Nam nữ sống thử

Quản lý nghe thấy là Secret Menu thì lập tức thay đổi, nụ cười của ông ta cũng trở nên chân thành hơn, thậm chí còn cúi đầu thấp hơn.

“Mời ba vị đi bên này.”

Quản lý nói xong rồi lập tức đi trước để dẫn đường, dẫn ba người Tần Tu Nhiên, Cố Lam, Bạch Sở Nhiên đi xuyên qua hành lang dài đến thang máy riêng, sau đó đến trước một cánh cửa màu đen.

Cố Lam và Bạch Sở Nhiên hoảng sợ nhìn cánh cửa với đầu rồng khổng lồ kia, sau đó nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, giống như mở cửa thành, cánh cửa lớn chậm rãi mở rộng, lộ ra bàn ăn cực lớn bên trong.

Bàn ăn có sức chứa năm mươi người đang nằm ở giữa sảnh, phía trên bàn ăn có mái vòm thủy tinh, trên đầu có thể nhìn thấy các loại cá bơi lượn, ánh sáng phản chiếu lên bàn liên tục thay đổi màu sắc.

Giọng nói của quản lý vang vọng, đi đến vị trí chủ tọa, kéo ghế ra cho Tần Tu Nhiên: “Mời cậu Tần ngồi.”

Tần Tu Nhiên tự nhiên ngồi xuống ghế chủ vị, giơ tay lên vỗ vào ghế bên cạnh mình và nói với Cố Lam: “A Lam, bên này.”

Nghe thấy tiếng “A Lam” kia, Cố Lam vẫn chưa thấy quen, nhưng cô vẫn đi đến bên cạnh Tần Tu Nhiên mà ngồi xuống, một nhân viên phục vụ khác thì kéo ghế ra ở đầu bên kia của bàn tròn, nói với Bạch Sở Nhiên: “Anh Bạch, mời ngồi.”

Bạch Sở Nhiên đang ngẩng đầu nhìn đàn cá bơi lội phía trên, nghe nhân viên phục vụ gọi mình thì giật mình, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, cẩn thận hỏi một câu: “Chỗ này tên là gì? Có thể ngồi sao?”

Căn phòng rất trống trải, giọng nói của anh ta nghe vô cùng nổi bật, Cố Lam nhìn qua, vội vàng khoe khoang: “Cái này tôi biết, đây là nơi có đồ ăn!”

“Không cần em nói với anh ta chuyện này.” Tần Tu Nhiên lạnh lùng nói, liếc mắt ý nói Cố Lam lắm miệng.

Cố Lam lập tức ý thức được Tần Tu Nhiên không vui, cô vội vàng cúi đầu xem thực đơn vừa được đưa tới.

Mở trang đầu tiên của thực đơn ra, món khai vị là “bánh mì nướng trứng cá Almas quý hiếm, ba mươi nghìn tệ một phần”.

Cố Lam nhìn những con số không đó mà không khỏi ngạc nhiên mở to mắt, gần như cả người đều dính vào quyển thực đơn, bắt đầu đếm đi đếm lại nhiều lần, ba mươi nghìn, thật sự là ba mươi nghìn tệ.

Cố Lam quay đầu lại nhìn về phía người quản lý đứng rót rượu cho cô bên cạnh, không tin nổi mà nói: “Thực đơn của các anh với đơn vị là nhân dân tệ sao?”

“Đúng vậy.” Quản lý kiên nhẫn đáp: “Cô muốn dùng loại ngoại tệ khác sao?”

“À, không.” Cố Lam vội vàng từ chối, lại bắt đầu cố gắng suy nghĩ từ góc độ khác: “Bánh mì nướng của các anh to cỡ nào? Dùng bao nhiêu kg trứng cá?”

“Cô yên tâm, đây là món khai vị, khẩu phần rất nhỏ, chỉ có ba miếng, đủ cho ba người, mỗi người một miếng.” Quản lý ra hiệu cho cô: “Đúng lúc vừa ăn xong.”

Một miếng là mười nghìn tệ.

Cố Lam nuốt nước miếng.


Bạch Sở Nhiên ngồi đối diện đã bắt đầu run cả hai chân, anh ta cảm giác hô hấp của mình đã nhanh hơn, trán toát ra mồ hôi lạnh, gần như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Anh ta không biết, quán trà Vọng Giang lại có phòng bao như này! Nếu anh ta biết thì sẽ tuyệt đối! Tuyệt đối! Tuyệt đối không đưa Cố Lam đến đây.

Nhưng vẫn ổn…

Là Tưởng Như trả tiền, nên… Chắc là không sao đâu.

Bạch Sở Nhiên nghĩ đến việc người trả tiền không phải mình thì lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn có tâm trạng thoải mái ăn chực.

Anh ta nhìn Tần Tu Nhiên và Cố Lam chụm đầu lại cùng gọi đồ ăn, hai người cách nhau rất gần, vì cái bàn này rất lớn nên khi bọn họ thì thầm nói chuyện thì anh ta hoàn toàn không nghe thấy gì. Anh ta suy nghĩ một chút, có ý định đứng lên chuyển vị trí ngồi, sau đó lập tức thấy Tần Tu Nhiên ngước mắt lên nhìn anh ta: “Anh làm gì vậy?”

“À, cái bàn này lớn quá, chúng ta cách xa nhau nên nói chuyện không tiện.” Bạch Sở Nhiên tìm một lý do, giải thích: “Nên tôi đến gần…”

“Nếu anh muốn ngồi lại gần, tôi và Cố Lam sẽ đi.”

Tần Tu Nhiên thẳng thừng cảnh cáo khiến cho động tác của Bạch Sở Nhiên cứng đờ.

“Ngồi yên tại chỗ đi.” Tưởng Như cảnh cáo anh ta: “Nhiệm vụ hàng đầu của cậu là giữ chân Tần Tu Nhiên.”

Nghe Tưởng Như cảnh cáo, Bạch Sở Nhiên lại bị bắt ngồi xuống, đôi tay đan vào nhau đặt lên bàn, gắng gượng nở nụ cười: “Nếu anh không thích thì tôi sẽ ngồi ở đây.”

Tần Tu Nhiên thấy anh ta ngồi yên thì lúc này mới cúi đầu, lại gọi thêm một phần gan ngỗng có giá tám mươi nghìn tệ nữa.

Cố Lam cảm thấy có hơi không đúng nên nhỏ giọng hỏi: “Sao anh đến đây được? Không phải vừa nãy anh vẫn mặc quần áo bình thường sao? Lấy âu phục từ đâu ra vậy?”

“Tôi vừa mới mua.” Tần Tu Nhiên trả lời từng câu hỏi của Cố Lam: “Tôi nhận được tin tức, bọn họ muốn Bạch Sở Nhiên cố ý lừa em ra đây.” Tần Tu Nhiên giấu chuyện anh đã chặn điện thoại của Bạch Sở Nhiên, mặt không đổi sắc nói dối: “Cho nên tôi đến đây xem, đúng lúc thấy em muốn ăn cơm nên giúp em gọi mấy món.”

“Thật tốt quá.” Cố Lam không nghi ngờ lời anh nói, dùng thực đơn che lại nửa khuôn mặt của mình: “Tôi biết anh sẽ tiêu tiền nên hôm nay tôi nhất định sẽ lấy lại toàn bộ số tiền anh ta nợ tôi!”

“Dễ thôi.” Nghe thấy mục đích của Cố Lam, tâm trạng Tần Tu Nhiên tốt hơn, trực tiếp ngăn nhiệm vụ này lại.

“Nhưng rốt cuộc bọn họ lừa tôi đến đây làm gì?” Cố Lam nghĩ không ra tại sao.

“Tôi cũng không biết.” Tần Tu Nhiên ăn ngay nói thật, suy nghĩ rồi nói: “Có khả năng là muốn trộm con dấu của tôi.”

“Chuyện này mà cũng làm ra được.” Cố Lam khó hiểu: “Không giống cách làm của nhà giàu nhỉ.”

“Tôi cũng thấy vậy.”


Biểu cảm trên mặt Tần Tu Nhiên rất phức tạơ, từ khi về nước anh đã có suy nghĩ này rồi.

Hai người nói chuyện mà đã gọi hết mấy chục nghìn tiền đồ ăn.

Hai người đóng thực đơn lại, nhân viên phục vụ và Bạch Sở Nhiên nhắc lại thực đơn một lần nữa. Vừa rồi Bạch Sở Nhiên đã thuộc làu thực đơn từ lâu, anh ta dùng năng lực tính toán siêu phàm của mình để tính ra giá cả trong chớp mắt. Anh ta lập tức cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Tưởng Như: “Ba trăm hai mươi tám nghìn bốn trăm sáu bảy lẻ hai đồng và ba xu. Bà Tưởng, cái này quẹt thẻ được không?”

“Có thể quẹt thẻ.”

Tưởng Như vừa nói xong thì Bạch Sở Nhiên lập tức nhận được tiền tạm ứng trước, anh ta nhìn thoáng qua rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Bà còn thiếu hai đồng và ba xu nữa.”

Tưởng Như im lặng một lát, bà ta nhịn xuống sự kích động muốn ném điện thoại, nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm đó Cố Lam mù rồi hay sao mà lại thích cậu?”

Mặt Bạch Sở Nhiên vô cảm, chỉ uy hiếp nói: “Bà Tưởng, tôi sẽ không bỏ ra hai đồng ba xu này đâu.”

“Câm miệng!”

Tưởng Như gầm lên, đến khi hai đồng ba xu này đến tài khoản thì Bạch Sở Nhiên mới lại nở nụ cười lần nữa. Anh ta trả lại thực đơn cho phục vụ, mỉm cười gật đầu nói: “Cứ như vậy là được, cảm ơn.”

Sau khi ba người gọi đồ ăn xong, Cố Lam và Tần Tu Nhiên cũng không nói chuyện với Bạch Sở Nhiên.

Hai người tiếp tục cúi đầu nói chuyện con dấu.

“Vậy anh đã cất kỹ con dấu chưa?” Cố Lam nhỏ giọng hỏi.

Tần Tu Nhiên gật đầu, vỗ túi quần mình, nhỏ giọng nói: “Ở đây.”

Thấy Tần Tu Nhiên cầm theo trong người, Cố Lam yên tâm, cô giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt lắm.”

“Cái đó.” Bạch Sở Nhiên thấy bọn họ thì thầm với nhau thì cảm thấy hơi gượng gạo, anh ta không khỏi nói: “Hôm nay anh Tần không đi làm sao?”

“Tôi không đi.” Tần Tu Nhiên quay đầu lại nhìn về phía Bạch Sở Nhiên, hỏi lại: “Anh Bạch không đi làm sao?”

“Hôm nay, tôi không bận.” và “không đi làm” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bạch Sở Nhiên như thể bị đánh trúng tim đen, lúng túng nói: “Công việc của tôi khá tự do.”

“À.” Tần Tu Nhiên gật đầu, anh rút một chiếc khăn vuông từ bên cạnh ra, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi, vậy khi nào anh thăng chức?”

“Tôi… Tự điều hành một công ty nhỏ, nhận làm phần mềm.” Bạch Sở Nhiên nói dối.


Cố Lam nghe vậy thì ngạc nhiên: “Anh đã mở công ty rồi sao, không tồi đấy.” Nói xong, Cố Lam không nhịn được mà cảm khái: “Ôi, năm đó tôi đã biết anh sẽ làm được mà.”

Làm phần mềm thuê bên ngoài mà có thể được mời đến tiệc mừng thọ của ông nội Tần Tu Nhiên, xem ra kiếm được không ít tiền.

Bỗng nhiên, được khen khiến Bạch Sở Nhiên sửng sốt, Tần Tu Nhiên lạnh lùng nhìn về phía Cố Lam: “Ánh mắt của em không tệ nhỉ.”

“Cũng được.” Cố Lam được Tần Tu Nhiên khen, cô quay đầu nhìn về phía Bạch Sở Nhiên, tò mò hỏi: “Không phải năm đó anh ra nước ngoài sao? Sao lại trở về nước làm?”

“À, sau khi ra nước ngoài thì anh lại phát hiện cơ hội ở nước ngoài không nhiều bằng trong nước.” Bạch Sở Nhiên lúng túng cười: “Nên muốn trở lại để có nhiều cơ hội hơn.”

“Wow.” Cố Lam quen miệng lại khen: “Đúng là nhìn xa trông rộng.”

“Em rất thích khen người khác nhỉ.”

Giọng nói của Tần Tu Nhiên lại vang lên, Cố Lam ngay lập tức bừng tỉnh.

Người ngồi đối diện là ai chứ? Là Bạch Sở Nhiên đấy!

Sao cô có thể hao phí kỹ năng nịnh hót theo thói quen này vào anh ta chứ?

Cô ho nhẹ một tiếng, đúng lúc phục vụ mở cửa mang đồ ăn lên, cô vội vàng giả vờ như chưa có gì xảy ra, đẩy bàn xoay, bình tĩnh nói: “Ăn cơm thôi.”

Ba người im lặng ăn xong bữa cơm trưa, lúc Bạch Sở Nhiên đi thanh toán thì thấy Cố Lam và Tần Tu Nhiên vẫn còn đứng ở cửa.

Cố Lam đang duỗi người ở cửa, Tần Tu Nhiên thì dựa vào lan can dài avf nói chuyện phiếm với cô.

Bạch Sở Nhiên nhìn hai người đứng đó, không hiểu sao lại thấy chua xót, anh ta cầm phiếu giảm giá mà ông chủ tặng đi đến, cười nói với Tần Tu Nhiên: “Buổi chiều anh Tần không cần đi làm sao?”

“Tôi đi cùng A Lam.” Tần Tu Nhiên lễ phép cười: “Anh Bạch cũng không đi làm sao?”

“Hôm nay tôi và Lam Lam đã hẹn nhau cả ngày, muốn ôn lại tình cảm trước kia.” Bạch Sở Nhiên như đang khoe khoang chuyện gì đó: “Anh Tần muốn đi cùng không?”

“À.”

Tần Tu Nhiên cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người nói: “Tôi rất muốn đi cùng.”

Anh vừa cử động, vạt áo khoác vest cũng chuyển động theo, mơ hồ lộ ra một vị trí “lồi” ra trên quần âu.

Lúc này Bạch Sở Nhiên mới phát hiện, hình như Tần Tu Nhiên mặc bộ âu phục này không đúng size, nửa người trên dường như dài hơn một chút.

Ánh mắt của anh ta bị âu phục quá cỡ này của anh hấp dẫn, dừng lại ở chỗ chỉ cần vừa cử động là nhô ra của Tần Tu Nhiên.

Đó là cái gì vậy?

Bạch Sở Nhiên có hơi sợ hãi.


Anh ta sử dụng “bộ não bản năng đàn ông” trong truyền thuyết với hơn 75% được cho là phế liệu suy đoán ra một câu trả lời ngớ ngẩn.

Chính anh ta cũng bị câu trả lời này gây sốc, ngẩn người một lúc lâu.

Mãi đến khi Tần Tu Nhiên liên tục gọi tên anh ta: “Anh Bạch Sở Nhiên.”

Anh ta mới kịp hoàn hồn lại và nhìn về phía hai người.

Cố Lam nghi ngờ nói: “Tiếp theo chúng ta đi dạo phố được không?”

Bạch Sở Nhiên không nói lời nào, cho đến khi Tưởng Như nghe thấy và nói: “Được, tôi trả tiền.”

Nghe vậy, Bạch Sở Nhiên lập tức cười rộ lên.

“Đương nhiên được rồi, bên cạnh có một trung tâm thương mại, chúng ta…”

“Tôi không đến chỗ đó.” Cố Lam cắt ngang lời anh ta, vẻ mặt ngây thơ: “Tôi thích đến Kim Hoàn.”

Kim Hoàn là trung tâm thương mại cao cấp nhất ở Nam Thành, nơi hội tụ của các thương hiệu nổi tiếng lớn trên thế giới.

Nghe thấy cái tên này, Tưởng Như suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Bạch Sở Nhiên ngơ ngác nhìn Cố Lam, anh ta không tin nổi hỏi lại: “Em lúc nào cũng đến Kim Hoàn sao?”

“Ừ.” Cố Lam gật đầu, cô thở dài, giơ tay vuốt tóc, làm như đang nhớ lại: “Tôi nhớ năm đó khi chúng ta làm việc cùng nhau. Lúc đó tôi vô cùng hâm mộ những vị khách đó, tôi luôn muốn có một ngày anh có thể đến Kim Hoàn, mua một cái túi cho tôi.”

Nghe Cố Lam nói xong thì Bạch Sở Nhiên lập tức hơi xúc động.

Anh ta cũng nhớ đến năm đó, anh ta và Cố Lam đóng giả gấu bông làm việc bán thời gian trong những ngày hè nóng nực, khi nào bọn họ mệt mỏi thì ngồi ở bồn hoa cùng ngắm người qua lại trước cửa Kim Hoàn.

Thì ra Cố Lam vẫn còn nhớ, thì ra anh ta cũng nhớ rõ.

Trái tim bị chính bản thân phong ấn như nổ tung, anh ta nhìn Cố Lam, không đợi Tưởng Như nói thì đã đồng ý.

“Được.” Anh ta nói: “Hôm nay em muốn thứ gì, anh sẽ mua hết cho em!”

Tưởng Như vừa bò dậy từ trên ghế, nghe thấy anh ta nói vậy thì lại sốc đến lại ngã xuống.

Tần Tu Nhiên đứng bên cạnh nhìn Cố Lam diễn kịch, lại nhìn đôi mắt kích động của Bạch Sở Nhiên, anh cúi đầu nhìn về phía điện thoại của mình.

Đào Nhiên gửi cho anh một đoạn video, là camera ở văn phòng của anh, bên trong có một người đang lén lút lục tìm gì đó.

“Cậu chủ, camera giám sát chúng ta đặt trong bóng đèn đã quay được, bây giờ có cần đến đó bắt người không?”

“Không cần.” Tần Tu Nhiên nhanh chóng trả lời: “Lưu lại, theo dõi, đừng đánh rắn động cỏ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui