Nam nữ sống thử

Tần Tu Nhiên và Cố Lam về đến nhà, hai người cùng nhau tắm rửa rồi lại củi khô bốc lửa lăn giường suốt một đêm, đến sáng hôm sau Tần Tu Nhiên tỉnh dậy, đưa Cố Lam đến công ty đi làm. Nhìn theo bóng lưng Cố Lam nhảy nhót vào công ty, anh ngẫm nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Đào Nhiên thông báo tạm thời trì hoãn công việc sáng nay, sau đó lái xe đến một cửa hàng châu báu cao cấp để chọn nhẫn cầu hôn.

Suốt cả ngày hôm qua, cuối cùng anh đã suy nghĩ rõ ràng.

Anh muốn ở bên Cố Lam mãi mãi, muốn sống lâu dài bên cô. Vậy thì việc kết hôn với Cố Lam cũng trở thành chuyện hoàn toàn hợp lý, không cần phải xoắn xuýt thêm gì nữa.

Mặc dù nói ra thì có vẻ hơi bất ngờ và đột ngột, dù sao thì anh và Cố Lam cũng mới quen nhau không lâu, thói quen hằng ngày trong cuộc sống cũng như người của hai thế giới. Đến tận bây giờ khi ngủ trên chiếc giường hình trái tim màu hồng nhạt, ở nhà mắc màn xem phim ngoài trời, anh vẫn cảm thấy là lạ không quen, thế nhưng khi anh gặp nguy hiểm thì sẽ nghĩ đến Cố Lam đầu tiên. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười hằng ngày của Cố Lam, anh sẽ cảm thấy dường như những điều mà mình “không quen” ấy cũng có thể xem như thú vui trong đời sống hằng này.

Nếu như tìm một người có lối sống và tư tưởng giống hệt anh thì cuộc đời sẽ rất nhàm chán vô vị. Phải k1ch thích một chút thì mình mới cảm thấy hào hứng.

Mà Cố Lam, chính là k1ch thích lớn nhất trong cuộc đời anh.

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến anh bị k1ch thích không nhẹ tí nào.

Anh nhìn thành phẩm được trưng bày trong tủ kính thủy tinh, chờ nhà thiết kế xuất hiện.

Cửa hàng châu báu được chế tác riêng này là cửa hàng mà mẹ anh thích nhất. Trước kia Hạ Di từng nói rằng nếu anh muốn đặt làm nhẫn cưới thì nhất định phải đến nơi này, bà ấy đã để lại một viên kim cương cho anh. Đó là viên kim cương mà bà ấy đã đấu giá thắng khi đưa anh đến nhà đấu giá vào ngày đầy tháng của anh.

Ngày xưa anh từng nghĩ rằng, trang sức tặng cho vợ mình thì phải đặt hàng chế tác riêng những món trang sức rườm rà lộng lẫy cỡ nào, tuy nhiên bây giờ nhớ đến Cố Lam, anh chỉ cảm thấy…

Tuýp người như cô chỉ cần vẻ đẹp giản dị nhất.

Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, anh cho rằng mình vẫn nên tôn trọng ý kiến của Cố Lam, bèn tựa lưng vào tủ trưng bày gọi điện thoại cho Cố Lam.

Cố Lam nhanh chóng bắt máy. Bên chỗ cô rất ầm ĩ, chung quanh toàn vang lên tiếng rao hàng ồn ào.

“Đường link số 6, đường link số 6 thật sự rất tôn màu da trắng nhé, chúng tôi mới giảm giá mạnh, mua một cái nệm hơi tặng kèm một cái nệm hơi. Quý khách thân yêu hãy nghe tôi, bấm vào đường link số 6 đi, đặt hàng ngay lúc này, bảo đảm sẽ không tiếc tiền đâu!”

“Chiếc mũ này sẽ hơi khác màu một xíu, dưới ống kính có lẽ sẽ hơi nhạt màu, màu thật của nó là màu xanh lam hơi đậm chút xíu, thật sự là màu sắc vô cùng tuyệt vời. Đây là đường link số 13, phù hợp với đủ loại màu da. Đầu hơi bự thì làm sao bây giờ? Đầu to thì bạn cứ cắt hai phát đằng sau, vẫn đội được luôn, trông fashion hết sức!”




“A lô.” Cố Lam hạ giọng: “Em sắp live stream rồi, có chuyện gì vậy?”

“À, anh định hỏi em là em thích vẻ đẹp giản dị hay vẻ đẹp lộng lẫy?”

Tần Tu Nhiên nhanh chóng hỏi thẳng trọng điểm, Cố Lam trả lời ngay tức thì: “Em thích đắt tiền.”

Tần Tu Nhiên: “…”

Cố Lam: “Tốt nhất là vàng, loại mà tốc độ sụt giá đừng chậm quá, dễ lưu thông trên thị trường second hands ấy.”

Tần Tu Nhiên: “…”

“Còn việc gì không?” Cố Lam hoàn toàn không ý thức được mình đang quyết định điều gì, Tần Tu Nhiên đã đánh mất hứng thú tham khảo ý kiến của cô.

“Không có việc gì, em làm việc tiếp đi.”

Nói xong, Tần Tu Nhiên lập tức cúp máy. Khi anh đang định dùng gu thẩm mỹ cao siêu của mình để chọn một chiếc nhẫn cho Cố Lam thì bất thình lình, hai chữ “ông nội” nhấp nháy trên màn hình di động.

Tần Kiến Thanh rất ít khi đích thân gọi điện thoại cho anh, đa số thời điểm đều là chú Phúc chuyển lời của ông nội cho anh. Vừa thấy cái tên này, linh cảm chẳng lành lập tức tràn ngập trong lòng Tần Tu Nhiên. Anh khẽ cau mày, bấm nghe điện thoại.

“A lô, Tu Nhiên.”

Giọng nói vững vàng của Tần Tu Nhiên truyền ra từ ống nghe di động. Tần Tu Nhiên hơi khó hiểu hỏi: “Ông nội?”

“Có một chuyện, ông muốn trao đổi với cháu.”

Nhìn Tần Giang Hà nháy mắt ra hiệu với mình từ màn hình iPad trước mặt mình, Tần Kiến Thanh đọc từng câu từng từ dựa theo lời thoại được viết trên iPad: “Ông không đồng ý với chuyện cưới hỏi giữa cháu và Cố Lam. Nếu cháu muốn có được nhà họ Tần thì cần thiết làm theo yêu cầu của ông, hủy bỏ hôn sự với Cố Lam.”

Tần Tu Nhiên không lên tiếng. Một lát sau, anh bình tĩnh lại rồi nói: “Ông nội, hình như cháu còn chưa nói cho ông biết chuyện cháu muốn kết hôn với Cố Lam mà nhỉ.”


Vừa nghe thấy câu này, Tần Giang Hà lập tức sửng sốt.

Tần Kiến Thanh bình tĩnh nhìn cảnh tượng như bị đứng hình, không biết nên làm gì trong màn hình iPad. Ông cụ nhìn Tần Giang Hà bằng ánh mắt thương hại.

Gần như không cần phân tích, Tần Giang Hà cũng biết trong đôi mắt của cha ông ta tràn ngập dòng chữ “Mày ngốc quá, ngốc thật sự con ạ”.

May mà Tần Tu Nhiên kịp thời cứu vãn cục diện này. Anh vui sướng nói: “Nhưng cũng thật trùng hợp, hôm nay chúng ta có thể trò chuyện luôn một thể.”

Tần Giang Hà thở hắt ra một hơi, đang định điều khiển iPad, cho Tần Kiến Thanh xem lời thoại mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước thì nghe thấy lời phát biểu của Tần Tu Nhiên hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình truyền ra từ loa ngoài của di động: “Cháu nghĩ rằng ông muốn cho cháu kết hôn với Cố Lam cũng được, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là vợ chồng cháu phải được quyết định có cần sinh con hay không, hơn nữa nhà họ Tần cần thiết giao cho cháu kế thừa. Thiếu điều kiện nào thì ông đừng hòng ép cháu cưới vợ!”

Tất cả mọi người im phăng phắc. Một lát sau, Tần Giang Hà nghe thấy giọng nói hơi kích động của Tần Kiến Thanh: “Vợ chồng cháu được quyết định có cần sinh con hay không nghĩa là sao? Cháu nói thật với ông đi, có phải cháu định theo trào lưu kết hôn mà không sinh con không hả?!”

Tần Tu Nhiên im lặng, một lát sau anh mới thật thà nói thẳng: “Nếu bây giờ cháu khẳng định với ông rằng không phải là thế thì chắc chắn là cháu đang nói dối ông. Thế nhưng cháu cảm thấy con cái không phải do cháu đẻ ra, cháu cũng không có tư tưởng cần thiết duy trì nòi giống của mình, quyền sinh con nằm trong tay Cố Lam, chuyện này nên để cho cô ấy tự quyết định.”

“Thế thì con bé nghĩ như nào?!” Tần Kiến Thanh kích động đứng dậy: “Ông chỉ cần một thằng chắt trai mà thôi, chẳng nhẽ lại khó đến mức đó?!”

“Sinh mệnh vốn dĩ là kỳ tích.” Tần Tu Nhiên bình tĩnh tuyên bố: “Điều ông mong muốn vốn là điều kỳ tích.”

Nghe thấy câu này, điện tâm đồ của Tần Kiến Thanh bắt đầu vang lên tiếng “bíp bíp bíp” dồn dập.

Tần Giang Hà nhìn máy đo nhịp tim rồi lại nhìn Tần Kiến Thanh, sau đó chợt hoàn hồn, vội kêu lên: “Mau lên! Mau cấp cứu cho ba tôi! Ông ấy không thể chết!”

Nếu ông ấy chết thì chắc chắn toàn bộ tài sản sẽ về tay Tần Tu Nhiên.

Nhân viên y tế chen nhau ùa lên, muốn lấy điện thoại ra khỏi tay Tần Kiến Thanh. Tần Kiến Thanh lại giữ chặt điện thoại, kích động kêu lên: “Tần Tu Nhiên ông nói cho cháu biết, ngay bây giờ, cháu phải lập tức, lập tức hỏi Cố Lam! Nếu con bé không muốn sinh con sau khi kết hôn thì ông nói cho cháu biết, ông sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân này đâu!!!”

“Cháu tôn trọng ý kiến phản đối của ông.” Tần Tu Nhiên bình tĩnh đe dọa: “Nhưng ông cũng phải tôn trọng quyền tự do kết hôn của cháu.”


Nghe thấy Tần Tu Nhiên nói không kết hôn, máu lập tức liên tục dồn lên não của Tần Kiến Thanh.

Không kết hôn ư? Thanh niên trẻ tuổi thì làm gì có chuyện không kết hôn?!

Tần Kiến Thanh càng nghĩ càng kích động, điên cuồng giành di động với Tần Giang Hà, muốn gọi điện để tiếp tục mắng Tần Tu Nhiên. Tần Giang Hà cảm thấy mình sắp không cướp được điện thoại với ông bố đang bị bệnh nặng của mình, không khỏi kích động la lên: “Làm cho ông ấy bình tĩnh một chút! Mau làm cho ông ấy tỉnh táo lại!”

“Thuốc an thần!

Bác sĩ hô to, trong tiếng la hét “Cháu không cưới vợ thì ông đi chết đây!!!” của Tần Kiến Thanh, một liều thuốc an thần được tiêm vào cơ thể ông cụ. Chốc lát sau, cuối cùng Tần Kiến Thanh không thể cầm cự được nữa, hai mắt trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh.

Chờ đến khi ông cụ ngã xuống giường, Tần Giang Hà lập tức cúp điện thoại. Nhìn điện tâm đồ đã dần dần trở về bình thường, ông ta thở hổn hển lùi về sau mấy bước, ngồi xuống ghế sofa sau lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Thật lâu sau, ông ta mới chợt ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Làm gì vậy?

Tần Tu Nhiên mà cũng dám đe dọa ngược Tần Kiến Thanh ư?!!

Thế thì kế hoạch của mình còn hoàn thành kiểu gì?

Tần Tu Nhiên không cần tài sản… Vậy thì tại sao cha mình còn muốn cho nó toàn bộ tài sản?

Tần Giang Hà càng nghĩ càng chóng mặt. Một lúc lâu sau, ông ta hít sâu một hơi rồi gọi điện cho Tưởng Như. Tưởng Như đang đắp mặt nạ dưỡng da, mắt chữ A mồm chữ O nghe Tần Giang Hà kể lại toàn bộ câu chuyện. Một lát sau, nghe thấy câu hỏi “Làm sao bây giờ?” của Tần Giang Hà, bà ta cũng chìm trong im lặng thật lâu.

Thế nhưng từ đầu tới cuối, bà ta vẫn bình tĩnh hơn Tần Giang Hà. Một lát sau, bà ta định thần lại rồi lên tiếng: “Nếu như Tần Tu Nhiên đã chọc giận ông cụ đến nước này thì lát nữa anh hãy nói xấu cậu ta trước mặt ông cụ nhiều một chút để ông cụ từ bỏ ý nghĩ cho Tần Tu Nhiên làm người thừa kế.”

“Ừ.” Tần Giang Hà cũng định làm như vậy, ông ta gật đầu: “Anh biết rồi. Chờ ba tỉnh dậy, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với ông ấy.”

Tần Giang Hà ngồi trên sofa chờ Tần Kiến Thanh tỉnh dậy. Tần Tu Nhiên cầm di động, đứng trước tủ trưng bày suy nghĩ một lát rồi lập tức gọi điện cho Hạ Di.

“Mẹ, bây giờ mẹ đến bệnh viện ngay đi, xem thử tình hình của ông nội sao rồi.”

Hạ Di đang xem hợp đồng, nghe lời nói của Tần Tu Nhiên thì sửng sốt trong chốc lát, sau đó thắc mắc: “Sao vậy?”

“Ông nội tự dưng gọi điện cho con, vừa mở miệng đã kêu ông không đồng ý hôn sự của con và Cố Lam. Nếu con muốn kế thừa nhà họ Tần thì phải hủy bỏ hôn sự với Cố Lam. Cơ mà trước kia con chưa bao giờ nhắc đến chuyện con sẽ kết hôn với Cố Lam, mà cách nói chuyện của ông nội càng nghe càng thấy giống những lời hồi xưa ông nội từng nói với Tần Giang Hà, cho nên con nghi là ông nội đang bị Tần Giang Hà đe dọa, Tần Giang Hà muốn cho con lặp lại cảnh ngộ của ông ta hồi ấy để ông nội thất vọng về con.”


Tần Tu Nhiên giải thích cặn kẽ. Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Hạ Di chỉ hỏi một câu: “Cho nên con định kết hôn hả?”

Tần Tu Nhiên im lặng thật lâu, sau đó bình tĩnh lại rồi nói: “Mẹ, thời điểm nghiêm túc như thế này, mẹ đừng tấu hề được không?”

“Mẹ tấu hề hả? Tu Nhiên, chuyện lớn của đời người là điều vô cùng quan trọng, trí thông minh của ba con chỉ có thể bị xoay vòng vòng trong lòng bàn tay của ông nội con thôi, con không cần phải lo. Sức khỏe của mẹ không tốt, chẳng còn bao nhiêu ngày nữa…”

“Vâng, con dự định sẽ kết hôn.” Tần Tu Nhiên không nhịn được nữa, vừa nghe mẹ mình nói câu “chẳng còn bao nhiêu ngày” thì anh lập tức thừa nhận: “Mẹ cứu ông nội đi, con sẽ lập tức kêu ông nội và mẹ đến nhà họ Cố hỏi cưới vợ, kết hôn ngay và luôn.”

Nghe câu này, Hạ Di im lặng thật lâu, sau đó giọng điệu tức khắc trở nên nghiêm túc: “Con yên tâm, trễ nhất là ngày kia bọn mẹ sẽ đến nhà họ Cố cầu hôn!”

Nghe vậy, Tần Tu Nhiên hơi ngượng ngùng. Anh khẽ gõ lên tủ thủy tinh, ra chiều bình tĩnh: “Vâng, chuyện đó để bàn lại sau.”

Nói rồi, anh lập tức cúp máy, sau đó nghe thấy một tiếng chào hỏi thân thiện: “Cậu Tần, cậu đã đến rồi à?”

Tần Tu Nhiên quay đầu lại thì thấy nhà thiết kế châu báu mặc một bộ suit màu vàng nhạt bước ra, đối phương mỉm cười cung kính với anh: “Cậu có yêu cầu gì không?”

“Hồi trước mẹ tôi từng gửi một viên kim cương ở chỗ anh.”

“Vâng.” Nhà thiết kế nở nụ cười: “Bây giờ cậu cần nó à?”

“Ừ.” Tần Tu Nhiên gật đầu, cụp mi mắt nhìn những mẫu nhẫn được trưng bày trong tủ kính, bình tĩnh nói: “Cần gấp.”

Mẹ anh không hành động thì thôi, một khi hành động chắc chắn sẽ khiến người ta kinh ngạc. Anh sợ mình chậm chân một chút, mẹ anh đã treo băng rôn khắp cả nước khoe khoang anh sắp đính hôn.

Anh thảo luận chi tiết với nhà thiết kế về kiểu dáng của chiếc nhẫn kim cương mà mình mong muốn. Trong lúc đó ở bên kia, Tần Kiến Thanh đã dần dần tỉnh lại, ánh mắt tràn đầy chán nản: “Sao thằng bé lại không muốn có con chứ? Người trẻ tuổi thì sao lại không có con được? Lỡ như thằng bé không đẻ con thì nhà họ Tần để lại cho ai? Sau này phải làm sao đây?”

“Ba.” Nghe vậy, Tần Giang Hà tức khắc đứng dậy, ánh mắt thân thiết tiến lại gần giường bệnh, nắm tay Tần Kiến Thanh: “Ba vẫn còn có con, vẫn còn có Bác Văn mà!”

Nghe thấy câu này, Tần Kiến Thanh quay đầu sang, chăm chú nhìn ánh mắt tràn đầy tình cha con của đứa con trai trước mặt mình. Một lát sau, sắc mặt ông cụ thoáng chốc thay đổi, lập tức chìa tay ra: “Đưa điện thoại cho ba, ba phải nói với Tu Nhiên, kết hôn thì được nhưng không thể đẻ con lung ta lung tung.”

Tần Giang Hà ngây người, vành mắt lập tức đỏ hoe: “Ba!!!”

“Ngoan.” Vẻ mặt Tần Kiến Thanh ôn hòa, giọng điệu lại rất nghiêm khắc: “Cho dù hai thế hệ nhà ta đều chết ngay bây giờ thì Tu Nhiên vẫn sẽ sống lâu hơn con. Đưa di động cho ba.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui