Nam Nhân Gả Vào Hào Môn


Giường của cậu là Hàn Thiên Hữu mua ở cửa hàng thú cưng trong khu cao cấp, bề rộng khoảng bảy tám mươi cm, đối với cậu là giường lớn, phía trên còn có chăn mềm mại thoải mái, mặc dù thân thể cậu đã lớn cỡ quả dưa nhưng khi ngủ trên giường có thể thoải mái lăn lộn mấy vòng.

Đầu rớt xuống sàn không nói, bốn chân cũng giơ lên trời, dưới mông cậu hình như có cảm giác bị vật gì đó cộm lên, hơi khó chịu một chút.

Hơn nữa, sàn nhà cực kì lạnh…
Từ từ!
Sàn nhà?
Không phải cậu đang ngủ trên giường nhỏ à, tại sao bây giờ bị lăn xuống sàn rồi, trên sàn lạnh lẽo cùng với vật cộm dưới mông làm cậu tỉnh táo không ít.

Đầu giường có đèn cảm ứng, ánh đèn mờ nhạt có vẻ hơi yếu ớt nên chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ, nhưng mắt của cậu vào ban đêm nhìn thấy rất rõ ràng.

Cậu mở to mắt, cảm giác đầu mình không thoải mái, phía sau cổ nhức mỏi vô cùng, muốn xem một chút mình bị làm sao, cậu vừa quay lại bỗng ngạc nhiên phát hiện ra hình như đèn ngủ bị thu nhỏ rồi!
Còn có giường của cậu, cậu từ từ nhìn lên giường, chú ý đến cánh tay bên mép giường! Tầm mắt dịch chuyển đến thân thể cậu, bụng nhỏ, hai chân trắng nõn thon dài, nhìn có vẻ sạch sẽ lắm!
Hơi thở bỗng dồn dập lên, cậu hít hai hơi thật sâu nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.

Cậu có thân thể!
Niềm vui này tới quá đột ngột, cũng quá mãnh liệt làm cậu không dám tin tưởng đây là sự thật, cậu dùng sức nhéo thịt trên đùi một cái, cơn đau làm cậu vui mừng muốn khóc.

Giường của sóc đối với một thiếu niên mà nói thật sự quá nhỏ, trong đêm tối chỉ có một ánh đèn ngủ mỏng manh, ánh sáng màu quýt bao phủ một góc giường.

Thiếu niên có một đôi tai lông xù màu nâu đỏ trên đầu, cậu khoanh chân ngồi một chỗ trông vô cùng an tĩnh, thưởng thức bàn tay tinh tế của mình, mỗi một ngón tay cậu đều nghiêm túc đánh giá, giống như đang tìm kiếm tỳ vết trên tay.

Cậu xem xong bàn tay của mình rồi tỉ mỉ kiểm ra chỗ khác trên người.

Lúc cậu kiểm tra tới phía sau mông, cậu thấy một cái đuôi thật to lông mao mềm mại xù bông lên.

Cái đuôi rất lớn, so với thân thể cậu còn muốn to hơn gấp đôi, gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cậu.

Một màn này xảy ra trong phòng ngủ quá mức ly kỳ, cũng cực kì quỷ dị, hết thảy nằm trong bóng tối yên lặng không một tiếng động.

Mà cách đó không xa là Hàn Thiên Hữu đang ngủ trên giường lớn, hắn đang ngủ say.

Lúc này vẫn là giữa đêm.

Nếu hắn tỉnh lại nhất định sẽ thấy một chuyện như vầy: Trên giường nhỏ đặt ở góc tường chuẩn bị cho sóc con bây giờ đang bị chiếm.

Dưới ánh đèn vàng cam có một thiếu niên có đôi tai lông xù nhọn nhọn dài như tai thỏ, hai tai đang dựng lên, thiếu niên khoanh chân ngồi ở kia, trên người cậu tron bóng, làn da trắng mịn như ngọc thạch.

Bởi vì có ánh đèn nên trên da ánh lên một vầng sáng vàng nhạt, thoạt nhìn kì diệu như phép màu, mà phía sau thiếu niên có một cái đuôi to dài đang vui vẻ lắc lư qua lại, trông càng yêu dã thần bí.

Thiếu niên này nghiễm nhiên chính là một yêu tinh sống sờ sờ.

Nhưng mà hình như không có ai phát hiện ra.

Cậu kiểm tra thân thể mình một chút, nhận thấy chỗ nào cũng bình thường, tay chân của con người, thân mình, ngay cả tiểu chít chít cũng thật vừa lòng.

Nhưng mà cậu hình như không quan tâm lắm tới đôi tai xù trên đầu và cái đuôi to phía sau mông.

Vui vẻ xong, thiếu niên hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh trở lại, lúc này cậu mới nhớ tới hình như nơi này không phải địa bàn của mình, đây là phòng ngủ của Hàn Thiên Hữu.

Cậu không dám tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể ở cùng phòng với Hàn Thiên Hữu, mà hắn còn không hề phòng bị cậu chút nào.


Bình tĩnh nhìn người đang ngủ trên giường hồi lâu, lúc này thiếu niên mới chậm rì rì đứng dậy.

Cậu rón ra rón rén, chân trần bước trên sàn nhà gỗ cố gắng để không phát ra âm thanh.

Ban đêm tĩnh lặng đồng thời có hơi âm u, màn cửa sổ đóng chặt một ánh trăng cũng không lọt vào.

Nhưng thiếu niên trong bóng tối có một đôi mắt nhìn rõ như ban ngày.

Mỗi lần cậu bước đi đều cẩn thận, không chạm vào bất cứ đồ vật gì, cũng không có xấu hổ đi đụng đầu vào vách tường, trong thời gian ngắn đã đi tới phòng làm việc cách vách.

Nếu đã có tay có chân, việc cậu có thể làm càng nhiều hơn.

Cậu suy nghĩ rất nhiều, gấp không chờ nổi muốn liên lạc với người nhà, đặc biệt là ông bà ngoại.

Tuy rằng không có làm chuyện trái với lương tâm, cũng không làm chuyện thương thiên hại lí gì nhưng cậu cảm thấy chột dạ vô cùng, cảm giác bản thân mình giống như vào nhà ăn trộm, lén lúc dùng đồ của Hàn Thiên Hữu, không cẩn thận một chút có thể bị hắn bắt lại.

Hai bàn tay cậu run run, cố gắng làm mình bình tĩnh lại một chút, cậu nghĩ muốn sử dụng máy tính trong phòng làm việc.

Cậu còn nhớ mật mã.

Hiện tại là con người cậu đánh chữ gởi tin nhắn rất tiện lợi, cậu chờ không nổi muốn nói cho người thân bạn bè tình huống hiện tại của mình, muốn hỏi tình hình hiện tại của họ.

Còn Âu Dương Thiếu Vũ giả kia, cậu cần phải nói với mọi người.

Mở laptop lên, đầu ngón tay linh hoạt ấn nút nguồn, thiếu niên cảnh giác nhìn xung quanh, cậu rất sợ Hàn Thiên Hữu đột nhiên tỉnh dậy phát hiện một người xa lạ đang ở trong phòng mình.

Cậu nhìn một hồi bỗng chú ý tới di động đặt cách máy tính không xa, còn có máy tính bàn nữa.

Di động!!
Thật tốt quá, cậu sắp nhịn không được muốn hoan hô.

╰(*°▽°*)╯
Tối nay mình đúng là may mắn boy!
Có thể biến thành người, có tay chân và có thể tự do sử dụng máy tính, bây giờ còn nhặt được điện thoại.

Đối với người đã quen sử dụng điện thoại như cậu, đó là một vật dùng để liên lạc rất tốt, so với máy tính còn tiện lợi hơn.

Cậu suy nghĩ một giây rồi quyết định từ bỏ máy tính chụp lấy điện thoại, cầm điện thoại trên tay, ánh mắt hướng tới nhà vệ sinh.

Cẩn thận vặn nắm cửa, cố gắng làm giảm tiếng động xuống nhỏ nhất có thể, cậu chân trần bước vào đóng cửa, hơn nữa không quên khóa lại.

Nhà vệ sinh khoảng hơn mười mét vuông, vẫn khá lớn, bố trí không tồi, ánh mắt cậu đập vào bồn tắm nhỏ mỗi ngày Hàn Thiên Hữu dùng để tắm cho cậu, bên trong có không ít đồ chơi tương đối nhiều màu sắc và mấy con vịt vàng đặt một bên.

Bật đèn phòng tắm, xung quanh nháy mắt trở nên sáng ngời.

Tuy rằng cậu có thể nhìn rõ trong bóng tối nhưng cậu cảm thấy không quen với việc bị bóng đêm bao trùm, vẫn thích ánh sáng hơn, không gian xung quanh cũng sáng sủa hơn.

Vách tường bên trái cạnh cửa trong nhà vệ sinh có một tấm gương thật lớn, chiếm gần phân nửa vách tường, thiếu niên đứng trước bồn rửa tay ngốc ngốc nhìn mặt mình trong gương, cậu cảm thấy vừa quen vừa lạ, bản năng duỗi tay chạm vào thiếu niên có đôi tai xù trong gương.

Đây là mình ư?
Cậu sờ sờ mặt mình, vẫn là gương mặt nhìn có vẻ thật trẻ con, hai má phính đáng yêu, ngũ quan vẫn tương tự như cũ, a không phải, bây giờ cậu không có lỗ tai hai bên nữa mà mọc trên đỉnh đầu rồi…
Hơn nữa nó rất lớn, nhọn nhọn và mọc không ít lông mao.


Tóc đen thuần ban đầu bây giờ chuyển thành màu nâu sậm, có một ít màu rượu đỏ trộn lẫn, ngay cả con ngươi màu đen cũng biến sắc thành màu nâu đỏ đậm, da cậu rất trắng, tuy lúc trước cậu không đen nhưng từ khi làm sóc nhỏ rồi biến thành người hình như da cậu sáng lên không ít, giống như thay đổi hoàn toàn.

Gương mặt giống nhau nhưng màu da, tóc và màu mắt lại khác nhau, rõ ràng tương tự nhưng cảm giác như hai người không có liên quan gì đến nhau.

Nhưng như vậy cũng tốt, cậu không cần giống với tên Âu Dương Thiếu Vũ giả kia, đồ giả kia thích biến thành người khác như vậy, cứ để cho hắn tiếp tục xài gương mặt kia đi.

Sờ sờ lỗ tai, cậu phát hiện tai mình rất linh hoạt, có thể cử động lắc qua lắc lại.

Khuyết điểm chính là quá lớn, hai tai to như tai thỏ vậy.

Cậu phiền não một hồi rồi bị cái đuôi phía sau đang đung đưa hấp dẫn.

Cậu mới bị thu hút bởi đôi tai thật lớn của mình nên không để ý đến, cậu không chỉ có lỗ tai sóc mà còn có cái đuôi to, lúc dựng thẳng cao hơn nửa người cậu.

Nhìn thấy cái đuôi màu nâu xõa tung phía sau, to to bự bự, cậu bị hù cho hết hồn.

Lớn, cái đuôi sao lớn vậy…
Cậu hoảng hồn, chậm rãi quay đầu lại phía sau nhìn thấy cái đuôi to kia chính xác là mọc ra từ người mình, cậu hít hít mũi, đuôi xù đúng là mọc trên mông cậu.

Lông màu nâu đỏ, mềm mại xù to ra, mỗi một sợ lông đều rất mảnh, thật mềm đồng thời cũng khá dài và mượt mà, cái đuôi nối với xương cụt dính chặt vào người cậu, không tìm ra bất cứ dấu vết làm giả nào.

Sờ sờ đỉnh đuôi cảm giác hơi ấm áp, có điểm cuổi xương hơi mềm, cậu cảm thấy cái đuôi mình như chiếc đũa mọc đầy lông xù ra, đuôi dài khoảng một mét rưỡi, lông mọc theo chiều từ trên xuống rồi xòe ra như cây quạt, lúc cử động trông như ngọn lửa đang cháy thiêu đốt ra một vầng sáng chói mắt, xinh đẹp làm người không dời mắt được.

Thiếu niên kinh ngạc cảm thán nhìn bản thân mình, một cặp mắt dường như có thể mê hoặc lòng người, một cái đuôi xù đáng yêu.

Nhưng đồng thời cậu cũng rất buồn rầu.

Mọc ra cái đuôi thế này, mai mốt làm sao cậu dám ra ngoài gặp người?
Vốn cậu nghĩ chỉ cần đội nón lên là có thể che đi lỗ tai, hoặc là nói với mọi người đây là tai giả, nhưng mà cái đuôi này to như vậy, còn rất thật, làm sao giấu vào quần được chứ.

Buồn rầu một lát, cậu bỏ qua không suy nghĩ chuyện này nữa, hiện tại quan trọng hơn là liên lạc được với người nhà.

Tạm thời gác chuyện lỗ tai và cái đuôi qua một bên, cậu bắt đầu bấm điện thoại trong nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh đóng chặt cửa, không gian tương đối kín đáo làm cậu cảm thấy an toàn hơn.

Vừa lòng gật đầu, cậu ngồi trên bồn cầu an tâm lấy ra di động của Hàn Thiên Hữu.

Cái đuôi phía sau linh hoạt vẫy qua vẫy lại, khi ngồi trên bồn cầu cậu phải dựng cái đuôi lên hoàn toàn, để nó thẳng lên nếu không sẽ bị nhún vào bồn cầu, lông tơ xù ra nhìn như một cái muỗng lớn cong về phía đỉnh đầu thiếu niên, tư thái thân mật như đang bảo vệ.

Cậu ngoắc ngoắc hai lỗ tai lên nghe ngóng, phát hiện không có động tĩnh gì thì bắt đầu bấm điện thoại.

Điện thoại của Hàn Thiên Hữu là được làm riêng, trên thị trường không thấy bán nhưng nhìn bề ngoài trông thật bình thường, chỉ có thân máy khá mỏng nhẹ, đồng thời đã được sạc đủ pin.

Di động cũng cài mật mã, cậu suy nghĩ một chút bỗng nhớ tới mật mã của máy tính, thử nhập vào, hoàn toàn chính xác.

Tín hiệu ổn định, pin còn 98%, đủ cậu dùng rồi.

Trốn trong nhà vệ sinh, cậu không dám làm ra tiếng động lớn, chỉ có thể gởi tin nhắn vào số điện thoại của ông bà ngoại trước, còn cẩn thận nhắc nhở ông bà tuyệt đối đừng gọi lại hoặc là trả lời tin nhắn, hiện tại cậu không thể liên hệ với mọi người mọi lúc được.


Cậu nói với ông bà ngoại hiện giờ mình đang sống rất tốt, Âu Dương Thiếu Vũ kia là giả mạo, căn bản không phải là cậu.

Nếu mọi người không tin có thể làm xét nghiệm ADN, cái này không thể chối cãi.

Cậu biết nhắn tin này cho ông bà ngoại, hai người sẽ bị sốc lớn đến thế nào, cậu nghĩ khi ông bà biết được tin này sẽ hoảng loạn, nhưng cậu càng biết nếu không nói ra chân tướng ông bà sẽ bị tên Âu Dương Thiếu Vũ giả kia lừa gạt, thậm chí là lợi dụng thân phận của cậu gây chuyện bất lợi cho ông bà.

Đây là kết luận lúc cậu suy nghĩ cả buổi trưa ở công ty.

Có đôi khi cảm giác lo lắng sợ hãi, không nỡ chỉ làn bi kịch gia tăng, không nghĩ trước được chuyện ngày càng đáng sợ ở phía sau.

Cậu sợ ông bà ngoại lúc xem được tin nhắn không thể tưởng tượng này sẽ lựa chọn tin tưởng hoặc cho rằng đây là bịa đặt, cậu còn kể ra sở thích của ông bà, mỗi người sở thích khác nhau cậu đề nhớ rõ.

Ông ngoại thích thư pháp, bà ngoại thích ăn điểm tâm nhất.

Gởi tin nhắn xong, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận xóa hết nội dung tin nhắn trong máy, cân nhắc một chút có nên liên lạc với hai bạn thân không.

Cậu bèn lên mạng xem thử hai người bạn của mình đã hồi âm hay chưa.

Nhìn chằm chằm màn hình di động, mỗi một chữ cậu gõ đều nghiêm túc, cần phải có vẻ chân thật đáng tin cậy, để mọi người không nghĩ là mình đang lừa gạt.

Cậu đang tập trung tin thần đột nhiên hai lỗ tai trên đầu giật giật.

Cậu nghe thấy có tiếng động!
Thiếu niên ngốc ngốc ngồi trên bồn cầu, khuôn mặt thanh tú căng thẳng, con ngươi co lại, cậu không biết phải làm sao bây giờ, tay đang bấm di động cũng ngừng lại.

Làm sao bây giờ?
Âm thanh ngày càng gần, cậu phát hiện khi biến thành người có được đôi tai này thì thính giác nhạy bén vô cùng, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, thậm chí không cần nhìn mà chỉ cần nghe một chút là trong đầu đã hiện ra, bây giờ cậu còn biết Hàn Thiên Hữu đang làm gì trong phòng ngủ.

Hắn xốc chăn đứng dậy, sau đó mang dép lên để cạnh giường, từng bước từng bước đi về phía cậu.

Không phải hắn đã ngủ rồi sao?
Sao lại tỉnh dậy rồi?!
Cậu không rõ tình hình nên vô cùng hooang mang lo sợ, một chốc sờ lỗ tai mình một chốc lại sờ cái đuôi.

Xong đời luôn!
Chỉ cần bị hắn nhìn thấy, hắn nhất định sẽ cho rằng cậu là quái vật!
Trên người một mảnh vải cũng không có, nửa đêm trốn trong nhà vệ sinh của người ta, là đang âm mưu chuyện xấu xa gì?!
Cầm di động trên tay, cả người cậu cứng đờ khi nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cậu choáng váng ngây ngốc chỉ biết ngồi chết trân trên bồn cầu, nghe tiếng bật đèn bên ngoài cùng với bóng của Hàn Thiên Hữu hiện lên trên cửa kính nhà vệ sinh.

Đây là, bị bắt, bắt được rồi?
Có phải quá nhanh rồi hay không, ít nhất hãy đợi tới sáng rồi muốn làm gì thì làm....!
Trong lòng cậu loạn lên khi thấy bóng người quen thuộc đứng ngoài cửa phòng, tuy rằng qua cửa kính chỉ thấy mờ mờ nhưng dáng người nhìn được khá rõ.

Cậu sợ không dám hé răng một tiếng.

Hàn Thiên Hữu trước tiên gõ gõ, sau đó vặn nắm cửa phát hiện đã khóa, thiếu niên ngồi trên bồn cầu run rẩy nhìn nắm cửa động đậy, ngồi yên tại chỗ.

May là cậu đã khóa cửa.

“Ai ở trong đó?” Giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài truyền vào, âm thanh tức giận như vậy cậu chưa từng nghe qua, cũng chưa thấy bao giờ.

Cậu lập tức cuộn lại thành một đoàn, ôm gối ngồi trên bồn cầu.

“....”
Làm sao bây giờ?
Thẳng thắng bước ra hay tiếp tục giả chết trốn luôn trong nhà vệ sinh?
Cậu buồn rầu sờ lỗ tai trên đầu, rồi bắt lấy cái đuôi sau mông, hiện tại bộ dạng cậu như thế này nều bước ra ngoài cũng bị coi là quái vật.

Nhưng mà đối mặt với lửa giận của Hàn Thiên Hữu, cậu không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn cửa nhà vệ sinh, phía trên bồn tắm có một cửa sổ thông gió nhỏ, cậu phải chui qua đó được sao?
Ngay lúc cậu đang do dự bỗng truyền đến một tiếng vang lớn, cửa nhà vệ sinh bị một lực mạnh đá văng ra!

“!!!”
Hàn Thiên Hữu sải chân bước vào, cậu sợ hãi bất an như đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cậu bị dọa bổng biu một phát không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên trước mắt tối lại.

Đồng thời, hình như cậu bị rơi xuống một vũng nước...!
Lông mao xù xù ướt nhẹp, toàn bộ đều dán sát vào da, lúc này nhìn cậu với nhóc con to tròn bình thường rất khác nhau, nhìn qua cậu có vẻ gầy đi rất nhiều, đã nhìn thấy cổ rồi.

Bởi vì bị ướt nên cặp mắt đen trông càng lớn hơn, sáng lấp lánh, nhóc con mềm mềm bây giờ đang ra sức vùng vẫy trong vũng nước, cố sức leo ra ngoài.

Đáng tiếc cái hố này hình như hơi sâu, cậu trèo một hồi lâu, tự làm mình ướt hết cũng không thể bò ra ngoài được.

Sau đó cậu chậm rãi phát hiện, hình như mình bị rơi vào bồn cầu rồi...!
“....”
Dưới chân cậu đạp lên điện thoại của Hàn Thiên Hữu, nếu không có điện thoại của hắn, có khi nào cậu sẽ bị rơi xuống cống luôn không?
“...................”
Nghĩ đến khả năng này, cậu cũng không dám tùy tiện lộn xộn nữa mà nằm im trong hố nước, cả người ướt nhẹp đáng thương vô cùng, cậu mở to đôi mắt to trông mong nhìn lên, vô tội cầu cứu Hàn Thiên Hữu.

Vừa thấy, hắn đang mặc đồ ngủ cúi đầu nhìn vào bồn cầu, hình như rất kinh ngạc và khó hiểu.

Từ góc độ của hắn nhìn xuống, thấy nhóc con bị rơi vào bồn cầu đáng thương cực kì, có vẻ nhóc gầy đi một chút rồi, lông xẹp hết xuống, hai móng vuốt giơ lên với hắn tủi thân mở to đôi mắt đen như sắp khóc tới nơi, nhìn thương ơi là thương.

“Chít chít ~ chít chít.” Cứu mạng với~
Hắn cứ nhìn cậu như vậy, dường như không nghe được cậu đang kêu.

“Chít chít ~ chít chít.” Đừng nhìn nữa, mau cứu em lên.

Cậu cầu xin lần nữa, lúc biến thành sóc ngay cả hố nhỏ cũng không trèo ra được, cảm thấy mình thật vô dụng.

Hàn Thiên Hữu nhìn một hồi mới hoàn hồn, hình như hơi do dự không biết làm thế nào để vớt nhóc con ra.

Đối với người có thói ở sạch như hắn, kêu hắn bỏ tay vào bồn cầu giống như muốn mạng hắn vậy.

Khó khăn nâng tay lên, hắn do dự một lúc rồi dứt khoát nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất vớt nhóc con trong bồn cầu ra, cầm nhóc trên tay ướt nhẹp, hắn khó chịu nhíu mày để nhóc con vào bồn tắm của nhóc, bắt đầu xả nước ấm tắm rửa.

Tới tới lui lui tắm mười mấy lần, nhóc con bị Hàn Thiên Hữu ôn nhu tắm rửa sạch sẽ, nhưng tắm mười mấy lần lông cậu cũng muốn rụng hết rồi, da cũng bị xoa cho đỏ lên, đến khi cậu chịu không nổi nữa kêu lên chít chít phản đối.

Bởi vì tiếng kêu của cậu thật sự rất đáng thương, vô lực nâng đôi mắt đen có vẻ luyến tiếc không muốn sống nữa, hắn mới chịu ngừng tay.

Cuối cùng cũng tắm xong rồi được sấy khô, bôi một lớp dầu thơm dưỡng lông, sóc nhỏ trở nên thơm ngào ngạt, bởi vì quá thơm nhóc con nhịn không được hắt xì vài cái.

Không phải là rơi vào bồn cầu thôi sao?!
Ghét bỏ cậu như vậy!!!
Tắm muốn lột da luôn rồi!
Ghét bỏ cậu thì thôi đi, còn đưa mặt tới gần vậy làm gì? Không phải cậu hôi lắm sao?!
Hoàn toàn không hiểu Hàn Thiên Hữu đang nghĩ gì trong lòng, cậu bị hắn tắm rửa lăn lộn hai tiếng đồng hồ, từ lúc vui vẻ biến thành người đến khi trở lại thành sóc bị chà đạp đau khổ, cậu đã mệt đến mở mắt không lên.

Cậu phát hiện lúc biến thành sóc nhỏ ngây thơ hình như sống càng thoải mái tự tại, càng an tâm.

Một chút cũng không sợ bị Hàn Thiên Hữu phát hiện.

Được thả vào ổ chăn, cậu vừa dính gối đầu đã ngủ khò.

Mà Hàn Thiên Hữu nhìn nhóc một lát rồi đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ.

Ngoài hành lang sáng đèn, hai người đàn ông áo đen quen thuộc đang đứng chờ bên ngoài.

Hết chương 26.

(16/8/2021)
Edit: Thỏ Cụp Tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui