CHƯƠNG BỐN LĂM
Đám a hoàn giật thót mình, các nàng đều biết Vương gia uy nghiêm, thế nhưng ngữ khí lạnh lẽo của hắn vừa xong quả thực tới hôm nay mới nghe thấy lần đầu. Đại a hoàn không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng lui ra ngoài, nhưng chỉ mấy khắc sau đã thấy nàng ta lảo đảo chạy về, thở không ra hơi, miệng hào hển nói:
“Vương… Vương gia… hai vị phu nhân… hai phu nhân… thắt cổ tự vẫn rồi! Nô tỳ chạy tới nơi thì họ đã… đã đoạn khí…”
Hạ Hầu Lan nghe tin thoáng chốc lặng người, một lúc lâu sau hắn mới thở dài nói: “Các nàng một đời giảo hoạt tâm cơ, cả giờ chết của mình cũng thật nhanh đoán biết.”
Lại quay về phía Dịch Thủy, liền thấy một tia thương xót vừa ánh lên trong mắt hắn trong chốc lát đã tiêu thất, Hạ Hầu Lan lập tức minh bạch trong lòng hắn đang nghĩ gì, đành cười khổ hỏi Dịch Thủy: “Ngươi phải chăng cho rằng ta thực vô tình, thị thiếp từng đầu gối tay ấp bao năm chết đi mà không chút thương tiếc, lại nói những lời ấy?”
Dịch Thủy trong bụng thầm nghĩ: ‘Ngươi cũng hiểu vậy sao?’ nhưng ngoài miệng hắn chỉ lạnh nhạt đáp: “Đó là việc trong nhà ngươi, đối với ta chẳng liên quan gì cả.”
Hạ Hầu Lan chứng kiến thái độ của hắn với mình như người xa lạ, một điểm cũng không tỏ ý để tâm… trong lòng hắn lại càng thêm tuyệt vọng. Hắn hiểu rõ tính cách của Dịch Thủy, giả như hắn gào thét đánh chửi mình họa may sự tình còn có cơ vãn hồi, khi ấy chỉ cần hắn chân thành nhận sai rồi bằng mọi giá trước Hoàng thượng và quần thần minh môi chính thú Dịch Thủy. Thành hôn rồi kiên nhẫn một thời gian nữa, con người Dịch Thủy vốn dễ yếu lòng, nhất định sẽ tới lúc tha thứ cho hắn.
Thế nhưng hôm nay Dịch Thủy đối diện với hắn chỉ còn một vẻ vô ái vô hận… giờ khiến hắn hồi tâm chuyển ý còn gian nan hơn gấp trăm ngàn lần. Nghĩ tới đây, lòng Hạ Hầu Lan không khỏi quặn đau, hắn cúi đầu, run run hỏi:
“Dịch Thủy, ngươi… lẽ nào ngươi một chút cũng không còn muốn nhìn tới ta? Phải, ta biết đều tại ta hiểu lầm ngươi, ta đáng chết, ta vạn lần không nên đem cha mẹ ra bức ép ngươi. Nhưng… nhưng Dịch Thủy à, có ai không từng sai lầm? Không lẽ cả đời ngươi chưa bao giờ phải hối hận hay sao?”
“Có.”
Dịch Thủy thẳng thắn gật đầu, đã thấy Hạ Hầu Lan mừng rỡ ngẩng lên, hắn liền không chút lưu tình nói tiếp: “Cuộc đời ta điều duy nhất khiến ta hối hận… là từng yêu ngươi.” Hắn nói tới đây thì bàn tay đã bấu chặt trên đầu gối, câu tiếp theo buông ra dường như thật vội vàng: “Đương nhiên, đến giờ điều ấy đã không còn tồn tại nữa rồi.”
Hạ Hầu Lan thoáng chốc đờ người, rồi chỉ lẳng lặng quay đi, chậm rãi ngồi xuống bên bàn.
“Được rồi, tới ăn đi, đều nguội hết cả.”
Hắn nói xong liền tự tay múc một bát canh gà, lại tỉ mỉ lựa thật nhiều dược liệu đại bổ vào bát.
Dịch Thủy nhìn động tác ôn nhu của hắn, thoáng chốc trước mắt như hiện ra hình ảnh đêm nào mình về thăm nhà, vội vội vàng vàng hồi phủ, nam nhân kia khi ấy hồn nhiên như một hài tử, còn hí hửng bưng ra tổ yến hắn lấy được từ chỗ Tào đại trù.
Hắn chợt bật ra một nụ cười tự giễu mình ngốc nghếch, tới giờ còn chưa học được bài học sao? So với hình ảnh cha mẹ khuất nhục bị bắt trói sau bình phong hôm ấy, những ký ức này bất quá chỉ như một chuyện trào phúng mơ hồ mà thôi. Một lần nữa Dịch Thủy lờ đi ánh mắt mong mỏi của Hạ Hầu Lan, cắm đầu ăn cho xong bát cơm, cả canh cũng uống sạch sẽ.
Vừa đặt bát xuống lại chợt nghe tiếng Hạ Hầu Lan trầm trầm nói:
“Dịch Thủy, sở dĩ ngươi không dưng gặp phải tai ương như vậy, còn lụy đến cả tính mạng, căn nguyên đều vì San Hô và Yến Niếp mua chuộc đám quản nô, phân phó bọn họ tìm cơ hội dồn ngươi vào chỗ chết. Hôm nay nghe tin ta bắt giam tất cả đám hỗn đản đó, các nàng có lẽ tự biết sự tình đã bại lộ, sợ bị trị tội nên mới tự vẫn.” Kỳ thực Hạ Hầu Lan cũng hiểu nói ra những lời này tuyệt không cải thiện được chút nào hình ảnh tồi tệ của mình trong lòng Dịch Thủy, thế nhưng hắn thực không thể nhẫn nhịn được nữa.
Dịch Thủy trầm mặc hồi lâu rồi chợt ai oán than lên: “Hà tất phải vậy, một đời bình bình phàm phàm* trôi qua không phải vẫn tốt hay sao? Hà tất phải giam mình trong cái ***g xa hoa này rồi toan tính hại nhân hại kỷ*? Các nàng cũng là kẻ thông minh, nhưng vẫn nhìn không thấu được diện mục chân chính của Vương phủ này. Lồng sắt là ***g sắt, có trang hoàng hào nhoáng đến thế nào vẫn chỉ là một cái ***g mà thôi.”
Hạ Hầu Lan lúc ấy mới lên tiếng: “Các nàng nếu chỉ đơn giản toan tính cho mình thì thôi cũng vậy, nhưng đáng trách lại còn mang tâm địa hại người. Hôm nay nếu các nàng không chết, ta cũng không thể dung thứ cho các nàng ở lại Vương phủ nữa, bằng không Vương phủ khó được an bình.” Hắn nói tới đó lại nhìn Dịch Thủy, chợt thở dài:
“Như ngươi cũng vậy, nếu ngày sơ thức* ngươi cũng mang tâm địa bất lương hay làm ra những hành động tàn khốc, ta đã không thể nào trăm phương nghìn cách sủng ái ngươi đến vậy.”
Đáp lại hắn, Dịch Thủy bật ra một tiếng cười nhạt: “Hành động tàn khốc? Hạ Hầu Lan, vậy ngươi là hạng người lương thiện gì vậy? Ngày đó cha mẹ ta bị trói sau bình phong, không phải ngươi xem thấy thật cao hứng hay sao? Lúc ấy chẳng phải ngươi nhất mực cho rằng ta mang tâm địa bất lương, vọng tưởng leo cao ư? Hừ, Hạ Hầu Lan à, kỳ thực luận tàn khốc, còn ai bì được với ngươi đây?”
Hắn nói xong lạnh lùng liếc nhìn Hạ Hầu Lan đã đờ người á khẩu, lại coi như không thèm để tâm, thong thả đứng dậy bước lại giường… Chỉ có điều ép mình nằm xuống nhưng không sao dằn được tâm tư cuồn cuộn rối bời, vô luận thế nào cũng ngủ không được.
Trong phòng chỉ còn những tiếng động phát ra từ đám a hoàn đang dọn bàn ăn, quá một hồi sau cả đám a hoàn cũng rời đi. Bên tai Dịch Thủy nghe rõ mồn một tiếng bước chân Hạ Hầu Lan tiến đến bên giường, rồi tựa hồ hai luồng mắt nóng bỏng day dứt hồi lâu trên đầu hắn, hắn thậm chí còn cảm giác được cả hơi thở của Hạ Hầu Lan phả xuống mặt mình. Chỉ là… tất cả cuối cùng chỉ tụ thành một tiếng than khe khẽ, rồi tiếng bước chân lại lần nữa vang lên… chốc lát sau đã tiêu thất khỏi căn phòng.
Dịch Thủy thở ra một hơi nhẹ nhõm, khi ấy mới phát hiện bàn tay mình đã nắm chặt từ lúc nào. Hắn trở mình hướng mắt nhìn cánh cửa Hạ Hầu Lan vừa bước ra, một hồi ngây ngẩn rồi chợt nhếch một nụ cười nhạt nhẽo, miệng thì thầm:
“Đừng nên lãng phí tâm tư nữa Hạ Hầu Lan, chúng ta ân tình đã tuyệt, giờ còn muốn chân ái giả ái* mà làm gì. Ngươi đối với ta nếu thực còn một mảnh tình… tất sẽ buông tay. Hạ Hầu, ngươi rốt cục sẽ buông tay thôi. Ta… chờ ngày đó.”
—-
*bình bình phàm phàm: bình lặng, giản đơn.
*hại nhân hại kỷ: hại người hại cả mình.
*sơ thức: mới nhận thức, mới quen biết.
*chân ái giả ái: yêu đương vờ vờ thực thực.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...