Không giống trò đùa trẻ con đánh nhau mọi ngày nữa, lần này Trần Tinh đánh Khúc Hoa tới nỗi cậu ta chỉ còn một hơi thở, nếu muốn vượt qua chuyện này, Trần Tinh nghĩ, cũng chỉ có thể ông nội Trần Húc Động có thể giúp anh.Anh gọi cho Trần Húc Động nói chuyện này.
Quả nhiên, nếu muốn dọn dẹp chuyện này, Trần Húc Động có điều kiện."Muốn ông giải quyết chuyện này, có thể.
Nhưng mà Trần Tinh à, cháu là người Trần gia, cũng nên trở về rồi."Cánh tay Trần Tinh đau âm ỉ, nhìn mặt trăng thôi cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Anh trầm mặc hồi lâu, Trần Húc Động chẳng hề sốt ruột, cực kỳ nhẫn nại, rõ ràng biết rằng anh không thể không đồng ý."...!Dạ." Giọng Trần Tinh khàn đi, tiếng nói trầm thấp ở đầu con hẻm có vẻ trống trải cô tịch, "Nhưng cháu còn có một yêu cầu, ông phải cứu Đồng Niên Niên thoát khỏi chuyện này, cô ấy lớp 12 rồi, cháu không thể để cho cô ấy vào giờ phút cuối cùng rồi còn mang thêm vết nhơ này.""Cháu thích cô bé đó?""Cô ấy là bạn gái của cháu."Trần Húc Động lại giống như đang nghe chuyện cười, ông cười một tiếng, đồng ý: "Được, chỉ cần cháu nghe lời, ông không chỉ để cho trên hồ sơ của cô bé đó không có vết nhơ, còn có thể đảm bảo về sau cô bé không bị người của Khúc gia làm khó dễ nữa."Dòng dõi duy nhất của Khúc gia bị phế rồi, Trần Tinh có thể không có chuyện gì nhưng không có nghĩa là Đồng Niên Niên sẽ an toàn.Lời của Trần Húc Động cho Trần Tinh một đòn cảnh cáo, anh chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Tinh cảm nhận sâu sắc về sự bất lực của mình.
Anh vùi mặt vào trong lòng bàn tay, tiếng nói mang theo giọng mũi khản đặc."...!Vâng ạ."Ba Khúc Hoa là một tên nhà giàu mới nổi, quan hệ gia đình đơn giản.
Chuyện này nhìn thì khó nhưng thật ra nếu muốn giải quyết thì cũng không phải không có cách.Chút chuyện nhỏ này chưa cần khiến Trần Húc Động tự mình đứng ra nhưng khi nhìn thấy Trần Thuật và Bạch Uẩn cùng xuất hiện ở bệnh viện, Trần Tinh vẫn giật mình.Bạch Uẩn sẽ đến, bởi vì bà ngoại bị anh chọc tức phải vào viện.
Nhưng Trần Thuật tới là điều anh không ngờ được.Nói ra thật buồn cười, cảnh tượng cả nhà bọn họ sum họp lại là như vậy.Quai hàm Trần Tinh cứng lại, đi tới chỗ Bạch Uẩn, anh nói: "Bà ngoại không sao cả, mẹ yên tâm đi."Bạch Uẩn hừ lạnh một tiếng, lướt qua anh tiến vào phòng bệnh, cũng chẳng biết là không muốn gặp Trần Tinh hay là không muốn gặp Trần Thuật.Mặt Trần Tinh lạnh đi, nén cảm giác không vui vào trong lòng rồi mới xoay người về phía Trần Thuật, một cái tát vang dội nghênh đón anh, "Đồ không biết tự lượng sức mình! Xảy ra chuyện là tìm ông nội, lúc gây chuyện sao không nghĩ mình không có bản lĩnh gánh vác hả?!"Má phải nóng rát sưng lên, Trần Tinh không cãi lại lời nào.Trần Thuật nói không sai, anh bây giờ chẳng hề có chút bản lĩnh gì cả, gây họa còn muốn ông nội đi dọn dẹp cho, anh quá yếu, anh thừa nhận.Thế nhưng việc nào đi việc đó."Ba cho rằng ba tốt hơn ở chỗ nào chứ?"Một người ngay cả con trai cũng vứt bỏ, suốt ngày ở bên ngoài sống phóng túng trụy lạc, có tư cách gì nói anh?Cho rằng anh ở Hải Thành không biết à? Thế nhưng anh vừa nghe nói niềm vui mới gần đây của ba anh chẳng lớn hơn anh bao nhiêu đâu.Trần Thuật trợn mắt, vung tay muốn tát cái nữa, "Mày nói cái gì đấy?"Trần Tinh không cản, chỉ né người, nhìn Trần Thuật bằng cái nhìn lạnh như băng rồi không mở miệng nữa, rời khỏi bệnh viện luôn.Đồng Niên Niên không biết hóa ra ở trong tình huống cô không hay biết gì Trần Tinh xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chẳng trách sau sự việc đó, ở trường ngay cả thông báo phê bình cô cũng không có, giống như cô chưa từng tham dự vào sự việc bạo lực này, hoàn toàn thành người ngoài cuộc, trên bằng cấp không hề có bất kỳ vết nhơ nào."Nhưng vào lúc ấy nếu cậu nói với tôi, tôi sẽ chờ cậu."Rõ ràng có nhiều lựa chọn như vậy, tại sao lại chọn cái xấu nhất chứ? Tại sao phải đi vội vàng như vậy? Tại sao ngay cả một câu nhắn nhủ cũng không có?Trần Tinh rời tầm mắt, không nhìn Đồng Niên Niên, vẻ mặt anh cô đơn, "Tôi có tư cách gì bảo chị chờ tôi chứ?"Đồng Niên Niên nghẹn lời, chóp mũi dâng lên chua xót nhưng lý trí còn sót lại khiến cho cô cứ cảm thấy còn thiếu gì đó, lại không nói ra được.
Trần Tinh không nói rõ ràng, cô chỉ có thể giúp anh nói ra: "Là người nhà cậu không cho cậu gặp tôi à?""Không phải." Trần Tinh lắc đầu, "Là năm đó tôi quá tùy hứng mà thôi."Không đúng.Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Đồng Niên Niên không biết.Cô nhíu mày, suy nghĩ hỗn loạn, còn muốn hỏi nữa nhưng đã bị Trần Tinh ôm vào trong lòng, "Được rồi, đừng nghĩ nữa.""Sự việc không phức tạp lắm đâu." Cánh tay Trần Tinh quấn lấy eo cô, "Dù sao cũng qua cả rồi, sống tốt hiện tại mới quan trọng, không phải sao?" Bên hông tê dại, dòng suy nghĩ của Đồng Niên Niên bị xáo trộn, cô ngước cổ lên, nghi hoặc trong con ngươi bị dục vọng thay thế.
Cô thở gấp, bị trêu chọc một chút liền ngã xuống giường.
Có lẽ Trần Tinh nói đúng, sống tốt hiện tại mới là quan trọng.
Nếu Trần Tinh thực sự không nói hết, về sau sẽ làm rõ hết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...