- Không được.
Anh dứt khoát cho cô câu trả lời.
- Vì sao lại không? Chẳng lẽ suốt thời gian qua anh đối xử tốt với em như vậy, hoàn toàn không có chút tình cảm nào dành cho em sao?
Cô túm chiếc khăn vắt ngang cổ vứt sang một bên, đứng phắt dậy gặng hỏi.
Dứt lời, bầu không khí bỗng nặng nề chùng xuống.
Ẩn sau thấu kính, ánh mắt anh lạnh nhạt lại hờ hững, tuyệt tình buông lời:
- Không có.
Minh Hà không buồn giữ chặt cảm xúc, gần như gằn lên:
- Vậy thì tại sao chứ?
- Vì tội nghiệp, - anh hơi khựng lại, ánh mắt như tránh né, rồi tiếp lời - và thương hại em.
Chỉ như thế thôi!
Minh Hà gật đầu, hình ảnh gương mặt ưu tú nhưng vô cùng lạnh lùng của anh trước mặt cô đã nhoè đi bởi một tầng nước dâng lên, che phủ trước tầm mắt.
- Dù sao cũng cảm ơn anh.
Muộn rồi ạ, anh về đi! Chỗ này không an toàn, e là sẽ làm chủ tịch như anh cảm thấy không thoải mái.
- Minh Hà.
Đây là lần đầu cô nghe anh gọi mình bằng tên như thế.
Tuy nhiên giọng điệu vẫn không hề có chút trìu mến nào.
- Nếu anh còn không rời khỏi, em sẽ báo cảnh sát rằng có người đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp.
Thái độ cô kiên quyết hơn bao giờ hết.
Anh đã thoáng quên mất cô vốn là một đứa trẻ cứng cỏi hơn bất cứ ai.
Một cô nhóc đã từng không ngần ngại dang rộng hai tay, che chắn nhằm bênh vực anh.
Một cô gái dám rời bỏ gia đình để đơn độc chống chọi trong cái giới giải trí khắc nghiệt đầy mưu mô.
Cô chính là như vậy, là một cô gái không cần bất cứ sự thương hại và dựa dẫm nào.
Lúc cô khuất sau cánh cửa vào sảnh đợi thang máy, anh lái xe rời khỏi tầng hầm, sau đó lại đột nhiên dừng lại ở một vệ đường trước toà nhà, hạ cửa kính ô tô, rút một điếu thuốc ra châm lửa.
“Nhóc con, sau này tốt nhất chúng ta đừng nên gặp lại nhau nữa.”
Câu nói năm xưa lần nữa văng vẳng trong tâm trí anh.
Nội tâm giằng xé như tơ vò.
Cậu thiếu niên nghèo lúc ấy vì không muốn liên luỵ đến cuộc sống tốt đẹp của cô nhóc kia đã chọn cách lặng lẽ biến mất.
Nhưng định mệnh trớ trêu lại an bài cho bọn họ có cùng một ngày sinh nhật.
Cũng chính vào cái hôm tròn 16 tuổi đó, cậu thiếu niên đã quyết tâm mạnh mẽ vượt qua mọi rào cản, từ nay về sau sẽ bảo vệ cô nhóc ấy.
Một lời hứa hẹn cứ thế ngấm ngầm được thiết lập nên!
Khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, mẹ dắt tay cậu đến trước một khách sạn 5 sao sang trọng bậc nhất thủ đô Long Biên.
Vài người vệ sĩ mặc âu phục đen ngòm, trên gương mặt đều cùng một biểu cảm lạnh tanh đến vô hồn, họ đưa hai mẹ con cậu tiến sâu vào trong, lên tầng cao nhất, bước vào căn phòng tổng thống rất xa hoa mà lần đầu tiên trong đời cậu được tận mắt nhìn thấy.
Bên trong phòng có một người phụ nữ ăn vận vô cùng sang trọng đang đợi sẵn.
Cậu thiếu niên thoạt đầu có chút rụt rè khép nép chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay sau đó mẹ cậu nói rằng cậu chính là đứa con bị thất lạc của một gia đình thượng lưu quý tộc.
Không chỉ nói suông mà còn có giấy trắng mực đen hiện rõ mồn một kết quả xét nghiệm ADN của cậu và người được cho là cha đẻ hoàn toàn có quan hệ huyết thống cha con, mà người cha này lại là một cái tên rất lẫy lừng trong giới tài phiệt của đất nước.
“Không phải mẹ từng nói cha con đã chết từ lâu rồi sao?”
Cậu thiếu niên siết chặt tờ kết quả ADN trong tay, hai mắt đỏ ngầu lên.
Trong suốt những năm tháng trốn chạy từ Nam ra Bắc, đã có vô số lời dị nghị bàn tán cậu là một đứa bé của gia đình hào môn bị bế nhầm.
Đỉnh điểm là vào khoảng thời gian cậu bước vào tuổi dậy thì, vóc dáng mỗi ngày một cao lớn, lại toát ra khí chất đặc biệt không thể nhầm lẫn trong một đám đông, lời đồn đại càng lúc càng như đinh đóng cột.
Cậu vốn không bao giờ tin về những chuyện vô căn cứ ấy.
Nhưng những việc xảy ra vào đêm sinh nhật 16 tuổi này giống như một cái tát giáng mạnh xuống thức tỉnh cậu.
“Mẹ xin lỗi… Tất cả đều là lỗi của mẹ! Mẹ đã ích kỷ giữ lại con trong suốt 16 năm qua, khiến con chịu những đắng cay tủi nhục không đáng có.
Mong con tha thứ cho mẹ, hãy về lại đúng vị trí mà con nên thuộc về.”
Giọng mẹ cậu khi ấy đã nghẹn đi rất nhiều.
Nước mắt ào ào tuôn ra.
“Im mồm, cô còn dám tự xưng mẹ với thằng bé sao?”
Người phụ nữ quyền quý bên trong căn phòng bây giờ mới lên tiếng, bà ta mặc váy màu đen trang trọng, trên cổ có đeo chuỗi vòng ngọc trai sáng bóng, trên cầu vai khoác hờ một chiếc áo dạ hàng hiệu, khí chất quả thật không phải hạng tầm thường.
Một chút lay động trên cơ mặt cậu cũng không xuất hiện, chỉ có đôi mắt khẽ ngấn lên nhưng đã sớm được kìm lại.
Cậu nhìn vị phu nhân kia như chờ đợi một lời giải thích cặn kẽ.
Những lời bà ta vừa nói, rốt cuộc là có ý gì?
“Năm xưa trong một lần đi chùa cầu bình an, mẹ đột ngột bị vỡ ối chuyển dạ.”
Giọng vị phu nhân mềm mỏng như tơ, bắt đầu thuật lại câu chuyện.
Thoáng nghe đến đây, cậu đã khẽ chau mày, bà ta vừa tự xưng với cậu là “mẹ”.
“Ngôi chùa ấy lại nằm ở một vùng huyện xã hẻo lánh, tình thế lại cấp bách, chỉ có thể chuyển mẹ vào trạm xá gần nhất.” Ánh mắt vị phu nhân cũng rưng rưng lên, như đang gợi lại một đoạn ký ức đau buồn nhất, bà ta tiếp tục: “Cơ sở vật chất và nhân lực ở trạm xá vốn thiếu thốn đủ bề, mẹ sinh xong thì kiệt sức đến ngất lịm đi.
Lại không ngờ một trong hai đứa trẻ đã bị kẻ gian bế đi mất.
Chính cô ta đã bắt cóc con! Cô ta không phải mẹ của con!”
Vị phu nhân run rẩy chỉ thẳng ngón tay vào mặt mẹ cậu, người phụ nữ nhỏ nhắn vẫn đang thất thần không ngừng đẫm lệ.
Mẹ cậu có làn da hơi rám nắng nhưng những đường nét trên gương mặt thì vẫn cực kỳ sắc sảo, tuyệt đối phải là một mỹ nhân xuất chúng thời thiếu nữ đôi mươi.
Thời gian nặng nề trôi từng giây một, mẹ cậu vẫn im lặng chìm trong nước mắt.
Cậu lắc đầu như không muốn tin.
Làm ơn, làm ơn hãy lên tiếng nói rằng tất cả đều là những lời dối trá bịa đặt! Chỉ cần mẹ cậu phản bác lại dù chỉ một câu thôi, cậu sẽ quyết liệt chống đối bọn người này.
Cậu không cần người cha giàu có gì sất, suốt 16 năm qua không có họ chẳng phải cậu và mẹ vẫn sống tốt đấy sao! Làm ơn hãy nói cho cậu biết đâu mới là sự thật!
Nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng đến đáng sợ xen lẫn đó là những tiếng nấc nghẹn ngào, như một lời thú nhận mọi tội lỗi.
Vị phu nhân rút ra một chiếc khăn lụa, uyển chuyển chấm nhẹ lên hai khoé mắt, sụt sịt mà nói tiếp:
“Ekip hộ sinh hôm ấy chỉ có 3 người ít ỏi, cô ta là một trong hai y tá phụ giúp bác sĩ đỡ đẻ.
Cô ta biết mẹ là một vị phu nhân có địa vị, hai đứa trẻ đều mang mệnh rồng, mệnh phượng, bèn bế mất đứa con trai hòng về sau sẽ tìm thời cơ tống tiền, đứa trẻ chính là con.”
Cậu thiếu niên hoàn toàn bị cơn chấn động làm cho sa sầm.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào cuộc đời của cậu lại như một bi kịch cẩu huyết như vậy!
Cậu lại nhớ đến những lúc mình không may bị thương do đánh nhau vì bị đám trẻ trêu chọc là đồ không cha, mẹ cậu ân cần sơ cứu vết thương, động tác rất dịu dàng, thuần thục, mẹ cũng khá am hiểu về các hoạt chất trong các loại thuốc men chữa trị.
Nhưng nếu như những gì người phụ nữ kia nói, tại sao mẹ cậu muốn tống tiền, lại khổ cực nuôi nấng một đứa bé không cùng máu mủ đến tận 16 năm?
Không đợi cậu thắc mắc lâu, vị phu nhân nhanh chóng bổ sung thêm:
“Ban đầu là muốn bắt cốc tống tiền nhưng qua một thời gian, cô ta lại nảy sinh tình cảm muốn chiếm giữ con.
Hoặc có thể cô ta biết chủ tịch là một người rất giàu có, muốn đợi thời cơ vòi một số tiền tương xứng hơn.
Và hôm nay cô ta đã chọn được thời điểm thích hợp nhất!”
Giọng bà ta càng về cuối câu càng trở nên giận dữ.
Cậu thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn tiêu hoá được những gì mình vừa nghe được.
Mọi chuyện ập đến đường đột như một cơn bão ngầm không có dấu hiệu cảnh báo trước.
Vị phu nhân lại nhỏ lệ, tiếp tục nói trong uất hận:
“Cô ta đã muốn chia cắt con và gia đình chúng ta suốt 16 năm qua, cho dù mẹ có tìm mọi cách để bắt con về cũng nhiều lần thất bại, hà cớ gì bây giờ cô ta lại có thể dễ dàng mang con đến tận đây? Con nghĩ xem! Là cô ta đã chủ động tìm đến mẹ, ra cái giá 50 tỷ để đổi lấy con.
Nếu không sẽ bỏ thuốc độc vào bữa ăn, khiến cả hai người cùng xuống địa ngục, lúc đó nhà chúng ta sẽ đánh mất con mãi mãi.”
Nói đến đây, vị phu nhân nhắm nghiền hai mắt lại, vẻ đầy tràn xót xa căm phẫn, đưa khăn tay lau cánh mũi đang sụt sịt, chốt lại một câu xanh rờn:
“Cô ta là một con ác quỷ đội lốt người!”
Phong cách của giới nhà giàu làm việc vốn rất dứt khoát, những thứ vị phu nhân ấy nói đều có chứng cứ rõ ràng.
Vì điều kiện ở trạm xá lúc ấy vốn sơ sài lại không hiện đại như ngày nay, không có đoạn băng ghi hình nhưng hồ sơ ở trạm xá vẫn còn lưu đầy đủ mọi thông tin.
Chính xác vào ngày sinh của cậu 16 năm trước, đúng là có một ca sản phụ chuyển dạ sinh được một cặp song sinh nam nữ.
Ngay sau đó vì sự quản lý tắc trách đã làm thất lạc một đứa bé trai, vì sợ thông tin lọt ra gây ảnh hưởng tiêu cực đến những nhà chức trách địa phương, một sự giàn xếp đã được thực hiện.
Đứa trẻ ấy được công bố trên giấy tờ là đã chết ngay khi lọt lòng.
Đổi lại gia đình kia sẽ được cung cấp một số tin mật về những dự án sắp được ký kết ở địa phương.
Cũng nhờ vào chuyện này, vị chủ tịch đã biến đau thương thành cơ hội, đổi lại được những tin tức có giá trị, từ đó đầu tư đúng vào một số hạng mục, nhờ vậy mà càng thành công, trở thành một trong những gia tộc giàu có bậc nhất nhì đất nước.
Cậu thiếu niên cố đè nén cảm xúc, sử dụng chút bình tĩnh cuối cùng để lật nốt những trang giấy trước mặt.
Phía cuối xấp tài liệu là một tờ chi tiết sao kê của ngân hàng có con dấu giáp lai, hoàn toàn không phải là giả mạo, tài khoản của mẹ cậu đã nhận được số tiền 50 tỷ.
50 tỷ đổi lại 16 năm chịu vất vả khổ nhục, cũng đáng đấy chứ.
Cậu buông lỏng hai tay để mặc những thứ giấy tờ tài liệu rơi tự do, cậu hoàn toàn bị sụp đổ bởi sự dối trá.
Sau đó cậu được đưa về gia đình thật sự, họ chuyển cậu về thành phố H sinh sống.
Cậu được học ở một ngôi trường thuộc hạng top đắt đỏ, những người bạn không phải con của doanh nhân tầm cỡ thì cũng là con của nghệ sĩ danh tiếng.
Cũng chính tại ngôi trường mới này, cậu quen biết và kết bạn cùng nhóm Hoàng Trung và Quang Huy.
Cậu cứ thế đã bỏ lỡ mất lời hứa với cô nhóc Minh Hà.
Điếu thuốc trên tay đã tàn, tâm trí Trọng Hưng cũng được kéo về hiện thực.
Anh vứt đầu lọc vào ngăn rác, toan khởi động xe thì nhìn thấy Kim Đình Nguyên một thân âu phục lịch lãm bước xuống từ xe của hắn ta, tiến vào trong khu căn hộ của Minh Hà.
Hắn ta có hơn 100 lý do để đến đây nhưng sao trong lòng Trọng Hưng vẫn xuất hiện một loại cảm giác bất an chưa từng có.
Không nghĩ nhiều anh liền xuống xe, phóng người vào bên trong đại sảnh của khu căn hộ.
Nhưng khoan đã, anh vốn không biết cô ở tầng nào của toà nhà.
Gọi điện cho cô không được anh lại càng thêm lo lắng tột độ.
Mất thêm một lúc hỏi đông hỏi tây, mới lần ra được số điện thoại của trợ lý.
Anh dễ dàng được bảo vệ quét thẻ ấn hộ thang máy lên tầng 19, đứng trước cửa căn hộ lại lần nữa không cách nào gọi được cô, anh đành phải lấy mật khẩu từ chỗ Ý Nhi, trực tiếp xông thẳng vào.
Nhìn thấy cô vừa bước ra từ nhà tắm, mái tóc vẫn còn vương vấn mấy hạt nước, thân thể nõn nà trắng tuyết chỉ được quấn hờ bằng một chiếc khăn mỏng, anh vội đỏ mặt quay đi nhưng không tránh khỏi trái tim một phen nhào lộn trong lồng ngực còn dạ dày thì cồn cào nhộn nhạo hẳn lên.
Giờ phút này, ngăn cách bởi một cánh cửa, có hai người đều đang dựa lưng ngồi phịch xuống sàn vẻ thất thần.
Minh Hà vòng hai tay ôm lấy đầu gối, trái tim như bị ai đó xoắn chặt lại, nước mắt không thèm kìm chế nữa lã chã nhỏ xuống sàn nhà.
Trên nền trời đen đặc bất ngờ loé lên những tia sấm sét rền vang, dông gió kéo đến phần phật, những hạt mưa nặng trĩu sau đó cũng nhanh chóng trút xuống.
Anh bị cô đuổi ra khỏi nhà, sau một hồi thẫn thờ cũng xốc lại tâm trạng, toan ấn chuông để trở lại nói với cô mấy điều đột nhiên có cuộc gọi đến.
Đầu dây bên kia, Tiến Đạt tóm gọn mọi thứ trong một câu: “Tên đó cần gặp anh để ra điều kiện, hắn nói nếu không đồng ý, hắn một chữ cũng không nhả ra tại phiên toà.”
Trọng Hưng ấn tắt cuộc gọi, nhét điện thoại trở lại túi, quay người bước đi.
Trước khi xe anh rời khỏi khu căn hộ của Minh Hà, không quên ra lệnh cho công ty vệ sĩ lập tức bí mật cử người luân phiên túc trực bên dưới căn hộ của cô.
Minh Hà gạt nước mắt, vứt hết mọi sĩ diện lần nữa mở toang cánh cửa, hy vọng anh vẫn kiên nhẫn đứng đấy đợi cô.
Cô sẽ ngầm hiểu anh có nổi khổ riêng chưa thể giải bày, cô sẽ đợi đến lúc anh hoàn toàn tin tưởng và mở lòng với cô.
Nhưng tất cả cũng chỉ có trong trí tưởng tượng của cô.
Hành lang vắng lặng không một bóng người.
Ngay cả chút hơi thở cũng chẳng thèm vương vấn lại.
Chỉ nghe tiếng mưa gió rít lên, len lỏi qua mấy khe cửa, táp đến khiến người khác giá buốt thấu tâm can.
Vào một buổi sáng thứ 2 của một tháng sau đó, cộng đồng mạng được vài phen nhộn nhịp bởi những tin tức sốt dẻo mới nhất được đăng tải lên.
Nữ diễn viên hạng bét Thuý Vy đùng đùng toả sáng sau một đêm nhờ đăng quang một cuộc thi hoa hậu.
Ngọc Yến cũng không kém cạnh khi bộ phim điện ảnh mà cô ta đóng vai phụ được quay từ năm ngoái bất ngờ thắng lớn phòng vé.
Dàn diễn viên từ chính đến phụ của bộ phim ấy đều vùn vụt thăng hạng và có độ phủ sóng rất cao.
Hợp đồng quảng cáo và những kịch bản mới được đà rơi xuống như mưa.
Trang mạng xã hội của của cả hai đều tăng lượng theo dõi chóng mặt.
Một người là hoa hậu với hình ảnh vô cùng gần gũi, thân thiện.
Một người là nữ diễn viên trẻ trung, khả ái và đầy tìm năng.
Ai cũng đã nổ lực suốt nhiều năm miệt mài cống hiến, cuối cùng kết quả cũng được đền đáp xứng đáng.
Người hâm mộ vô cùng xuýt xoa ngưỡng mộ, thi nhau gửi những lời chúc tốt đẹp nhất tâng bốc hai cô gái nổi tiếng trẻ tuổi lên tậng trời mây.
Chỉ mới sau một tháng kể từ ngày lên báo minh oan chuyện cặp kè đài gia, cái tên Minh Hà gần như bị công chúng quên lãng.
Bọn họ cũng chẳng bận lòng ngày ngày quan tâm đến cái chết của Hồng Diễm thực hư như thế nào.
Đội quân anh hùng bàn phím nhất thời bị những tin tức nóng hổi khác cuốn lấy.
Nhưng có một điều chắc chắn, chỉ cần Minh Hà xuất hiện trở lại, bọn họ sẽ vô cùng thiện chiến mà công kích điên cuồng.
Mấy tuần trước tại cơ quan điều tra, Minh Hà được đưa vào một căn phòng kín chuyên để lấy lời khai.
Điều tra viên cần biết tường tận mọi thứ mà cô có khả năng cung cấp về bạn diễn Hồng Diễm.
Vì rất có thể trong từng chi tiết nhỏ nhất ấy, có ẩn chứa những manh mối giúp ích trong việc lần ra hung thủ đã sát hại nạn nhân sau đó nguỵ tạo thành một màn uống thuốc ngủ tự sát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...