Năm Nào Cũng Có Ngày Này


[Cảnh báo: Chương này không dành cho các bạn ưa sạch sẽ]Dường như Trần Tinh say mê hành động để miệng nếm một ngụm trước lúc để côn thịt tiến vào hoa huyệt.Nhưng ngoài ra, hôm nay anh còn nghĩ ra một trò mới mẻ.Trên tủ đầu giường có một bát hoa quả, chất đầy những quả dâu căng mọng màu mận chín, trên núi hoa quả ấy xuất hiện một mảng trũng, cho thấy là ít đi mấy quả."Trần Tinh...!đừng mà ~ không lấy ra được đâu!""Không sao đâu." Trần Tinh cầm cuống quả dâu, nhét từ từ vào trong tiểu huyệt, "Chị xem, tôi cầm cuống của nó rồi, không có chuyện không lấy ra được."Xem cái gì mà xem! Đồng Niên Niên khóc không ra nước mắt, cô lấy đâu ra sức mà xem? Không cao triều đã là tốt rồi.Quả dâu rất lạnh, mặt ngoài gồ ghề, căng mọng mượt mà, vừa mới bỏ vào đã bị nếp uốn của vách thịt ép ra nước, hòa lẫn với dịch thể ngai ngái, trong không khí ngập tràn mùi dâu tây ngào ngạt.Trần Tinh bỏ một quả vào, không lãng phí chút nào, mắt thấy thịt trai bao chặt lấy cuống quả rồi thì mới rút phần thịt quả dâu đã bị ép khô ra, chỉ chừa lại nước quả trong đó.Anh giống như lên cơn nghiện, lại nhét hai quả dâu vào, khác với lần trước, anh dùng ngón tay nới rộng ra, hai quả dâu tiến thẳng vào, không để lại chỗ trống, không còn mảnh giáp."Ư a~"Ba quả dâu căng mọng tiến vào, nước quả trào ra khiến tiểu huyệt giống như vừa bị một cơn mưa lớn trút vào.


Sau khi Đồng Niên Niên rên rỉ một tiếng, bụng thắt lại dữ dội, mị thịt ở miệng huyệt mấp máy lúc đóng lúc mở, từng cơn sóng nước chảy ra, pha lẫn dịch thể màu đỏ mận, hình ảnh dâm mỹ kích thích thị giác khiến cho người ta sôi trào khi nhìn thấy.Mắt Trần Tinh đỏ lên vì thèm ăn, rút hai cuống quả vứt đi rồi thay bằng miệng, anh ăn dịch thể hòa lẫn quả dâu một cách say sưa ngon lành.Đồng Niên Niên xem chừng sắp sung sướng tới nỗi hôn mê rồi.Đầu lưỡi linh hoạt này! Đâm ở đây liếm ở kia, liếm sạch sành sanh mọi nơi nước quả dính trong hoa huyệt, ngay cả nếp uốn cũng không buông tha, càn quét hết sạch.Đương nhiên, có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa, đầu lưỡi cũng không chọc vào sâu được.Càng không chiếm được lại càng muốn, Trần Tinh biết rượu quả ở chỗ sâu mới ngon nhất, anh rút lưỡi ra, ngón giữa hung ác nghiền nát thịt quả núc ních, anh kìm chân Đồng Niên Niên rồi thúc về phía trước!"Haiz." Anh khoai khoái thở mạnh, quy đầu thúc sâu vào tử cung, trong thoáng chốc hình như còn có thể nghe tiếng lép nhép của nước quả cuồn cuộn hòa với dâm dịch.Lép nhép lép nhép."Vợ à, em nhiều nước quá."Đồng Niên Niên càng ngày càng thích khóc lúc làm tình.


Cô không biết tại sao mình khóc, là sung sướng hay là đau đớn, cô không biết nữa, chỉ biết chảy nước mắt, khóc tới khản cả giọng.Đáng tiếc làm vậy không chiếm được lòng tiếc thương của Trần Tinh, mà dẫu có chiếm được thì anh lại càng ra sức thúc vào.Trần Tinh khốn kiếp!Bình thường dịu dàng thế đấy nhưng một khi làm tình là để lộ bản tính ngay, vô cùng xấu xa.Nhưng mà cô rất thích.Đồng Niên Niên khua tay muốn ôm Trần Tinh, lại bị anh nắm ngược lấy đặt lên ngực."Vợ à, em cầm vú cho anh nhìn chút đi."Ngón tay Đồng Niên Niên thon dài tinh tế, móng tay trắng hồng, hình trăng lưỡi liềm trắng trong bóng láng, nằm trên bầu vú trắng mịn, muốn bao nhiêu cảnh đẹp ý vui thì có bấy nhiêu.Cô mếu máo, "Không.""Nghe lời." Trần Tinh thúc mạnh vào cô, còn nói, "Nghe lời không hả?"Òm ọp òm ọp, anh thúc vào vừa nhanh vừa hung ác, không chờ Đồng Niên Niên dùng não suy nghĩ thì tay của cô đã nghe lời xoa xoa vú.Bầu ngực chen chúc tạo ra khe rãnh, núm vú màu đỏ tươi, bị ngón tay cô kẹp lại ở giữa vân vê, so với quả dâu căng mọng thì mê người hơn nhiều.Nửa thân dưới bị thúc vào, tự mình sờ nửa thân trên, bị tấn công cả hai nơi cùng lúc khiến Đồng Niên Niên mẫn cảm lại nghênh đón cao triều.Cô thét lên bảo Trần Tinh mau ra ngoài nhưng vào trong tai Trần Tinh lại giống như tiếng mèo kêu, côn thịt cứng tới mức đau đớn, vểnh lên đâm vào, anh nhấp càng ngày càng nhanh, hung ác tới nỗi khiến đầu óc của Đồng Niên Niên trở nên mơ màng."Cùng tới nào.""...!Ư...!a ~" Đồng Niên Niên giống như một con tôm bị nấu chín, cô lắc mông, quấn chặt lấy hông Trần Tinh, ngón chân kéo căng cuộn lại, chờ tử cung bị dịch nóng bắn đầy vẫn chưa thả lỏng trở lại...Giữa tháng mười, Đồng Niên Niên cất quần áo mùa hè trong phòng để quần áo đi, thay tất cả thành quần áo mùa đông, liếc mắt nhìn qua là thấy ấm áp như mùa xuân.Điện thoại lại rung lên.Đồng Niên Niên thu dọn xong, có hơi mệt nên ngồi luôn xuống tấm thảm trên đất xem điện thoại, phát hiện ra hai ngày nay lớp cấp ba tụ tập lại, vô cùng náo nhiệt, trò chuyện về con cái rồi công việc, cái gì cũng có.Khiến cho cô giật mình chính là Hoàng Phinh Đình hoạt động sôi nổi trong nhóm.Hoàng Phinh Đình trở về rồi.Có lẽ là trở về từ lâu rồi, cũng có lẽ là gần đây mới về nước, Đồng Niên Niên không rõ nữa.Dẫu sao...!các cô không liên lạc gì với nhau đã mấy năm trời rồi.[Hoàng Phinh Đình: Hai ngày nữa chúng ta tụ tập một bữa đi, lâu lắm không gặp mặt rồi.][Tiếu Oánh: Đúng vậy, dẫu sao mọi người đều đang sinh sống ở thành phố B, ít nhất cũng có thể có tới hai mươi, ba mươi người đó.]Dưới câu nói này là một đống lời đồng tình.Đồng Niên Niên cong môi, xem ra mọi người đều rất muốn họp mặt, mặc kệ vì nguyên nhân gì.[Tiếu Oánh: Ơ này đúng rồi, các cậu có ai biết Niên Niên bây giờ đang ở đâu không?][Chung Đường: Cậu ấy cũng ở trong nhóm nha.

@Đồng Niên Niên]Tay Đồng Niên Niên run lên, biết mình không tránh nổi, vừa muốn nói chuyện thì Hoàng Phinh Đình lại gửi một tin nhắn.[Hoàng Phinh Đình: Ai muốn đi thì nhắn tin cho tôi một tiếng nha để tôi thống kê.]Đầu ngón tay ngừng lại, Đồng Niên Niên nhớ lại quãng thời gian vui vẻ của mình và Hoàng Phinh Đình.Cũng không biết bởi vì sao, quan hệ của các cô lại thành như bây giờ.Đồng Niên Niên mím môi, vào trang cá nhân của Hoàng Phinh Đình, ấn vào cột "thêm vào danh bạ".Cô muốn biết rõ ràng..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui