Nhắc cũng khéo, lần trước nam nhân kia bị hắn bắt gặp, đang ở cửa nhà mình đảo bình dưa muối, có kinh nghiệm lần trước, nam nhân không thèm chào hỏi.
Trình Thủy từ phía sau vỗ vỗ hắn ta: “ Nhìn thấy anh tôi không?”
Lục Đạo Hạng không có gì phải giấu, khi trời không lạnh bọn mỗi ngày ra ngõ hẻm, nam nhân đúng giờ bắt đầu rửa mặt, thường xuyền ngồi ở phòng khách, cách tầng vải mỏng vô tình hay cố ý nhìn bọn họ.
Nam nhân đưa lưng về phía Trình Thủy, nhàn nhạt nói: “ Anh của cậu không đi làm thì có thể đi đâu chứ.”
Trình Thủy nghe thấy thế, tâm càng thật, dùng chìa khóa mở cửa, quang minh chính đại đặt đồ vật lên bàn, nhìn bốn phía, áo lông ở trên sợi dây phơi, ngược lại giày được xỏ đi, cốc cũng không thấy.
Nhìn ra không có vấn đề gì lớn, ít nhất Nghiêm Khánh Sinh đối với đồ vật hắn đưa không có kị. Trình Thủy quen đường tìm ra hộp muối, ăn xong bánh màn thầu, ở giữa cửa bút vở lấy xuống, lật tới cuối cùng viết vài chữ, rồi đặt đồ ăn lại, hắn liền đi làm.
Đến ngày mười một, Ngô Tiểu Tư đến trực đêm, đang lo một người buồn chán, Trình Thủy cùng với ông chủ Hoàng mở miệng, hắn và Ngô Tiểu Tư ở cùng, cũng học được ít đồ.
Ông chủ Hoàng gật gật đầu, Trình Thủy thở phào nhẹ nhõm, cứ như vậy, hắn ít nhất ba ngày không phải ngủ nhà vệ sinh.
Nghiêm Khánh Sinh cả ngày hốn vía trên mây, vừa cán da bánh vừa bất an nghĩ, trời lạnh thế, đêm nay Trình Thủy sẽ trở về sao? Một phút chốc anh lại nghĩ, Trình Thủy chưa tích góp đủ tiền, tiền trên người cũng đủ tìm chỗ ở.
Ngày hôm nay gói sủi cảo thật không ra sao, hấp một nồi hỏng rất nhiều,không ngoài dự đoán Nghiêm Khánh Sinh bị bà chủ mắng một trận, anh cũng không có tâm tư nghe, nhận sai thì nhận sai vừa nhanh vừa thành khẩn, kết quả nồi tiếp theo cũng không khá hơn bao nhiêu.
Ngày đó, Nghiêm Khánh Sinh bị trừ mất 10 đồng.
Nghiêm Khánh Sinh đeo túi mới, sắp xếp gọn gàng cốc nước, nghe thấy tin này cũng chẳng gợi sóng, gật gật đầu về nhà.
Mười đồng với Nghiêm Khánh Sinh mà nói, là bút không nhỏ, anh càng đau lòng hơn, chỉ muốn sớm trở lại, xem trong nhà có người hay không.
Trong nhà vẫn không có ai.
Tuy rằng Nghiêm Khánh Sinh nhìn thấy cửa sổ đen đã đoán được bảy tám phần, trái tim vẫn không nhịn được thẳng tắp rơi xuống —– Trình Thủy thật quyết tâm muốn ở riêng.
Cụm từ ở riêng tự nhiên xuất hiện ở trong đầu anh, thậm chí anh không cảm thấy có gì đó không đúng.
Trình Thủy muốn ở riêng.
Một giây sau, anh nhìn thấy đồ trên bàn, trái tim sợ hãi mới ổn định lại, một giây thần kinh treo lơ lửng trên không.
Trình Thủy về.
Nghiêm Khánh Sinh bất ngờ nở nụ cười, không ngừng được, sự ngọt ngào một chút một chút thấm ra bên ngoài. Trong phòng chỉ có mình anh, một mình vẫn không tiện, mím môi, như nở hoa vậy.
Mở đèn lên còn phát hiện bên cạnh có tở giấy nhỏ.
Anh cầm tờ giấy lên, lật phía trước, không nhịn được, liền từ phía sau bắt đầu, như chó ngáp phải ruồi nhìn thấy chữ Trình Thủy.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chữ Trình Thủy viết.
“ Ca, buổi trưa em ăn một nửa, buổi tối lạnh, ăn nóng.”
Không viết lời vô ích gì, chủ yếu trình độ của Trình Thủy không đủ, muốn viết thêm lời, chỉ sợ gặp phải từ khó nhớ ra được nét chữ.
Nghiêm Khánh Sinh đắm chìm trong sự ngọt ngảo bởi vì em trai anh vẫn nhớ đến anh, có lẽ còn lẫn vào trong đó một thứ gì đó không rõ. Anh không biết là gì cả, chỉ coi Trình Thủy không giỏi bộc lộ tình huống của mình, nhưng hắn không nói, Nghiêm Khánh Sinh không nhịn được.
Cuốn sổ này là cách thức liên hệ duy nhất giữa anh và Trình Thủy.
Nghiêm Khánh Sinh lên mem một bụng câu hỏi, lúc viết lại bắt đầu trông trước trông sau, anh sợ như tối quá, Trình Thủy sẽ chạy xa hơn, suy nghĩ một chút, chỉ hỏi hắn một câu: “ Buổi tối lạnh không?”
Viết xong, anh đem vở treo lại móc đinh, theo Trình Thủy nói, hiếm thấy cam lòng còn thêm nhiều quả bàng, vừa vui vừa sầu đi hâm thức ăn.
Tối muộn ngày thứ hai, anh nhận được đồ ăn Trình Thủy và lời đáp.
“ Còn được.”
Chỉ có một chỗ ngũ, có lạnh hay không chưa biết. Nghiêm Khánh Sinh lý giải đến một độ cao chưa từng có, vần cứ từ hai chữ bên trong nhìn ra được bộ dạng Trình Thủy cuộn thành một đoàn, trong lóng nhéo một cái, hận không thể đem chăn thông qua cuốn sổ truyền đi.
Dùng cách truyền tin bằng giấy ấu trĩ, hai người đưa đẩy tới gần nửa tháng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...