CHƯƠNG BỐN SÁU
Tiết xuân hoa nở, sức khỏe của Dịch Thủy rốt cuộc đã hoàn toàn hồi phục. Vết thương nghiêm trọng như vậy trên vai nhờ dược lực của bao nhiêu loại trân kỳ dược liệu giờ chỉ còn để lại một vết sẹo nhợt nhợt màu. Chỉ có điều thương thế trên người khả dĩ chữa lành, nhưng tổn thương trong lòng sao có thể dễ dàng hàn gắn? Nhất là con người Dịch Thủy cương liệt đến vậy, đối với hắn một ngày tâm đã thương tựu giống như gương vỡ khó lành. Vô luận Hạ Hầu Lan tận tâm cố sức tới mức nào, hắn vẫn một mực không tin tưởng, lặng lẽ buông bỏ cho thời gian gặm nhấm vết thương lòng, rốt cuộc không biết từ lúc nào giữa hai người đã tồn tại một hố sâu ngăn cách.
Hạ Hầu Lan đứng tựa trong Sơn Sắc hiên, thần người nhìn Dịch Thủy đang ngồi đọc sách dưới tán cây không xa, trên mặt hắn từ từ hé ra một nụ cười đau khổ.
Có phải hay không? Có phải hay không… thời khắc biệt ly đã tới rồi? Hắn… cuối cùng cũng chỉ có thể buông tay ư?
Chỉ nghĩ tới đây Hạ Hầu Lan đã thấy tâm đau như đao cắt, đau đến mức đứng cũng không nổi nữa, hắn bất lực gập người, thân thể run lên bởi trận ho khan dữ dội đang giằng xé cuống họng.
Mấy tháng qua, hắn đã dùng hết tất cả những cách ôn nhu nhất có thể tưởng để đối đãi với Dịch Thủy. Cũng phải thừa nhận, về phương diện này hắn còn nhiều chỗ bối rối, bởi dù sao gần nửa đời người làm Vương gia, xưa nay một lời nói ra không ai dám trái; giờ bảo hắn cúi đầu trước Dịch Thủy quả thực là chuyện độc nhất vô nhị, hi hữu trên đời. Nên thành thực mà xét, chỉ có thể nói rằng: vì hắn hổ thẹn, nên hắn không kìm được thái độ nhún nhường; đối diện với ánh mặt lạnh lùng của Dịch Thủy, hắn chỉ có thể im lặng thừa thụ; nhìn theo bóng lưng thanh lãnh* bước qua mà thân thể không nhịn được phát sinh dục vọng… hắn đành âm thầm lén lén lấy tay tự giải quyết.
Tựu chung lại, suốt một thời gian dài như vậy, hắn vì Dịch Thủy mà đã triệt để thay đổi bản thân; sủng ái có, nhẫn nhịn có, tất thảy đều cam tâm tình nguyện. Chỉ hy vọng có thể khiến Dịch Thủy động lòng, có thể được Dịch Thủy tha thứ… có thể lần nữa lưu lại bóng dáng yêu dấu đã chiếm trọn tâm tư hắn…
Thế nhưng giờ đây hắn cảm thấy dao động. Không phải sự kiên nhẫn của hắn đã bị mài mòn, cũng không phải hắn không thể chịu được ủy khuất khi phải dẹp bỏ oai nghiêm. Thú thực, chỉ cần Dịch Thủy có thể vì thế mà hài lòng, dù chỉ một chút chút thôi, hắn cũng sẽ không hề do dự mà tiếp tục kéo dài những ngày tháng tưởng như dằn vặt đau khổ nhưng cũng thực ngọt ngào này. Nguyên nhân duy nhất khiến hắn dao động, chỉ có thể là: hắn biết Dịch Thủy không hề vui vẻ.
Còn nhớ Dịch Thủy từng nói Vương phủ không khác gì một cái ***g sắt khổng lồ, Hạ Hầu Lan liền đưa hắn ra ngoài tản bộ, cưỡi ngựa, thậm chí có lúc còn theo hắn lội xuống ruộng thử cấy mạ (kết quả là nhà nhà quanh đó đều đổ xô tới tranh nhau xem kỳ quan hiếm có). Chỉ cần mò mẫm đoán được Dịch Thủy thích làm gì, hắn lập tức sẽ hết mình hăng hái cùng Dịch Thủy làm thử.
Vì Dịch Thủy, hắn thậm chí còn đón Dịch ông, Dịch bà vào Vương phủ; lại cho phép bạn bè nô lệ của Dịch Thủy tự do lui tới Vương phủ cùng hắn chuyện trò. Đến mức tới giờ chuyện Lạc Vương Hạ Hầu Lan đối đãi khoan dung thân thiết với chúng nô lệ đã nghiễm nhiên được đặt cạnh danh tiếng oai nghiêm và những chiến công lẫy lừng của hắn – trở thành tam đại kỳ chuyện của Tuyết Duyên quốc.
Thế nhưng mặc kệ hắn làm bao nhiêu, nỗ lực bao nhiêu, Dịch Thủy vẫn không hề vui vẻ. Hắn không để cha mẹ lưu lại trong Vương phủ, vì hắn biết họ vẫn còn bị ám ảnh bởi những ký ức đáng sợ trước kia. Trước mặt Hạ Hầu Lan, hắn chưa từng hé ra một nụ cười tươi tắn, kể cả Vong Nguyệt cũng vô pháp khiến hắn tỏ ra cởi mở. Hạ Hầu Lan rốt cuộc mỗi ngày chỉ có thể nhìn Dịch Thủy đạm mạc sinh hoạt, lòng hắn đau khôn tả…
Nhưng hắn vẫn ích kỷ không muốn buông tay… mãi nấn ná, mãi trì hoãn… những mong một ngày kỳ tích sẽ xuất hiện.
Xuống khỏi thang gác, Hạ Hầu Lan chậm rãi thả bước về phía Dịch Thủy, ánh mắt hắn như mê muội, thủy chung chỉ chăm chú hướng vào nam tử đã chiếm trọn trái tim hắn. Một vài cánh hoa lạc bay theo gió phảng phất vương lại trên áo Dịch Thủy, khiến dáng vẻ hắn như được điểm thêm vài phần phong tình.
Dịch Thủy đặt sách xuống, phủi những cánh hồng trên áo, vừa ngước mắt thấy Hạ Hầu Lan liền mở miệng chực nói điều gì, đã thấy trong đôi mắt nam nhân cương cường lấp lánh ánh lệ. Hạ Hầu Lan chợt ai thiết cất lời:
“Hoa rơi rụng, người cũng mất… Để lại mình ngươi sương tuyết tóc mai… Xuân ấm, gió thu cô độc lần hồi… Dịch Thủy, tới tận bây giờ… ngươi vẫn nguyên như vậy hận ta sao? Hận đến mức… một cơ hội cũng không thể cho ta, nhất định phải để ta sống cô độc suốt quãng đời còn lại? Dịch Thủy, ngươi… lòng ngươi thực như thế sao?”
Hạ Hầu Lan lúc này tựa hồ có chút gì khác thường khiến Dịch Thủy hơi nghi hoặc nhìn hắn, một hồi mới đáp, ngữ khí vẫn trầm lặng như nước:
“Ta đã nói rồi, đối với ngươi ta đã không còn cả ái lẫn hận. Chỉ một câu thôi: Hạ Hầu Lan, ngươi buông tay đi. Nếu lòng ngươi thực yêu ta như ngươi nói, xin ngươi để ta rời khỏi Vương phủ… với ta nơi này chỉ như một nấm mồ táng hoạt nhân*.”
“Không sai, không còn ngươi, nơi này đích thực là một nấm mộ.” Hạ Hầu Lan tự thì thầm, lại nhìn về phía Dịch Thủy: “Nhưng bao nhiêu hạ nhân ở đây, Vong Nguyệt, Thư nhi, bọn họ đối với ngươi không là gì sao? Lẽ nào ngươi đã quên bọn họ quý trọng ngươi tới mức nào?”
Trầm mặc một khoảnh khắc, Dịch Thủy mới gật đầu đáp: “Bọn họ đối với ta tốt. Đáng tiếc ta không yêu họ, bọn họ cũng không phạm tới ta. Từng khiến ta yêu tới cực điểm… lại tổn thương ta tới cực điểm, chỉ có chủ nhân của Vương phủ mà thôi. Bởi thế… Vương phủ này với ta mà nói, đã như một nấm mộ rồi.”
“Không có bất cứ cách nào vãn hồi được hay sao?” Hạ Hầu Lan tuyệt vọng hỏi, rốt cuộc chỉ nhận được một cái gật đầu kiên định của Dịch Thủy. Trái tim hắn như đã rớm máu, ngần ngừ một hồi lâu sau cuối cùng Hạ Hầu Lan mới nặng nề nói:
“Nếu đã thế, nếu chỉ có rời khỏi đây ngươi mới hài lòng… Dịch Thủy, ta… để – ngươi – đi.”
Lời vừa thoát khỏi cửa miệng, tâm cũng bị tàn nhẫn xé toạc, trong khoảng khắc ý thức được mình sẽ mất Dịch Thủy mãi mãi, Hạ Hầu Lan đột nhiên chụp lấy hai vai hắn, điên cuồng gầm lên:
“Không! Ta không buông! Ta không buông!! Dịch Thủy, ta coi như chưa nói gì hết, ta không cho ngươi đi… ta không cho ngươi đi…” Lời càng nói ngữ thanh* càng trầm thấp, dần dần tới mức không còn nghe ra tiếng hắn nữa.
Dưới tàng cây rợp sắc hoa khai mãn*, chỉ còn nghe được tiếng thở gấp nặng nề như dã thú bị thương của Hạ Hầu Lan – thanh âm phát ra từ nỗi thương tâm tột cùng.
——-
*thanh lãnh: thanh tao mà lạnh lùng.
*hoạt nhân: người còn sống (mộ táng hoạt nhân: mộ chôn người sống =_=)~
*ngữ thanh: tiếng nói.
*khai mãn: nở rộ.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...