Năm Nay Có Tuyết

.

17

Sự trưởng thành là bao gồm cả nỗi đau và sự thay đổi.

Tôi không ngờ, sau bài đăng weibo của mình, thì còn có rất nhiều người khác cùng lên tiếng.

Không ít người trong số họ đều đã từng hợp tác với Tần Kiêu, hoặc đã từng bị Tần Kiêu xúc phạm, động chạm.

Còn có người nghĩ mình và Tần Kiêu đang yêu, hóa ra lại là đâm đầu vào tường, nhận ra Tần Kiêu là một tên cặn bã.

Cũng có không ít fan của mắng tôi bỏ đá xuống giếng, đăng bài mà không có chứng cứ.

Điều khiến tôi bất ngờ nhất, là Diêu Sanh đã lên tiếng bảo vệ tôi dù đã nhiều năm không gặp.

Cô ấy nói: “Tôi đã bị thao túng tâm lý* một thời gian rất dài, thậm chí tôi còn không biết, tôi và Tần Kiêu có được coi là từng ở bên nhau hay không.”

(PUA: viết tắt của Pick up artist từ có nghĩa là Nghệ nhân bắt chuyện nhưng nghĩa bóng là dùng lời nói, hành động để thao túng tâm lý của một người, khiến người đó nghi ngờ bản thân, nghi ngờ suy nghĩ của mình)

“Hắn đã chụp ảnh của tôi.”

“Tôi đã từng rất sợ hãi, mãi cho đến khi nghe được mấy câu này: 『 Nếu cô không đưa ra được chứng cứ chứng minh người đó là tôi, thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng; nếu cô có thể đưa ra chứng cứ chứng minh đó là tôi, thì đó sẽ làm bằng chứng phạm tội của cô. 』”

“Người làm sai là hắn, tôi không có lý do gì phải cảm thấy hổ thẹn cả.”

“Việc duy nhất hắn không biết là, tôi cũng sẽ quay video, cũng sẽ chụp ảnh.”

Hết câu, cô ấy còn đăng thêm một đoạn video.

Tôi cứ nghĩ đoạn video có liên quan đến cô ấy.

Nhưng lại không ngờ, nhân vật chính trong đoạn video lại là tôi.

Trong video là bữa tiệc 5 năm trước, video quay rõ cảnh trên bàn tiệc, bộ dáng Tần Kiêu khi đưa tay, đặt lên người tôi và phản ứng của tôi.

Dường như những khuôn mặt lạnh nhạt khắc sâu trong ký ức, giây phút này những khuôn mặt đó đang dần tan biến.

Tương lai, tôi sẽ chỉ nhớ đến sự dũng cảm muộn màng này.

Qua một đêm, Tần Kiêu chịu tổn thất nặng nề, những cô gái lên tiếng ủng hộ chúng tôi nhiều như măng mọc sau mưa.

Mọi người thảo luận nhiệt tình về những hành vi tương tự ở nơi làm việc.

Giám đốc sản xuất, chủ nhiệm sản xuất, đạo diễn, và nhà làm phim đều đang đứng trước mặt tôi.

“Kiều Nhuế, cô điê.n rồi à?”

Ánh mắt tôi kiên định, cuối cùng tôi nói: “Chủ nhiệm, tôi không đ.iên, chưa bao giờ tôi suy nghĩ nghiêm túc như bây giờ.”

Sắc mặt của bọn họ hiện rõ sự không vui.

Giống như những người đã ở đó, vào cái đêm của 5 năm trước.

Chỉ có giám đốc sản xuất là không trách móc tôi.

Giám đốc sản xuất là một người phụ nữ trung niên, đã làm ra rất nhiều bộ phim nổi đình nổi đám.

Bà im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Cô bé không đi.ên, dựa vào đâu mà nói người bị hại bị đi.ên? Nếu người bị hại điê.n vậy thì thủ phạm thì sao? Thủ phạm mới là người phải chịu trách nhiệm nhiều nhất. Con gái tôi cũng tầm tuổi con bé, chẳng lẽ tôi phải dạy con gái mình thế à?”

“Hắn vi phạm hợp đồng, thì để hắn bồn thường, mấy người làm khó một cô gái nhỏ làm gì?”

Tôi chậm rãi thở ra, cũng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.

18

Ngày hôm ấy, trên internet đã nổi bão.

Đầu tiên là Tiểu Như đăng video, rồi nộp chứng cứ lên cho cảnh sát.


Sau đó, cảnh sát cũng điều tra sâu, thu thập đầy đủ nhân chứng và chứng cứ, để bắt giữ Tần Kiêu.

Trong đó còn có rất nhiều chứng cứ mới, nhiều cư dân mạng suy đoán, không chừng tội danh có thể nghiêm trọng hơn những gì mọi người nghĩ.

Thủ đô, tuyết rơi dày đặc.

Nhiều năm rồi, mới có một trận tuyết to dữ dội như vậy.

Mắt tôi đỏ bừng, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt. Nơi này, chứa đựng giấc mơ của biết bao nhiêu người.

Dừng lại một lúc lâu, tôi mới gọi xe về nhà.

Trời đầy mây, nên bóng đêm đến sớm.

Tôi nghe tiếng lạo xạo khi dẫm chân lên tuyết, đi thẳng đến dưới chân tòa chung cư.

Khi ngẩng đầu lên, tôi lại thấy một người đáng nhẽ không nên xuất hiện ở đây.

Cảnh Phàm.

Anh mặc một chiếc áo khoác lông dài màu đen, cũng chẳng thèm đeo khăn quàng cổ, anh đã bị tuyết phủ thành người băng.

Trên mặt anh là sự bi thương không thể nào tan.

Lồng ngực tôi nghẹn lại, khi tôi còn đang đứng đờ người, thì đèn đường đột nhiên sáng lên.

Đèn vừa bật trở nên rực rỡ.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Cảnh Phàm chạy đến, ôm tôi vào trong lòng.

Như bị thiếu mất thứ gì đó, giây phút này lại đột nhiên trở nên hoàn chỉnh.

“Anh…… anh hỏi anh trai em địa chỉ của em.”

Anh nhẹ nhàng hít vào một hơi, rồi đột nhiên bật khóc nức nở.

Ban đầu chỉ khóc nức nở, sau thì thành khóc to. Tôi chưa từng gặp một người đàn ông nào khóc như thế, nên có hơi luống cuống tay chân.

Anh buông tôi ra, đôi mắt đã đỏ hoe. Hàng lông mi đen nháy ướt đẫm nước mắt.

“Anh, anh……”

Tôi vỗ về anh.

“Sao anh lại khóc?”

Tôi tưởng Cảnh Phàm khóc vì những chuyện đã xảy ra với tôi.

Nhưng lúc sau tôi mới biêt.

Anh đau.

Anh thực sự rất đau.

Vì anh nhớ, anh cũng đã từng đến tìm tôi.

Khi đó anh đi theo bố đi làm ăn buôn bán, lần đầu tiên ký được hợp đồng lớn, lần đầu tiên anh nhận được sự công nhận.

Anh đã đến cửa khu Đông Bá mà tôi ở.

Lúc đó anh đã thấy người trong xe nắm tay tôi, rồi đặt tay vỗ lên eo tôi.

Giây phút đó trái tim của Cảnh Phàm tan nát.

Anh đã hiểu lầm.

Hiểu lầm đấy là bạn trai tôi.

Mãi cho đến khi anh thấy bài đăng Weibo của tôi.


Thấy ảnh của Tần Kiêu.

Lúc đó anh mới đột nhiên nhớ, người đàn ông anh thấy ngày hôm đó chính là Tần Kiêu.

Anh rất đau.

