Nam nữ sống thử

“Anh… Anh còn nói nữa.”

Không hiểu sao Cố Lam lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cứ như bị người ta chiếu tướng ngược lại vậy. Rõ ràng cô muốn tạo một sự lãng mạn cho Tần Tu Nhiên, kết quả mình lại là người rung động trước.

Tần Tu Nhiên nhận ra tâm trạng của cô nhưng cũng không nhiều lời mà chỉ cười khẽ một tiếng: “Xuống đây đi, đừng đứng trên nóc công ty khác, qua công ty anh này.”

“Ơ kìa, anh nhỏ mọn vậy.” Cố Lam nghe anh nói vậy, đứng trên sân thượng xoay người đi xuống cầu thang, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Có vậy thôi mà anh cũng so đo. Được rồi được rồi, em qua công ty anh đây.”

Tần Tu Nhiên bị cái giọng điệu tiểu nhân đắc chí của cô chọc cười phá lên, lấy chiếc áo bên cạnh vừa gọi điện thoại vừa đi xuống.

Rõ ràng con đường rất ngắn nhưng cả hai người đều không ai tắt máy, câu được câu không thảo luận xem tối nay ăn gì. Tuy cuộc trò chuyện rất đơn giản nhưng vẻ mặt họ lại vô cùng hạnh phúc, tràn đầy sắc xuân.

Tất cả nhân viên trong công ty đều sững sờ nhìn Tần Tu Nhiên đang tươi cười ngọt ngào gọi điện thoại đi xuống. Ngay cả Đào Nhiên cũng khiêp sợ đến mức không dám lên tiếng.

Đợi đến khi Tần Tu Nhiên xuống thang máy đi ra khỏi tòa cao ốc, lúc này tất cả mọi người ló đầu ra nhìn chằm chằm Đào Nhiên: “Tổng giám đốc Tần sao thế? Gọi điện thoại với ai mà trông phong tình vạn chủng như vậy?”

Dào Nhiên nghe nói như vậy, nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng trách mắng: “Nói linh tinh gì đấy? Đây là Tổng giám đốc Tần của chúng ta đấy!”

“Tôi sai rồi.” Nhân viên nói chuyện biết Đào Nhiên sùng bái Tần Tu Nhiên đến mức nào nên lập tức chắp tay trước ngực, nhìn anh ta bằng ánh mắt khẩn cẩu nói: “Mong thư ký Đào bật mí, chỉ cho chúng tôi một con đường sáng.”

“Có lẽ…” Đào Nhiên suy nghĩ, không quá chắc chắn đáp: “Là bạn gái?”

Vừa mới dứt lời thì đã có nhân viên đứng ở trên cửa sổ mái nhà bắt đầu ồn ào.


Mọi người cũng nhanh chóng vọt tới trước cửa sổ sát đất bên cạnh, nhìn thấy Tần Tu Nhiên đã ra khỏi tòa cao ốc. Trước cửa tòa cao ốc có một thanh niên mặc áo T-shirt thuần trắng, quần jean, đeo túi đeo chéo đang giang hai cánh tay chạy ào tới chỗ Tần Tu Nhiên!

Khi Cố Lam đang chờ đèn xanh đèn đỏ, Tần Tu Nhiên đã trông thấy cô từ xa.

Cố Lam cũng nhìn thấy anh từ xa, rõ ràng chỉ mới một ngày không gặp mà hai người lại cảm thấy như đã tách ra rất lâu rồi.

Tâm trạng Cố Lâm vô cùng kích động, cô lại nhớ tới thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của đám chị em mình, có bao nhiêu người không chạy như bay bổ nhào vào lòng bạn trai khi gặp nhau?

Cô cũng có bạn trai, cô cùng muốn chạy như bay bổ nhào vào lòng bạn trai!

Năng lực hành động của cô rất mạnh, trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ, chân đã bắt đầu chạy.

Khoảng cách mười mét mà chỉ qua vài giây, cô đã giang hai tay ra đột nhiên nhảy về phía anh. Vẻ mặt Tần Tu Nhiên thay đổi, gần như là anh lập tức ổn định lại bước chân theo bản nặng, đón lấy cô.

Nhìn Cố Lam có vẻ không béo nhưng cơ bắp của cô khá săn chắc nên thực tế cô không hề nhẹ.

Tần Tu Nhiên vững vàng đón được cô vào lòng mình mà không hề lung lay chút nào. Điều này làm cô cảm thấy có chút kinh ngạc.

Cô ngẩng khuôn mặt đang chôn trong ngực Tần Tu Nhiên lên, kinh ngạc nói: “Cơ thể anh tốt thật đấy.”

Tần Tu Nhiên theo bản năng định khịa lại nhưng khi chạm vào chiếc eo nhỏ nhắn rắn chắc của Cố Lam, trong đầu anh đột nhiên nhớ lại một vài hình ảnh tối hôm qua. Trong khoảnh khắc đó anh rõ ràng đã ý thức được một chuyện.

Người trong lòng này chính là bạn gái anh.

Bạn, gái.

Vậy nên anh không thể khịa cô, nhất là những chuyện như vậy, anh phải nhịn xuống.

Thế là anh lịch sự nở một nụ cười, càng đứng vững hơn: “Cũng tạm được.”

Cố Lam rời khỏi người anh, đưa tay vỗ vỗ cơ ngực anh: “Quả nhiên cơ bắp của anh không vô dụng chút nào, đúng là một người đàn ông chân chính. Lần sau chúng ta ra sân bóng rổ solo, để xem anh còn cho em thấy bao nhiêu điều bất ngờ chưa biết nữa!”

Tần Tu Nhiên nghe vậy, thầm trợn trắng mắt trong lòng.

Bạn gái à, ai muốn đi chơi bóng rổ với em chứ?

Nhưng khi nghĩ đến suy nghĩ này của anh rất sai trái, rất xấu xa, anh lại lập tức cảm thấy đề nghị của Cố Lam rất hay.

Bạn trai bạn gái chơi bóng rổ với nhau rất có ích trong việc giao lưu tinh thần.

Anh ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Được, hôm nào.”


“Hôm nào cái gì mà hôm nào, hôm nay luôn đi, dưới chung cư mẹ em có một sân bóng rổ, em dẫn anh qua đó.”

Nghe thấy “mẹ” của Cố Lam, Tần Tu Nhiên lập tức cảm thấy căng thẳng.

“Mẹ em sao?” Tần Tu Nhiên suy nghĩ: “Cái đó… Chúng ta còn phải đi ăn cơm nữa mà?”

“Thì ăn ở chỗ mẹ em đó.” Cố Lam hoàn toàn không nhận ra được việc này có vấn đề gì: “Không phải lần trước anh nhìn thấy rồi sao?”

“… Được rồi.”

Tần Tu Nhiên gật đầu, nghĩ nghĩ: “Để anh đi mua chút quà.”

“Mua cái gì nữa.” Cố Lam xua tay: “Đi thôi.”

Nói xong Cố Lam bèn kéo Tần Tu Nhiên quay người đi lên trước. Tần Tu Nhiên đậu xe cách đó không xa, chiếc xe kia trông rất kiêu ngạo, cô cũng biết nó.

Hai người nắm tay nhau rời đi, người của tập đoàn Tần thị đứng đầy xung quanh cửa sổ sát đất trợn tròn mắt khiếp sợ.

Mãi một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có người phản ứng lại: “Đây chính là bạn gái của Tổng giám đốc Tần mà mọi người nói sao?”

“Là cái người khiến cho Tổng giám đốc vì yêu là leo cầu thang ấy hả?”

“Không!” Có người kích động kêu lên: “Tôi không đồng ý mối hôn sự này!”

Đào Nhiên nghe vậy, đang định combat: “Người cậu chủ thích…”

“Chị gái kia đẹp trai như vậy!” Người nói chuyện tỏ ra vô cùng đau đớn: “Sao có thể xứng với kiểu người chưa trải đời như Tổng giám đốc tần chứ, để tôi cho!”

Đào Nhiên đột nhiên nghẹn lời.


Anh ta thật sự không ngờ rằng cậu chủ của anh ta lại được nhận xét như vậy trong giới hôn nhân và tình yêu.

Anh ta muốn giải thích gì đó nhưng còn chưa kịp phản bác thì điện thoại đã kêu lên.

Đào Nhiên lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Tần Tu Nhiên gửi tới: “Tôi chuẩn bị đi gặp mẹ vợ, mau đi mua cho tôi chút quà với một bộ đồ bóng rổ đưa tới địa chỉ này.”

Bên dưới là định vị nhà mẹ Cố Lam.

Đào Nhiên còn chưa kịp hiểu gì đã thấy Tần Tu Nhiên gào lên.

“Nhanh lên!!!”

Nhìn thấy ba dấu chấm than, Đào Nhiên hít sâu một hơi.

Bọn họ nói cũng đúng.

Cậu chủ đúng là chưa trải đời.

Chuyện lớn như gặp mẹ vợ mà sao không lên kế hoạch từ trước vậy?!

Đào Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng vừa nghĩ tới lời Tần Tu Nhiên nói, càng nguy hiểm lại càng nâng cao cơ hội của mình, lúc này anh ta lại sục sôi ý chí chiến đấu, hất hết những văn bản tài liệu lên bàn…

Đi mua đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận