Nam Nô

CHƯƠNG NĂM MƯƠI

Gần đây ngày nào của Dịch Thủy cũng ì ạch trôi một qua cách bi đát, cực kỳ bi đát.

Nghĩ mà xem, người nhà hắn trên dưới đều bị cái tên Hạ Hầu Lan ranh ma, chỉ giỏi đầu độc nhân tâm xoay như chong chóng, hậu quả là tới giờ tất thảy đều hùa nhau trở mặt, luôn miệng nói hay nói tốt về hắn ta trước mặt hắn. Cái đó thôi chưa tính, hận hơn nữa là trong khi tên vương bát đản kia đối với gia đình mình càng lúc càng tường tận, thiếu điều cắm rễ ở ì lại bày trò ‘thị sát’; thì cha mẹ hắn không những không tỏ ý phản đối lại còn cấm hắn ra đồng, bắt ở nhà hầu hạ trà nước, bút nghiên cho tên hỗn đản. Thử hỏi tình cảnh như thế đối với kẻ hiếu thuận như Dịch Thủy đã đủ tột cùng bi đát chưa?

Thật ra lúc đầu Dịch Thủy cũng đã hùng hổ phản kháng, một mực phân tích cho cha mẹ về động cơ đen tối của Hạ Hầu Lan, thậm chí còn đem cả kinh nghiệm máu thịt, sống chết của bản thân ra để làm lý lẽ thêm thuyết phục. Đâu dè ngay câu đầu tiên đã bị cha mẹ hắn nạt: “Ngươi bây giờ không phải còn sống rất khỏe mạnh sao? Mạng này của ngươi chính là do Vương gia cứu lại a, dùng cả Định Hồn châu a. Thứ đó nghe nói quý giá vô cùng, Vương gia lại đem cho một nô lệ như ngươi, ngươi còn chưa thỏa mãn cái gì hả? Hài tử này, ngươi rõ thật vong ân phụ nghĩa.”


Nghĩ lại mà rầu cả ruột, Dịch Thủy bực bội đá hòn sỏi dưới chân, vừa hay lại nghe tiếng tên hỗn đản nào đó ới ới từ trong nhà: “Thủy nhi, Thủy nhi~ Cho ta một chén trà nào.”

Này mà còn nhịn nữa thì tự trọng khéo mất sạch, lão hổ không phát uy rồi Hạ Hầu Lan ngươi coi ta như mèo què hả?! Dịch Thủy tức tối gạt tấm mành trước hiên rồi la ầm lên: “Gọi cái gì mà gọi, tai ta có điếc đâu!”

Nói tới nói lui, cuối cùng hắn vẫn ấm ức bưng trà vào cho Hạ Hầu Lan. Hừ, nếu không tên hỗn đản ấy sẽ tố tội không chịu hầu hạ của hắn cho cha mẹ a.

“Từ đây về kinh thành ít nhất cũng mất hai canh giờ, Hạ Hầu Lan, hình như hơn tháng nay ngươi không vào triều sớm hả?” Dịch Thủy lừ lừ liếc những tấu chương trên bàn, bụng ra sức nghĩ cách xua ‘con ruồi bự’ này khỏi nhà mình.

“Ừm, bất quá ta cũng không cần vào triều sớm, miễn để Hoàng thượng quen ỷ lại. Dù sao ta đã nhờ Du Liễm giám sát, giúp Hoàng thượng xử lý nhiều ít công việc, có gì không giải quyết được mới gửi tới đây cho ta.” Hạ Hầu Lan thản nhiên cười nhìn Dịch Thủy, trong mắt hắn như thể viết rành rành một câu sáu chữ, đủ cả hai dấu ngắt: ‘Muốn đuổi ta hả, đừng mơ.’

Dịch Thủy càng lúc càng buồn bực, thật là… tên hỗn đản này vứt đâu mất ngạo khí duy ngã độc tôn của hắn rồi? Uy phong ngông cuồng tự đại đâu? Khí thế khinh thị chúng sinh đâu?? Thế nào tất thảy một chút cũng không còn tăm tích, để hắn giờ cư nhiên cam tâm ngồi đây chịu bị sừng sộ?! Nghĩ tới đây Dịch Thủy không khỏi nhớ ra Vong Nguyệt, hắn nóng nảy nghiến răng thầm rủa Vong Nguyệt đích thị là đồ đa sự. Hồi đó rõ ràng chỉ nói nàng ta có thể tới thăm mình, đâu có bảo chủ tử của nàng cũng được mò đến luôn đâu! Này chắc chắn là hảo ý của Vong Nguyệt rồi, báo hại giờ hắn không khác gì bị dây da trâu quấn chân, tức chết được!

Hạ Hầu Lan đối với thái độ mắt trừng, giọng lạnh của Dịch Thủy hoàn toàn không coi ra gì, hắn tiếp tục nhàn nhã nhấp nước trà, xem tấu chương, kỳ thực lỗ tai vẫn vểnh hết cỡ nghe ngóng tiếng người trong lòng càu nhàu, lẩm bẩm, lâu lâu nhịn không được lại khe khẽ bật cười.


Bất quá một quãng yên bình cũng chẳng kéo dài được bao lâu, hốt nhiên đã nghe tiếng vó ngựa khua vang tới trước cửa, liền sau đó một bóng người không kịp báo danh đã vội vã xông vào nhà.

Hạ Hầu Lan và Dịch Thủy cùng lúc ngẩng đầu, thấy người vừa tới chính là tổng quản của Vương phủ. Hắn vào rồi thì lập tức quỳ xuống, gấp gáp nói:

“Bẩm Vương gia, biên ải truyền tin chiến sự khẩn cấp trong vòng tám trăm dặm, tin báo Hoa Lặc quốc cùng Thiết Lực, Pháp Thác, Việt Chi Đẳng mấy nước kết liên minh, tập hợp năm mươi vạn đại quân áp sát biên cảnh nước ta. Chúng tự xưng đòi công đạo cho Đông Vãn đã bị diệt vong. Quốc sư đại nhân thỉnh người cấp cấp hồi triều thương nghị đối sách.”

Hạ Hầu Lan đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Khốn kiếp, Đông Vãn quốc thuở nào giao hảo với bọn chúng chứ! Rõ ràng thấy nước ta năm ngoái thu phục Đông Vãn, nhắm thấy quân lực ta còn hao tổn mới bày trò liên minh thừa cơ đánh hôi đây. Khinh Hạ Hầu Lan ta sợ chúng sao?!” Hắn nghiến răng nói xong liền rời bàn đi ra, tổng quản cũng vội thu dọn tất cả tấu chương trên bàn lại. Ngoài cửa đã thấy Hạ Hầu Thư dắt theo ái mã của Vương gia đứng chờ sẵn.


Hạ Hầu Lan thoắt cái đã xuất môn, tung mình lên ngựa. Một hồi kích động qua đi, hắn chợt quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Dịch Thủy còn đang ngây người từ khi nghe tin chiến sự động trời. Mấp máy nửa ngày, rốt cuộc hắn chỉ nói đúng một câu: “Tiểu Thủy nhi, ta phải đi rồi, ngươi… bảo trọng.” Nói xong cũng không quyến luyến thêm, Hạ Hầu Lan thúc Tuyệt Trần phóng đi.

Một mình Dịch Thủy đứng tựa bên cửa, thần người mãi nhìn theo hướng bóng lưng hắn khuất xa. Một hồi lâu sau khóe miệng hắn chợt hé một nụ cười, lại khẽ lẩm bẩm: “Hạ Hầu Lan, ngươi… tên hỗn đản này…”

Dường như trong lòng đã có chút toan tính, đôi mắt trước nay luôn một vẻ kiên định chợt lóe ra một tia ranh mãnh lạ lùng.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui