phải là nam thê bình thường!”

Sở Thanh Dật hiểu ý Kha Phượng Viêm, gật đầu: “Thần biết chừng mực!”

Kha Phượng Viêm vừa ý, hạ chỉ: “Truyền ý chỉ của trẫm, đối xử tử tế với con dân Tây quốc, lấy lương thực tích trữ ra phân phát cho dân chúng, từ nay về sau, Tây quốc sẽ không phải chịu nỗi khỗ chiến tranh nữa!”

“Tuân chỉ!”

Kỳ triều.

“Hoàng thượng! Sức nước quá lớn, đê ngăn không chống nổi nữa rồi!” Một binh sĩ lo chắn nước hô to.


“Không đắp cát vào được sao?”

“Số cát vừa chuyển tới đều bị cuốn trôi hết!”

Tây quốc vừa mất, hồng thủy lại ngập tới thành, tuy là vừa ngăn lại kịp nhưng vẫn chưa phải là cách tốt. Kỳ Cảnh nhìn hồng thủy trong thành, mặt tối sầm.

Lúc Kỳ triều sắp chìm trong biển nước, Chúc Liên cũng đang nghĩ cách. Nhưng khi nhìn thấy từng cách một đưa ra đều mất đi hiệu lực, y bắt đầu sốt ruột, nhìn chăm chăm địa đồ.

“Hoàng thượng, dấu đen này là gì vậy?” Chúc Liên chỉ một chấm nhỏ trên địa đồ, hỏi.

“Đó là một vách núi, do địa hình dốc, cho nên không phát hiện!” Kỳ Cảnh không đáp, người trả lời chính là Hoàng tướng quân.

“Hoàng tướng quân có thể dẫn đường không? Bản quân muốn tới xem!” Chúc Liên thu địa đồ lại, điệu bộ không thể không đi.

“Ngươi muốn làm gì?” Giọng điệu của Kỳ Cảnh không tránh khỏi có chút bực bội.

“Hoàng thượng, nếu thật là vách núi, vậy có thể dẫn nước tới đó. Cho dù ngăn không được, ít nhất cũng có thể rút bớt!” Chúc Liên đáp.

Rút bớt nước? Kỳ Cảnh nhíu mày, nhìn địa đồ.

“Từ chỗ đê ngăn tới vách núi vẫn còn một khoảng khá xa, huống chi, làm sao có thể đưa nước tới đó mà phần đê còn lại không tổn hao gì?”

Chúc Liên đi tới, nói: “Vậy thì hủy bỏ phần đê đó, để nước sông thuận lợi chảy vào vách núi!”

Ý của Chúc Liên quá to gan, khiến Kỳ Cảnh híp mắt: “Hủy bỏ?”

“Đúng vậy!” Chúc Liên chỉ lên chấm nhỏ trên địa đồ, “Kinh thành Kỳ triều là một tòa thành khép kính, nếu cứ để nước sông chảy vào như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ngập hết cả. Kế sách trước mắt, chính là phá hủy phần đê còn lại!”


“Thần cho là không thể!” Vây cánh của hoàng hậu – Lý đại nhân đứng ra nói: “Tu bổ đê điều tốn không ít ngân khố, hơn nữa sau khi hủy đê ngăn, làm sao đảm bảo là nước sông có chảy vào vách núi hay không?”

Đối mặt với khiêu khích như vậy, chẳng những Chúc Liên không lùi bước, ngược lại còn nói: “Làm thế nào dẫn đi được thì phải giao cho Lý đại nhân rồi, bản quân không rành mấy chuyện này lắm!”

Một câu tiến thoái đúng độ, lập tức phản kích Lý đại nhân, đồng thời cũng đẩy cái thân phận Hoàng văn quân ra ngoài.

“Mạt tướng cho rằng phương pháp của điện hạ rất độc đáo, đáng thử một lần!” Hoàng Huỳnh tướng quân nói.

Nghe Hoàng Huỳnh ủng hộ mình, Chúc Liên mỉm cười: “Đa tạ Hoàng tướng quân!”

Hoàng Huỳnh cúi đầu. Bấy giờ Kỳ Cảnh mới nở nụ cười, ôm Chúc Liên vào lòng, nói với Hoàng Huỳnh, “Làm theo lời Hoàng văn quân đi!”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

“Thần tuân chỉ!”

Nhờ kiến giải của Chúc Liên mà sức nước đã được hóa giải, để dân chúng thoát khỏi nỗi khổ hồng thủy. Lúc này, những người trong triều buộc phải nhìn Chúc Liên bằng con mắt khác.

Mấy ngày sau, trong hoàng cung.

Chúc Liên đang chơi đùa với một con mèo nhỏ.

“Bì Đản (1) ơi Bì Đản, ngươi kêu vài tiếng meo meo cho bản quân nghe xem nào!”

Bì Đản chính là tên bé mèo. Chúc Liên nắm tai tiểu bạch miêu, không ngừng xoa nắn. Sơn Trúc không chịu nổi, túm Bì Đản qua.

“Điện hạ, giờ sức nước đã bình ổn, người lập công rồi, sao lại ở đây ăn hiếp một con mèo con chứ?”

“Nhưng mà Tây quốc đã mất rồi!” Chúc Liên nhìn con mèo nằm trong lòng Sơn Trúc, bĩu môi: “Mạc ca cũng thiệt là, chẳng lẽ không lo ta ở đây bị hoàng thượng lôi ra trút giận hay sao chứ!”

“Ha ha, hoàng thượng sao nỡ làm vậy!” Sơn Trúc sờ đầu con mèo, như an ủi nó: “Nghe nói hoàng hậu định tổ chức một buổi lễ mừng công cho người đó!”

“Hử?” Chúc Liên nhíu mày? Lễ mừng công? Tây quốc bị đoạt mất không phải là chuyện vinh quang gì, tuy là đã chặn được hồng thủy, nhưng cũng chẳng đáng kể công. Sao hoàng hậu lại làm chuyện chọc giận Kỳ Cảnh như thế?”

“Sơn Trúc, ngươi nói, trong hồ lô của hoàng hậu đang bán thuốc gì?”


Sơn Trúc thả Bì Đản xuống đất, nhưng con mèo nhỏ này kiên quyết không tới gần Chúc Liên, trốn thật xa.

“Mèo thối! Coi chừng ta xem ngươi như trứng bách thảo, ăn luôn đấy!” Chúc Liên trừng Bì Đản.

“Thì ra Liên Nhi còn có thể nổi giận với một con mèo nha!” Kỳ Cảnh đi tới, mắt đầy ý cười, cắn nhẹ lên tai Chúc Liên một cái: “Đang làm gì?”

“Chuyện hồng thủy sao rồi?” Chúc Liên rúc vào lòng Kỳ Cảnh, ngâm khẽ.

“Đã giải quyết ổn thỏa, nhờ có chủ ý của ngươi!” Kỳ Cảnh ôm chúc Liên vào phòng trong.

Sơn Trúc thấy thế, vội vàng lui ra ngoài, khép cửa lại.

“Ta thật sợ là ý đó không dùng được!” Chúc Liên câu cổ Kỳ Cảnh, nói: “Cũng may là có tác dụng!”

Gục xuống cổ Chúc Liên, hít sâu một hơi: “Liên Nhi, hôm ấy trên đại điện, ngươi đã khiến trẫm phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa!”

“Có thể phân ưu cùng phu quân là tốt rồi!” Câu trả lời của Chúc Liên cực kỳ ngoan ngoãn.

Cởi bỏ quần áo Chúc Liên, Kỳ Cảnh đặt y xuống nhuyễn tháp, mắt đầy dục vọng. Chúc Liên nâng mi, nhìn Kỳ Cảnh, mỉm cười: “Giờ đang là ban ngày nha, phu quân…”

“Suỵt… đừng nói chuyện!” Kỳ Cảnh đặt ngón trỏ lên môi Chúc Liên, cong khóe môi lên, “Ban ngày là ban ngày, đến tối đương nhiên cũng không thiếu phần ngươi!”

“Ha ha!” Chúc Liên nở nụ cười, dâng đôi môi mình lên.

Trong phòng, điên loan đảo phượng, cuối cùng kết thúc bằng sự kiện Chúc Liên ngất đi. Kỳ Cảnh hôn lên trán y, nở một nụ cười có thể gọi là hạnh phúc.

“Liên Nhi, Liên Nhi của trẫm!”

Rốt cuộc thì hoàng hậu đang nghĩ gì? Điểm này Chúc Liên cũng hiểu được một chút, y biết, không bao lâu nữa, nàng ta sẽ hành động. Quả nhiên, năm ngày sau, hoàng hậu thiết yến ngay tại hậu cung, nói là mừng công cho Chúc Liên. Chuyện này khiến nhiều trung thần hận nghiến răng, Tây quốc rơi vào tay Kha triều, hồng thủy cũng là bọn họ gây ra. Còn Chúc Liên, cũng là người Kha triều, trong thoáng chốc, y lập tức trở thành mục tiêu công kích. Hại nước hại dân, đấy là mục đích của hoàng hậu, khiến tất cả công cán của Chúc Liên điều tan biến trong hoáng chốc, thậm chí còn mất lòng chúng quần thần, mất lòng dân.

Chú thích:

(1) Bì Đản: Trứng bách thảo =.=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui