Tần Tu Nhiên dẫn Cố Lam đi một mạch đến cửa công ty, thấy sắp đến công ty, đường vào cổng hơi tắc nhưng khoảng cách lại khá ngắn, nếu Cố Lam đẩy cửa bước xuống thì đi hết đoạn đường này có thể chỉ mất khoảng một đến hai phút nhưng cả hai người đều không nói gì, giả vờ như không hề nhận ra chuyện này, chậm rãi lách lên phía trước từ chỗ kẹt xe.
“Tắc đường quá.” Tần Tu Nhiên thờ ơ vỗ lên vô-lăng.
Cố Lam gật đầu, nhìn nơi tắc đường ở phía xa, sau đó cô thấy một cô gái đang đứng ở cửa xe, khom người xuống hôn một cái lên mặt của người lái xe.
Động tác này làm những chiếc xe đằng sau không hài lòng, tiếng còi xe liên tục vang lên, Cố Lam nhìn đôi tình nhân nhỏ kia, giọng hơi chua nói: “Chứ còn gì nữa, ngày nào cũng có vài đôi hôn nhau như thế thì đường tắc là đúng rồi?”
“Bây giờ là vì xe trước mặt tông vào đuôi xe khác.” Tần Tu Nhiên không nghe được sự ghen tị trong giọng nói của Cố Lam, chỉ tay về một nơi cách đó không xa, định giúp Cố Lam nhận ra nguyên nhân thật sự của vấn đề.
Cố Lam hờ hững liếc Tần Tu Nhiên một cái, giọng lạnh đi: “À.”
Anh thật thông minh.
Anh đúng là kẻ vô cùng thông minh.
Cố Lam bực bội không nói một lời, sau khi nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng đến lượt của bọn họ, Cố Lam ngồi yên không nhúc nhích, Tần Tu Nhiên nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Em còn chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Cố Lam lấy túi rồi xoay người xuống xe: “Em đi đây.”
Vừa nói xong, Cố Lam lập tức bước lên phía trước, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng của Tần Tu Nhiên: “Cố Lam, chờ chút đã.”
Cố Lam quay đầu, thấy Tần Tu Nhiên hạ kính của cửa xe xuống, vẫy tay với cô: “Em để quên đồ này.”
Cố Lam nghi ngờ xoay người lại, cúi xuống bên cạnh cửa kính xe: “Em quên cái gì vậy?”
Lúc đang nói chuyện, Tần Tu Nhiên thò người ra khỏi cửa, hôn một cái lên mặt cô.
Cố Lam sững sờ một lát, trong giây phút đó, tiếng còi xe sau lưng lại vang lên ầm ĩ.
Tần Tu Nhiên không thèm quan tâm, anh lập tức lùi lại, mỉm cười: “Đi đi, khi nào tan làm thì gọi cho anh nhé, anh đến đón em.”
Cố Lam kìm nén trái tim đang đập loạn lên của mình, cố ra vẻ bình tĩnh khẽ gật đầu: “Ừ, được rồi.”
Vừa nói xong, cô xoay người, trông như thể đang đi một cách bình thường nhưng đến khi đi khuất khỏi tầm mắt của Tần Tu Nhiên, vừa vào thang máy, cô lập tức siết chặt nắm tay, hưng phấn hô “yeah” một tiếng.
Ken đang đứng dặm lại phấn bên cạnh bị cô làm giật mình, quay đầu lại nhìn Cố Lam: “Lam Lam, cô làm sao vậy? Có sao không?”
“Tôi không sao.” Cố Lam xoay đầu chỉnh lại quần áo một chút, lúc thang máy mở cửa, cô hăm hở bước ra, hất cằm một cái với Ken, còn cường điệu làm thêm một động tác nắm tay thành hình quả đấm: “Chẳng qua là con gái chúng ta nhất định phải có được thứ mình muốn thôi mà!”
Ken sững sờ nhìn Cố Lam, Giản Ngôn cầm văn kiện đi ra, bắt gặp dáng vẻ mặt mày hớn hở của Cố Lam cũng giật nảy mình: “Cô làm sao vậy? Giờ này mới tới chỗ làm còn làm phiền thầy Ken nữa à? Phạt 200!”
“Chị cứ trừ đi.” Cố Lam nghĩ đến mình vừa lấy được năm chục nghìn, còn cả người đàn ông vừa tóm được kia nữa, vô cùng hào phóng nói: “Hôm nay em mời mọi người uống trà sữa, thôi không nói nữa, em đi làm việc đây.”
Cố Lam vừa nói vừa ngân nga hát, xoay người đi về phía bàn làm việc của mình.
Tất cả mọi người trong công ty đều sững sờ nhìn cô làm trò khùng điên, thật lâu sau, Ken mới phản ứng lại, vội vàng báo cáo với Giản Ngôn: “Tổng giám đốc Giản, hôm nay Lam Lam có gì đó lạ lắm, có cần phải gọi điện cho bệnh viện tâm thần xem thử không?”
Giản Ngôn im lặng nhìn Cố Lam, sau một hồi lâu, cô ấy mới thở dài: “Chỉ là chuyện yêu đương thôi. Kệ đi, nhân lúc tâm trạng cô ấy còn tốt, thời gian này tôi sẽ tranh thủ trừ thêm một chút tiền lương nữa.”
Sau khi nghe lời này, Ken sợ hãi trợn mắt: “Tổng giám đốc Giản, sao cô có thể thừa nước đục thả câu như vậy?”
“Yên tâm đi, em ấy sẽ nhanh chóng thu lại chút tiền này thôi.” Giản Ngôn bất lực nói, Ken lại không hiểu lời của cô có ý gì.
Giản Ngôn cầm văn kiện chạm nhẹ vào người Ken một cái, thì thầm nhắc nhở: “Chắc em ấy sắp kết hôn rồi.”
Ken giật mình che miệng, ánh mắt đầy vẻ không thể tin, Giản Ngôn khẽ gật đầu một cái rồi đẩy người anh ta một cái: “Anh đi làm việc đi.”
Vừa nói xong Giản Ngôn lập tức xoay người rời đi.
Ken cảm giác dường như mình đã biết được một bí mật vô cùng to lớn, anh ta ngẩn ngơ đi đến phòng hóa trang.
Mọi người đang làm việc trong phòng hóa trang, thấy Ken hồn bay phách lạc đi vào, ai nấy đều nghi hoặc hỏi: “Thầy Ken? Anh làm sao vậy?”
“Tôi nói cho mọi người biết một tin động trời này.” Cuối cùng Ken cũng tỉnh táo lại, vội vàng chia sẻ tin tức mình mới nghe được cho mọi người: “Lam Lam sắp kết hôn rồi đó!”
Mọi người nghe nói vậy, động tác trong tay đều dừng lại, sau đó đồng loạt bước đến, mỗi người một tiếng cùng nhau thảo luận về chuyện này.
Tin tức Cố Lam sắp kết hôn nhanh chóng lan truyền, tin tức càng truyền đi càng hoang đường, từ lúc bắt đầu là “Chắc cô ấy sắp kết hôn rồi”, đến buổi trưa đã trở thành “Cô ấy mang thai một đôi song sinh trai gái”.
Nhưng bản thân Cố Lam lại không hề biết tất cả những chuyện này, cô hoàn toàn chìm đắm trong sự ngọt ngào của “đối tượng kết hôn thử”, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại một chút.
Đi làm được mười phút, cô liếc mắt nhìn, Tần Tu Nhiên còn chưa gửi tin nhắn cho cô.
Sau hai mươi phút làm việc, lại liếc mắt nhìn thử một lần nữa, Tần Tu Nhiên vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.
Làm việc được ba mươi phút, lại liếc qua nhìn một lần nữa…
“Xin hỏi ai là cô Cố?”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của nhân viên chuyển phát nhanh.
Cố Lam nhanh chóng đứng lên: “Tôi ở đây.”
Vừa dứt lời, cô lập tức sửng sốt.
Nhân viên chuyển phát nhanh đang cầm một bó hoa hồng lớn đã nở rộ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Lam, Cố Lam há hốc mồm, nhìn thấy nhân viên giao hàng đi đến gần, đưa bó hoa cho cô: “Phiền cô ký nhận ạ.”
Cố Lam ngơ ngác ký tên rồi nhận lấy hoa hồng, vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy một chiếc thẻ xen lẫn trong đám hoa, trên đó viết là:
Cô Cố,
Mong rằng em của ngày hôm nay
Nở rộ như đóa hoa hồng
Tần Tu Nhiên kính gửi.
Lần đầu tiên cô nhận hoa, không ngờ lại nổi bật đến thế, một bó hoa lớn hoành tráng như vậy, trong nháy mắt đã thỏa mãn lòng hư vinh của cô.
Đồng nghiệp xung quanh ồn ào đứng dậy, Cố Lam khẽ ho một tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm túc và đùa giỡn với mọi người: “Chỉ là vợ tôi muốn khoe khoang một chút thôi, xin lỗi mọi người nhé.”
Mọi người vừa nghe Cố Lam nói vậy càng cười lớn hơn, lúc này Cố Lam mới phát hiện nhân viên chuyển phát nhanh đang giơ điện thoại di động về phía cô.
Cố Lam sững sờ một lát rồi vội vàng cảnh giác nói: “A a a! Cậu làm cái gì đấy?”
“Chuyện là thế này.” Nhân viên chuyển phát nhanh vội vàng giải thích: “Anh Tần nhờ tôi ghi lại phản ứng đầu tiên khi nhận được hoa của cô rồi gửi cho anh ấy.”
Nhân viên chuyển phát nhanh vừa nói vừa gửi video qua Wechat của Đào Nhiên trước mặt cô, sau đó nở một nụ cười tươi rói: “Cô Cố, chúc cô có một cuộc sống hạnh phúc, nhớ đánh giá năm sao cho tôi nhé, tạm biệt.”
Vừa nói xong, nhân viên chuyển phát nhanh cầm đơn ký nhận rồi rời đi không hề ngoảnh lại.
Sau khi Cố Lam sững sờ một hồi, nghe thấy tiếng điện thoại di động khẽ rung lên, cô nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống rồi vội vàng cầm điện thoại lên, chỉ thấy trong Wechat của Tần Tu Nhiên xuất hiện đoạn video cô nói “vợ”.
Sau đó là dấu chấm hỏi của Tần Tu Nhiên.
“?”
Cố Lam vội vàng nịnh nọt trả lời: “Anh yêu à, anh nhớ em rồi sao?”
Tần Tu Nhiên lại không hề bị bộ dáng này của cô làm lung lay, trực tiếp nhấn mạnh điểm chính: “Vợ?”
Cố Lam cầm điện thoại di động, xoắn quýt một hồi lâu mới dè dặt trả lời: “Phụ nữ ấy mà, dù sao ở bên ngoài cũng phải có chút thể diện chứ, anh thông cảm cho em một chút đi.”
Tần Tu Nhiên: “...”
Cố Lam: “(nịnh nọt)”
Tần Tu Nhiên: “Em thật sự làm anh mở rộng tầm mắt đấy.”
Cố Lam: “Đây cũng xem như là quá trình mở mang tầm mắt để nhìn thế giới, trước đây tầm nhìn của anh quá hạn hẹp, sau này đi anh dành thêm thời gian để đi nhiều nơi với em, có thể anh sẽ có hiểu biết sâu hơn về thế giới.”
Tần Tu Nhiên: “Vậy mà em cũng dám nói.”
Cố Lam: “Đối với sự thật, em luôn một lòng sẵn sàng hy sinh vì đạo.”
Tần Tu Nhiên: “...”
Hai người anh một câu cô một câu, cùng nhau nói nhảm, lại cảm thấy vô cùng thú vị.
Lúc Đào Nhiên dẫn chú Phúc đến gõ cửa phòng làm việc của Tần Tu Nhiên, đập vào mắt là hình ảnh Tần Tu Nhiên đang nhanh chóng gõ điện thoại di động như một thiếu niên nghiện internet nặng, trên mặt anh vẫn còn vương một nụ cười hạnh phúc không thể nào kìm nén được.
“Cậu chủ…”
Giọng Đào Nhiên im bặt, sững sờ nhìn Tần Tu Nhiên.
Tần Tu Nhiên giật mình, vội vàng cất điện thoại di động đi, ngồi thẳng người lại, cố ra vẻ bình tĩnh: “Sao cậu vào phòng mà không gõ cửa?”
Trong chốc lát Đào Nhiên không kịp phản ứng, rõ ràng là trước đó anh ta đã gõ cửa, Tần Tu Nhiên không nghe thấy sao?
Nhưng anh ta cũng không dám làm trái lời của Tần Tu Nhiên, chỉ có thể gật đầu thuận theo Tần Tu Nhiên, chân thành nói lời xin lỗi: “Là lỗi của tôi vì không để cậu chủ nghe thấy tiếng gõ cửa, lần sau tôi sẽ mang cái chiêng đến.”
Tần Tu Nhiên: “...”
Sao anh lại cảm thấy lời này hơi quái lạ?
“Không cần đâu.” Tần Tu Nhiên nhìn qua chú Phúc sau lưng Đào Nhiên một cái, quyết định không lằng nhằng với Đào Nhiên nữa: “Tạm thời chúng tôi còn chưa có ý định công khai. Trước tiên không cần phải mang chiêng đến đây. Chú Phúc…” Tần Tu Nhiên đi thẳng vào vấn đề, quay đầu nhìn về phía chú Phúc: “Sao chú lại tới đây?”
“Chuyện là vầy.” Chú Phúc đặt hai tay ở phía trước, khẽ cúi người chào hỏi: “Ông chủ bảo tôi đến đây để dọn phòng làm việc cho cậu chủ một chút, sau này cậu chủ phải quay về nghỉ ngơi, cậu là tổng giám đốc của tập đoàn Tần Thị, lẽ ra nên chuyển đến phòng làm việc ở tầng cao nhất, ông chủ lo sẽ có nhiều việc cần làm nên bảo tôi nhanh chóng đến đây để giúp cậu.”
Tầng cao nhất là phòng làm việc của Tần Giang Hà, cũng là phòng làm việc của người thật sự điều hành cả tập đoàn Tần Thị. Trước đây người vẫn luôn làm việc ở đó là Tần Kiến Thanh, sau này Tần Kiến Thanh bị bệnh nên cho Tần Giang Hà mượn tạm một thời gian.
Nghe chú Phúc nói vậy, Tần Tu Nhiên lập tức hiểu ra rằng có thể ông nội lo ba anh sẽ không hợp tác nên mới cố ý để chú Phúc đến đây trấn thủ.
Chú Phúc là người lớn ở nhà họ Tần, ông ấy đã đi theo Tần Kiến Thanh cả đời, rất có tiếng nói ở nhà họ Tần, cho dù là Tần Giang Hà, ở trước mặt chú Phúc cũng phải nể mặt ông ấy ba phần.
Tần Tu Nhiên đứng lên, cung kính mở miệng: “Vậy thì làm phiền chú Phúc rồi.”
“Cậu chủ dọn dẹp đồ đạc trước đi, lát nữa chúng ta sẽ cùng đến đó.”
Tần Tu Nhiên gật đầu một cái, kêu Đào Nhiên vào, sau khi nhanh chóng thu xếp đồ đạc, lập tức đi theo chú Phúc ra ngoài.
Tầng này của anh là nơi làm việc đặc biệt của chi nhánh đầu tư Khoa học Kỹ thuật của công ty, nhân viên đưa mắt nhìn anh đi ra ngoài, đợi đến khi Tần Tu Nhiên đi đến thang máy đã thấy có hai hàng vệ sĩ mặc quần áo màu đen đứng chờ sẵn bên trong.
Nhìn thấy Tần Tu Nhiên đi ra, vệ sĩ và nhân viên vận chuyển đồ lục tục bước lên một thang máy khác rời đi, chú Phúc giúp Tần Tu Nhiên ấn thang máy dành riêng cho chủ tịch, chờ một lát sau, ông ấy dẫn Tần Tu Nhiên bước vào, đi thẳng lên tầng trên cùng.
Tần Tu Nhiên nhìn con số trong thang máy không ngừng thay đổi, dường như cũng là sự thay đổi của quyền lực, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng mở miệng: “Ông nội có khỏe không ạ?”
“Ông chủ rất khỏe mạnh, cậu chủ cứ yên tâm.”
Chú Phúc nói chuyện chặt chẽ, Tần Tu Nhiên khẽ cau mày: “Vậy sao ông nội…”
“Đến rồi.”
Thang máy đến nơi, chú Phúc cắt ngang câu “tại sao phải gấp rút đến vậy” của Tần Tu Nhiên.
Tần Tu Nhiên đi theo chú Phúc ra khỏi thang máy, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang đợi anh, chú Phúc quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên: “Xin mời cậu chủ.”
Tần Tu Nhiên nhìn hành lang vắng vẻ, biết bây giờ không phải là lúc để thắc mắc, anh khẽ gật đầu, lập tức dẫn tất cả mọi người cùng đi tới.
Đoàn người đến cửa phòng làm việc, thoáng nghe thấy giọng của Tần Giang Hà truyền ra từ phòng làm việc: “Tôi đã nói là tôi không duyệt dự án này, làm địa nhiệt thì được bao nhiêu đồng chứ? Làm loại dự án này chỉ tổ lãng phí tiền của! Nếu mua thêm vài miếng đất…”
Lời còn chưa dứt, có tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến.
Tần Giang Hà ngẩn người, sau đó cất giọng nói: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, Đào Nhiên lập tức mở cửa thay Tần Tu Nhiên, Tần Tu Nhiên dẫn theo đoàn nhân viên cần thiết để chuyển chỗ của mình đi vào, mỉm cười: “Chào tổng giám đốc Tần.”
Tần Giang Hà nhìn Tần Tu Nhiên và đám người mà anh dẫn theo, trong mắt chứa sự dè chừng: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Hôm qua ông nội nói rằng em trai cần người chăm sóc, ông đã lớn tuổi rồi, vẫn nên quay về chăm sóc con trai đi, để thể xác và tinh thần của mình được nghỉ ngơi, sau này vị trí tổng giám đốc của Tần Thị này cứ để tôi tiếp quản giúp ông.”
Tần Tu Nhiên nói chuyện rất lễ phép, nụ cười trên mặt vô cùng chân thành, Tần Giang Hà biến sắc, nôn nóng quát: “Ông nội anh già rồi nên hồ đồ, lời ông ấy nói mà anh cũng nghe sao? Đám khốn nạn này, cút ra ngoài cho tôi!”
Vừa nói xong, Tần Giang Hà vươn tay cầm điện thoại lên: “Này, bảo vệ…”
Còn chưa dứt lời, Tần Tu Nhiên đã đưa tay đè lên điện thoại bàn, ngắt cuộc gọi của Tần Giang Hà.
Tần Giang Hà giận dữ ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Tần Tu Nhiên: “Đây không phải là phòng làm việc của ông, ông phải ra ngoài.”
“Nói hươu nói vượn!” Tần Giang Hà tức giận mắng: “Hội đồng quản trị…”
“Đêm qua ông chủ đã tổ chức hội nghị qua video với hội đồng quản trị rồi.”
Giọng nói của chú Phúc từ ngoài cửa truyền đến, ông ấy cầm theo văn kiện, dẫn mọi người bước vào, ôn hòa nhìn Tần Giang Hà: “Cậu chủ, nghị quyết thay đổi tổng giám đốc đã nhận được sự chấp thuận của hội đồng quản trị, đây là văn kiện.”
Tần Giang Hà nghe nói vậy, vội vàng xông đến, giật lấy văn kiện trong tay chú Phúc, sau khi đọc lướt qua, ông ta ngẩng đầu lên nhìn chú Phúc, vẻ mặt không thể tin nói: “Ba tôi thật sự định giao công ty cho cái thằng ranh miệng còn hôi sữa này sao?”
“Đặt đồ đạc ở đằng kia đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...