Anh đã từng lướt qua tôi vào lúc tôi bất lực nhất.

“Em không quan tâm.”

Cảnh Phàm muốn điê.n rồi, lời anh nói ra giống như thể anh đang tức giận: “Nếu em muốn ở lại thủ đô, thì anh cũng muốn ở lại thủ đô.”

“Anh muốn ở cùng em, em ra ngoài làm việc em muốn làm, anh lo việc nhà giúp em, chuẩn bị ngày cơm ba bữa cho em.”

“Dù thế nào đi nữa, đến ch*t, anh cũng sẽ khóa chặt mình với em.”

Anh vừa nói vừa tủi thân, rồi lại tiếp tục khóc to.

Tôi dở khóc dở cười, hốc mắt cũng hơi cay cay.

Tuyết rơi dày trong những ngày cuối năm cũ, cuối cùng trong tương lai tuyết sẽ hóa thành nước dưới ánh nắng chói chang.

Sau khi vượt thác, chúng tôi chợt nhận ra, thật ra chẳng có gì phải sợ cả.

19

Đoàn phim đổi nam chính.

Còn tôi vẫn là nhà sản xuất.

Giám đốc sản xuất tâm sự cùng tôi rất lâu, bà hi vọng tôi sẽ không vì sai lầm của người khác mà từ bỏ cơ hội mà bản thân đã phải chờ đợi rất lâu.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đồng ý.

Về đến nhà, tôi kể ngắn gọn những chuyện đã xảy ra suốt mấy năm qua cho Cảnh Phàm nghe, còn anh thì vẫn đang ở nhà tôi ăn vạ không chịu đi.

Cảnh Phàm càng nghe thì ôm tôi càng chặt.

Tôi bất lực hỏi: “Sao anh lại khóc nữa rồi.”

“Nếu anh lỡ khóc rồi, thì em có tin tốt cho anh đây.”

“Giai đoạn đầu của《 Thịnh phóng 》 được quay tại thành phố S.”

Cảnh Phàm cũng nói: “Anh cũng có tin muốn nói với em.”

“Anh đến thủ đô để bàn chuyện kinh doanh, chuẩn bị mở của hàng ở đây.”

“Nếu em muốn ở đây, thì anh sẽ ở đây với em.”

“Giao thông thuận tiện thế rồi, thì chúng ra không cần phải chia tay vì yêu xa nữa đúng không?”

“Ừ, được.”

“Em nói gì?”

Tôi chưa từng có giây phút nào được thư giãn như ngày hôm nay.

Tôi cười nhìn anh: “Em bảo là, được.”

20

Trong lúc quay phim ở thành phố S, Cảnh Phàm thường đến thăm đoàn phím*.

(*Thăm ban)


Ban đầu mấy cô nhóc ở tổ trang phục không biết anh, thường xuyên thì thầm thảo luận về anh.

“Đẹp trai ghê, diễn viên quần chúng à?”

“Phải không.”

Tôi tỏ vẻ bí ẩn cười hề hề: “Không phải đâu.”

“Ầy, vậy anh ấy là ai?”

“Bạn trai chị á.”

Mấy đứa thi nhau ồ lên.

Đoàn phim bắt đầu khởi quay, quay thêm một ngày là tốn tiền thêm một ngày.

Lúc quay phim ở thành phố S, đến tết cũng không được nghỉ.

Anh trai tôi và Cảnh Phàm mang theo túi lớn túi bé từ nhà đi đến đến thăm đoàn.

Nam chính mới của phim là ngôi sao nam siêu hot Cố Ngôn Xuyên, bạn gái của cậu ấy cũng ở trong giới giải trí tên Lâm Tư Dao.

Quan hệ của chúng tôi không tệ, cậu ấy vừa gọi video với Lâm Tư Dao, vừa chỉ tôi và Cảnh Phàm: “Người ta có đôi có cặp……”

Tiếng cười của Lâm Tư Dao vô cùng quyến rũ: “Vậy thì anh ra đón em đi.”

Vị đại minh tinh bình thường lạnh lùng cao ngạo chợt thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, không thèm để ý đến hình tượng, mà lao ra khỏi studio.

Mà tôi không ngờ được là mình sẽ phải gặp người lớn nhanh như thế.

Cảnh Phàm nói, bố mẹ anh nhất quyết muốn đến gặp tôi.

Tóm lại là vẫn phải đối mặt, tôi nỗ lực xây dựng tâm lý cho bản thân.

Ngày đi gặp người lớn, tôi vô cùng lo lắng.

Nhưng giọng điệu nói chuyện của mẹ Cảnh Phàm lại rất nhẹ nhàng: “Đây là lần đầu bọn dì thấy đoàn phim đấy, Tiểu Kiểu giỏi thật.”

Nhân lúc Cảnh Phàm không để ý, mẹ anh kéo lấy tay tôi, nháy mắt: “Dì không hối hận vì những lời đã nói với con trước đây, dì chỉ hi vọng các con có thể hòa hợp, không mâu thuẫn. Mong con thông cảm cho nỗi lòng người làm cha làm mẹ.”

Lòng tôi khẽ run lên, nhẹ nhàng gật đầu.

Bố anh thở dài: “Kiều Tranh là anh trai con đúng không? Cậu bé đó đúng là không tệ. Con cũng rất tốt.”

Sau đó tôi mới biết, anh trai tôi thường xuyên bị Cảnh Phàm đưa về nhà, điểm mặt gọi tên trước mặt bố mẹ Cảnh Phàm, anh trai làm được năm phần thì Cảnh Phàm phải thổi phồng lên thành mười phần.

Bố mẹ tôi, anh trai tôi, bố mẹ anh, dường như Cảnh Phàm đã trải sẵn đường cho cho chúng tôi đến với nhau, anh chuẩn bị mọi thứ, mà tôi là biến số duy nhất của anh.

Ăn cơm xong, tôi và Cảnh Phàm đi bộ trên đường.

Đây đúng là một hoạt động chẳng ra gì, chung quy thì thành phố S quá lạnh, hơi thở nóng hổi cũng có thể kết thành băng.

“Anh bảo anh trai em là, anh thực sự vô cùng, vô cùng thích em.”

“Trước đây chúng ta là bạn học, anh yêu thầm em, suốt nhiều năm yêu mà không có được, nên anh ấy mới kéo anh đi xem mắt với em.”

Trong lòng tôi như được bơm sắt nóng.

Nhảy đến trước mặt Cảnh Phàm, kiễng chân, hôn lên môi anh.

Ban đầu khi anh hiểu lầm tôi có bạn trai, anh đã từng nghĩ đến việc quên đi.

Mãi cho đến lần chúng tôi gặp lại.

Bố anh như vô tình, cố ý thúc giục chuyện kết hôn, ông nói: “Nghe bảo đứa nhỏ nhà bên đã biết gọi bố rồi.”

Cảnh Phàm buột miệng thốt lên: “Con có người mình thích rồi.”

Sau đó anh châm một điếu thuốc, tự mắng mình vô dụng.

Vì người anh nhớ đến, vẫn là tôi.

Năm ngoài, Cảnh Phàm nhìn thấy anh trai tôi mất hồn mất vía đi trên đường.

Ban đầu, vì anh ấy là anh trai tôi nên anh giúp một tay, sau đó anh nhận ra anh trai tôi có năng lực, không nên để bị chôn vùi.

Nhân tiện hỏi thăm tin tức của tôi.

Em ấy chưa kết hôn.


Em ấy cũng không có bạn trai, chậc, chia tay rồi à?

Em ấy làm dự án…… giống với gu của em ấy.

Mọi người xung quanh Cảnh Phàm đều giúp anh.

Vì bọn họ đều biết chuyện Cảnh Phàm thích tôi.

Mãi cho đến khi tôi bảo tôi muốn nghỉ đông nửa tháng, chuyện hiếm lạ, Tam Nương liều mạng làm việc muốn nằm yên 15 ngày*, cơ hội tuyệt vời.

(Chỉ người cuồng công việc)

Vậy nên, anh trai tôi và Cảnh Phàm cùng nhau nghiên cứu xem hiện tại tôi thích kiểu con trai như nào.

“Thái tử gia Bắc Kinh?”

Cảnh Phàm: “Cái này là cái qq gì, vòng Bắc Kinh, và vòng chuồng lợn có gì khác nhau?”

Đến buổi tối trước ngày gặp mặt, hai người bọn họ đã chuẩn bị rất lâu.

Anh trai tôi vừa nhắc đi nhắc lại những ‘Kiến thức’ về thái tử gia Bắc Kinh mà anh trai đã thu thập được từ đống tiểu thuyết, vừa chỉ huy Cảnh Phàm..

“Thái tử gia Bắc Kinh, quần áo đều vô cùng chỉnh chu, giá vài vạn.”

Anh trai tôi vung tay: “Cái áo lông chồn của cậu cũng vài vạn, nghe lời anh em, mặc cái này.”

Cảnh Phàm mua cái áo đó vì nó phù hợp với thẩm mỹ của đại ca xã hội.

Khóe miệng anh run rẩy: “Anh chắc không?”

Anh trai tôi căn bản không thèm quan tâm anh, tiếp tục phân tích: “Thái tử gia Bắc Kinh…… còn phải có phật châu. Quả hạch đào này của cậu không tệ……”

Hai mắt Cảnh Phàm tối sầm: “Thôi để em đeo cái vòng tay này đi.”

Anh trai tôi nhìn một lượt rồi đánh giá: “Cảm giác quá đơn điệu.”

Anh trai lại quay đầu nhìn một vòng, rồi nhanh chóng quyết đinh: “Dây xích vàng, đeo cái này đi.”

Môi Cảnh Phàm run rẩy: “Anh chắc chắn là em ấy thích thế này?”

Anh trai tôi cam đoan: “Chắc chắn, con gái đến tuổi đó đều thích mấy cái như này. 11/11 năm ngoái, nó chụp ảnh giỏ hàng gửi cho anh bên trong toàn gạch vàng, còn hỏi bao giờ anh mua cho nó.”

(11/11 là ngày sale lớn nhất năm bên Trung, giỏ hàng thì giống shopee)

“…… Cũng được.” Cảnh Phàm giác ngộ.

Lúc gặp mặt, vốn còn muốn bê theo, nhưng lại không thành.

Nghĩ chuẩn bị nói từ tác phẩm, đến công việc, tìm cả tiếng nói chung.

…… Cuối cùng người ta lại bỏ đi ngay.

Tức mà không làm gì được.

Cảnh Phàm cố gắng nhìn, suýt thì khóc, chạy đuổi theo.

……

Mãi cho đến hôm nay.

“Tuyết rơi rồi! Tuyết rơi rồi!”

Cảnh Phàm thoát ra khỏi hồi ức, bật cười: “Thành phố S có tuyết, thì có gì mà ngạc nhiên.”

Tôi thầm thì: “Năm nay nhiều tuyết ghê.”

“Để chúng ta thấy nhiều tuyết hơn, vì…… thủ đô có tuyết, thành phố S cũng có tuyết.”

Tuyết có trắng xóa trời đất, chúng tôi nhìn nhau cười.

Không còn quan trọng nữa.

Quãng đời còn lại sẽ cùng nhau ngắm tuyết.

Sẽ không còn những khoảng khắc lướt qua nhau và những giây phút bất lực nữa.

Chúng tôi sẽ luôn yêu nhau.

Hoàn thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận