Khi Tần Văn Bác và thợ phá khóa chạy đến nhà Tần Tu Nhiên thì lúc này ba người Tần Tu Nhiên đang đứng trên đỉnh núi, cầm ô che mưa, ăn bánh mì nhìn Nam Thành phía xa xa.
“Tôi nói sẽ mưa mà.” Tần Tu Nhiên ăn bánh mì, oán trách: “Hôm nay hai người không thể ngắm mặt trời lặn được nữa rồi, Bạch Sở Nhiên tôi khuyên anh nên chấp nhận số mệnh, đừng phí sức nữa.”
“Không thể.” Bạch Sở Nhiên tiếp tục kiên trì: “Hết mưa là có thể nhìn thấy mặt trời lặn.”
“Ồ.” Nói xong, mưa dần nhỏ đi, Cố Lam hô lên một tiếng, mọi người nhìn theo ánh mắt của cô, nghe thấy cô kinh ngạc cảm thán: “Mặt trăng mọc rồi.”
Bạch Sở Nhiên: “...”
“Đừng nói nhảm.” Tần Tu Nhiên: “Trời mưa nên mặt trăng chưa xuất hiện ngay được đâu.”
“Ồ.” Cố Lam ăn bánh mì, không chút hứng thú.
Mưa dần tạnh, để lộ ra bầu trời đen như mực. Cố Lam thở dài, hơi tiếc nuối: “Mặt trời lặn rồi.”
“Đúng vậy...”
Bạch Sở Nhiên lẩm bẩm.
Tưởng Như mãi không trả lời khiến cho anh ta cũng không biết lát nữa xuống núi như nào.
“Nếu không.” Cố Lam quay đầu nhìn anh ta: “Anh trả nhẫn cho tôi trước đi?”
Nghe thấy lời này, Bạch Sở Nhiên hơi do dự.
Cố Lam nghĩ, nhìn xung quanh: “Anh muốn tôi đi cùng anh một ngày tôi cũng đi rồi, anh muốn tôi ngắm mặt trời lặn cùng tôi cũng ngắm rồi, anh tôi cũng làm quen lại lần nữa rồi, cái nhẫn kia cũng không có nhiều ý nghĩa với anh lắm, trả cho tôi đi.”
Bạch Sở Nhiên không nói chuyện, anh ta do dự, sau đó mới ậm ừ nói: “Cái kia... Thật ra hôm nay... Hơi khác so với con người thật của anh, anh...”
“Tôi biết.”
Cố Lam ngắt lời anh ta khiến Bạch Sở Nhiên sửng sốt, Cố Lam ăn nốt miếng bánh mì cuối cùng, Tần Tu Nhiên đưa nước cho cô. Cô uống nước xong, nói thẳng: “Anh, hôm nay anh nhận nhiệm vụ giữ chân tôi và Tần Tu Nhiên đúng không?”
Bạch Sở Nhiên kinh ngạc nhìn Cố Lam, Cố Lam cười rộ lên: “Tôi không ngốc, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Hơn nữa, dù có nhiều tiền như vậy thì anh sẽ chịu tiêu cho tôi sao?”
“Em... Em biết hết à...”
Bạch Sở Nhiên lẩm bẩm, Cố Lam vuốt tóc: “Tôi biết, tôi vẫn luôn rất thông minh, giống như năm đó anh cho tôi một cốc trà sữa là vì anh làm nhầm đơn của người ta, anh muốn cùng đạp xe với tôi vì để tiết kiệm tiền xe bus, anh thích ăn cơm với tôi vì chỉ có tôi mới chịu chuyển khoản, rồi cưa đôi với anh.” Cố Lam nói, nhìn thấy hốc mắt người đối diện đỏ lên, cô đút tay vào túi quần khẽ nói: “Tôi đều biết.”
Bạch Sở Nhiên không nói nên lời, anh ta cảm thấy như có gì chặn ở họng, không thể mở miệng được.
“Cố Lam...”
Cuối cùng anh ta gọi cả họ tên cô, giọng nói khàn khàn, vừa mở miệng, nước mắt đã rơi xuống.
“Xin lỗi em.”
Cố Lam nghe những lời này, rũ mắt xuống.
Sau cơn mưa, gió lạnh thổi đến, cuối cùng Cố Lam cũng ngẩng đầu, nói: “Trả cho tôi đi, dựa theo ước định của chúng ta, nó không nên thuộc về anh nữa.”
“Rất xin lỗi...” Bạch Sở Nhiên chỉ lặp lại một lần nữa.
Cố Lam hơi nhướng mày, trong lòng thấy bất an: “Chẳng lẽ anh không mang đến?”
“Tôi có mang.”
Bạch Sở Nhiên hít sâu một hơi, anh ta nâng tay lên, kéo chiếc nhẫn ra khỏi cổ.
Chiếc nhẫn kia thay thế vị trí lúc đầu của Ngọc Quan Âm, được treo trên một sợi dây đỏ, hình như đã bị vuốt v e trong một thời gian dài.
Anh ta tháo nhẫn ra, đặt vào tay Cố Lam: “Những năm qua, cảm ơn em.”
Cố Lam ngơ ngác nhìn anh ta, Bạch Sở Nhiên hơi ngại cười: “Lúc đầu anh nghĩ sẽ dùng Ngọc Quan Âm để đổi, không thể lỗ được, cho nên mới mang theo. Sau đó lại mang theo nó đi đến rất nhiều nơi, từng làm nhân viên tiếp thị qua điện thoại, từng bán hàng đa cấp, sự cực khổ nào cũng thử qua rồi, lần nào cũng là nó ở cùng. Sau đó, anh đã nghĩ trên thế giới này chắc chắn sẽ có người ngốc như em, cuối cùng anh cũng sẽ gặp thôi.”
Mặt Cố Lam cứng đờ: “Tôi cảm ơn anh.”
“Sau đó, anh mới phát hiện, sẽ không bao giờ gặp được nữa.” Bạch Sở Nhiên cười rộ lên: “Thấy em sống tốt, trong lòng anh không vui lắm nhưng vẫn hơi vui một chút.”
“Mặc kệ anh có vui không, dù sao khi thấy anh sống không quá tốt, tôi sẽ thấy rất vui.”
Cố Lam lấy lại nhẫn, giơ tay cười cười: “Vì hôm nay anh tiêu nhiều tiền như vậy nên tôi sẽ bỏ qua các bất hòa trước đó, tạm biệt, đàn anh.”
"Dù sao đó cũng không phải tiền của anh."
Bạch Sở Nhiên cười khổ, giơ tay: “Tạm biệt.”
Cố Lam không nói nữa, cầm nhẫn phỉ thúy quay người đi.
Cô và Tần Tu Nhiên sóng vai cùng đi xuống, Tần Tu Nhiên cố ý chen đến, dựa vào gần cô.
“Anh dựa gần như thế làm gì?”
Cố Lam nhíu mày, môi Tần Tu Nhiên không động, ung dung khẽ nói: “Dắt tôi!”
“Cái gì?” Cố Lam nghe không hiểu.
Tần Tu Nhiên nói lớn hơn chút: “Nắm tay rồi dắt tôi!”
Cố Lam khó hiểu, duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay anh, Tần Tu Nhiên lập tức cảm thấy hài lòng, lưng cũng thẳng hơn một chút.
Bạch Sở Nhiên ở phía xa nhìn hai người bọn họ khoác tay xuống núi, nhìn bóng lưng của họ, quá khứ như bị một búa gõ vào mặt băng, từ từ nứt ra.
Cái gì Cố Lam cũng biết nhưng vẫn nhân nhượng cho anh ta.
Mặc dù anh ta rất bình thường nhưng Cố Lam vẫn chịu để ý anh ta.
Cố Lam luôn có thể nhìn thấy ưu điểm của anh ta.
Một Cố Lam tốt như vậy, lại thực sự rời khỏi anh ta, vốn dĩ anh ta có thể dừng ký ức của cô ở một khoảnh khắc cô vĩnh viễn thích anh ta. Nhưng anh ta lại tự làm tự chịu đi đến trước mặt cô lần nữa, bị buộc phải chứng kiến cảnh biệt ly này.
Thật ra anh ta chưa từng nói với cô, anh ta không tốt như cô tưởng.
Anh ta cũng luôn nói dối cô.
Muốn ra nước ngoài là thật, không có tiền cũng là thật, không có năng lực cũng là thật, muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, nhưng lại phát hiện cả thế giới chỉ có mỗi sự chân thành mà anh ta khinh thường đó mới là thật.
Không phải là chưa từng động lòng, nhưng sau khoảnh khắc biết được cảm giác ấy, biết rằng khi rung động sẽ khiến anh ta nhận ra mình rất xấu xa cho nên càng hy vọng vĩnh viễn không gặp mặt người kia.
Vì chính anh ta cũng biết, tạm biệt, chính là chia tay.
Anh ta cảm thấy nước mắt đầy trong mắt mình, đột nhiên anh ta muốn nói điều gì đó với cô…
Ngay khi nhận ra điều đó, anh ta đột nhiên hét lên: “Cố Lam!”
Cố Lam và Tần Tu Nhiên đang ngồi trên xe, quay đầu lại thấy anh ta đang đứng trên đài ngắm cảnh, chống tay trên lan can dài bằng đá cẩm thạch trắng, hét lớn: “Cái Ngọc Quan Âm năm đó, là món quà đầu tiên mẹ anh mua cho anh.”
Cố Lam sửng sốt, Bạch Sở Nhiên khàn giọng: “Nó không đáng giá, nhưng đối với anh, nó thật sự rất quan trọng!”
Cũng giống như tâm ý của anh ta, không đáng giá, chỉ là giả. Nhưng tóm lại, vẫn có một chút thật tâm của thuở thiếu niên.
Cố Lam nhìn người xa xa trên núi, không nói nên lời.
Tần Tu Nhiên nhìn thoáng qua hai người, hét lớn: “Nhưng cái nhẫn ngọc bích kia lại là thật.”
Bạch Sở Nhiên khiếp sợ đứng bất động, Tần Tu Nhiên nhấn mạnh: “Là ngọc thật! Cái tên ngốc nhà anh!”
Nói xong, Tần Tu Nhiên quay đầu, một châm dẫm chân ga, chở Cố Lam lao ra ngoài.
Một lát sau, một tiếng hét lớn phát ra từ đỉnh núi.
“Mẹ kiếp! Trả lại nhẫn cho tôi cái đồ lừa đảo!”
Nói xong, Bạch Sở Nhiên chạy như điên xuống dưới.
Cố Lam thấy Bạch Sở Nhiên nổi điên, lúc này mới phát hiện, người này vì tiền thật sự cái gì cũng dám làm. Chạy cũng nhanh bằng báo rồi.
Cô không nhịn được quay đầu lại oán trách: “Anh nói cho anh ta biết rồi chọc vào phiền toái làm gì? Anh ta biết thứ này đáng giá còn có thể trả tôi chắc?”
“Không nói cho anh ta thì sao chọc tức chết anh ta được?”
Tần Tu Nhiên chậm rãi lạnh nhạt nói, Cố Lam không hiểu lắm: “Anh chọc tức anh ta làm gì?”
“Không chọc tức anh ta thì sao em thấy được bộ mặt thật của anh ta?”
“Bộ mặt thật gì?” Cố Lam càng nghe càng khó hiểu.
Tần Tu Nhiên nhấn mạnh: “Em không đáng giá bằng tiền.”
“Tôi chắc chắn không đáng giá bằng tiền rồi.” Cố Lam coi đó là điều hiển nhiên: “Cái này còn cần anh nói cho tôi à?”
“Vậy sao em không ghét anh ta? Lại còn nghĩ cho anh ta?” Giọng điệu Tần Tu Nhiên lập tức cứng lại.
Cố Lam không hiểu nổi: “Sao lại là tôi nghĩ cho anh ta? Tôi làm vậy chỉ vì chính mình, hôm nay anh ta tiêu nhiều cho tôi như thế, tôi đã tính sổ xong với anh ta rồi, về sau cũng không gây chuyện nữa.”
“Ha.”
Tần Tu Nhiên cười lạnh một tiếng, Cố Lam định nói hai câu, nhưng nghĩ đến tay lái đang ở trong tay anh, vẫn quyết định không cãi nhau với anh, mà chuyển chủ đề: “Quên đi không nói cái này nữa. Nhưng mà, anh nói xem năm đó anh ta cũng là một sinh viên có tài, cũng đi Mỹ rồi, sao lại quay về đây để lừa tiền chứ? Chẳng lẽ là do Tần Giang Hà trả cái giá cao quá?”
“Anh ta không đi Mỹ.”
Tần Tu Nhiên lạnh nhạt nói tiếp.
Cố Lam kinh ngạc quay đầu, Tần Tu Nhiên chậm rãi nói ra tin tức mà anh lấy được từ chỗ Đào Nhiên: “Năm đó anh ta xin được học bổng 50% của trường, vì để gom góp đủ tiền ra nước ngoài, nên kỳ nghỉ anh ta ra ngoài làm công, tìm việc kiếm tiền nhanh, bị lừa vào tổ chức đa cấp. Sau khi được cứu thì đi làm nhân viên tiếp thị qua điện thoại. Sau đó, lại được một bạn học cũ đưa trở lại làm lập trình viên, bắt đầu lại từ đầu, mấy năm trước vào Tần Thị, gần đây bị đuổi vì bị nghi ngờ đến việc bán thông tin ra ngoài. Ban đầu đã chuẩn bị khởi tố với cảnh sát, nhưng lại được Tần Giang Hà bảo vệ, có lẽ là vì để đối phó với chúng ta.”
Nghe Tần Tu Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ kể về quá khứ của Bạch Sở Nhiên, Cố Lam không khỏi lẩm bẩm: “Anh ta thật giỏi...”
“Hả?”
Tần Tu Nhiên lạnh lùng liếc nhìn Cố Lam một cái: “Như này đã coi là giỏi rồi?”
“Không phải sao? Anh xem anh ta, có thể xin được học bổng 50%.”
“Năm đó tôi được học bổng toàn phần.” Tần Tu Nhiên khinh thường lên tiếng.
Cố Lam xua tay: “Anh phải xem xuất phát điểm của anh ta ở đâu chứ. Anh nhìn anh ta xem, xuất thân từ nông thôn, có thể xin được học bổng 50% của một đại học tại Mỹ, sau đó vào tổ chức đa cấp, sau khi ra còn có thể tỉnh lại làm lập trình viên, đây không phải là rất giỏi sao?”
Tần Tu Nhiên không nói nên lời, anh bị Cố Lam thuyết phục rồi.
Cố Lam ngồi trong xe thể thao mui trần, thở dài, không khỏi cảm khái: “Anh ta quá tham tiền, nhưng lại rất thông minh. Nếu anh ta có xuất phát điểm như anh...”
“Anh ta cũng không thể đi đến trình độ này của tôi.” Tần Tu Nhiên cắt ngang cô, giọng điệu quỷ dị: “Tôi phát hiện em thực sự có thể khai thác được mọi ưu điểm của người khác.”
“Có lẽ đây là một sở trường quái dị của tôi.”
Cố Lam chưa phát giác ra gì bất thường, coi như Tần Tu Nhiên khen mình, đến gần gương, vuốt tóc: “Đây là ưu điểm của tôi.”
Tần Tu Nhiên bị lời này của cô nghẹn một hơi ở ngực, không xả ra được cũng không nuốt vào được.
Chung quy anh vẫn cảm thấy muốn nói chút gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như nào, nghẹn tới nghẹn lui, cuối cùng lại biến thành một câu: “Về sau không được dùng cái kiểu ưu điểm này!”
“Sao?”
Cố Lam kinh ngạc quay đầu lại, Tần Tu Nhiên lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Sau này ngoại trừ tôi, em không được khai thác ưu điểm của người khác!”
Cố Lam: “...”
Sau khi hạ lệnh này, trong lòng Tần Tu Nhiên lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, anh bắt đầu cẩn thận tính toán: “Sau này khi nhìn người khác, em nên khai thác khuyết điểm của bọn họ, còn với tôi thì nên nhìn ra nhiều ưu điểm hơn. Chuyện này, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày em khai thác mười khuyết điểm của người khác, và mười ưu điểm của tôi, không viết PPT mà viết thành dạng báo cáo đi, đơn giản một chút, thế nào?”
Tần Tu Nhiên nhướng mày nhìn cô có ý khiêu khích.
Cố Lam khẽ mỉm cười, phun ra hai chữ: “Hâm à.”
Hai người lái xe xuống núi, khi đang chạy một mạch về nhà, thì Tần Bác Văn đã cùng người phá khóa cửa, bắt đầu cẩn thận tìm con dấu rồi.
Tìm được một nửa, đột nhiên điện thoại anh ta vang lên, anh ta đút tai nghe vào tai, vừa nói chuyện, vừa tìm con dấu: “Mẹ.”
“Bác Văn, con đang ở đâu?” Giọng Tưởng Như hơi khàn, giống như vừa khóc.
Trong lòng Tần Bác Văn rùng mình một cái, nghiêm túc nói: “Nhà Tần Tu Nhiên.”
Tưởng Như đột nhiên đứng dậy khỏi bồn tắm: “Cái gì? Con ở đó làm gì?”
“Trộm con dấu.” Tần Bác Văn nói rất nghiêm túc: “Mẹ yên tâm, hôm nay không lấy được con dấu thì con sẽ không về nhà! Mẹ chờ tin tốt từ con đi!”
Nói xong, Tần Bác Văn đột ngột cúp điện thoại, nhấc nắp bồn cầu lên.
Con dấu, cho dù có giấu ở bồn cầu thì hôm nay anh ta cũng phải lấy nó ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...