Note: Nhiều bạn sẽ thắc mắc tại sao thỉnh thoảng Trần Tinh xưng anh với Niên Niên rồi tưởng mình dịch sai thật ra thì thỉnh thoảng bạn Tinh của chúng ta thích xưng “ca ca” với Niên Niên ạ =))*"Cậu chạy mau đi!"Trần Tinh chỉ cảm thấy có một ngụm hơi nghẹn ở ngực, nhổ không ra mà nuốt lại không trôi, anh vò rối mái tóc ngắn của Đồng Niên Niên, "Đồng Niên Niên, chị làm tôi giận rồi đó."Vòng qua Đồng Niên Niên, Trần Tinh sải bước lên ba bậc thang, vặn ngược chốt khóa cửa lại, một tiếng "lạch cạch" vang lên, Khương Húc bên ngoài thử đẩy cửa nhưng rốt cuộc không thể đẩy ra."Niên Niên, cô ở bên trong phải không?"Khương Húc nghe thấy tiếng khóa trái cửa, ngay khoảnh khắc này anh bắt đầu đập cửa, "Cô trốn tôi làm gì? Đi ra ngoài chúng ta nói chuyện rõ ràng!"Lông mày Trần Tinh nhảy lên một cái, quay đầu lại hỏi Đồng Niên Niên: "Nói chuyện? Các người muốn nói cái gì?"Đồng Niên Niên cũng không biết, cô ngẩn người lắc lắc đầu rồi nói: "Chúng ta cứ mau chóng rời khỏi đây đi." Hình như Khương Húc đang gọi người ở phòng bảo vệ tới mở khóa.Trần Tinh ngoảnh mặt làm ngơ, anh trở tay nắm ngược lại bàn tay muốn kéo tay mình của Đồng Niên, lại hỏi: "Anh ta ở bộ phận của chị à?"Tiếng gọi điện của Khương Húc bên ngoài rất lớn, giống như cố ý muốn cho người ở bên trong nghe thấy.
Đồng Niên Niên cuống lên, cô vội vàng gật đầu, "Là người ở bộ phận của tôi.
Không phải cậu nói muốn đi ăn cơm à? Giờ chúng ta đi luôn."Lúc này Trần Tinh mới thỏa hiệp, chỉ là lúc kéo Đồng Niên Niên xuống tầng anh lẩm bẩm một câu: "Lão Đao tuyển tên ngớ ngẩn ấy ở đâu vậy?""Cậu nói gì vậy?" Đồng Niên Niên không nghe rõ."Tôi nói chị về sau nên cách xa anh ta một chút."Đồng Niên Niên nghe xong hiểu rõ, ừ một tiếng, "Tôi biết rồi."Bộ dạng mềm yếu giống như đứa trẻ con vậy, Trần Tinh bật cười: "Ngoan quá."Giọng điệu trêu chọc của anh khiến Đồng Niên Niên lập tức nhận ra lúc này hai người đang quá thân mật, buông bàn tay nắm lấy tay nhau của hai người ra, cô hùng hồn nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."Tay trống không, Trần Tinh chán nản vỗ miệng, "Ai bảo mày lắm mồm."Đồng Niên Niên đi ở đằng trước, nở nụ cười nhẹ.Đồng Niên Niên nói ăn tạm bữa cơm trưa ở nơi gần công ty là được rồi.Trần Tinh từ chối thẳng: "Sao vậy được? Anh dẫn em đi ăn ngon.""Tôi còn phải đi làm đó."Trần Tinh vung tay lên, "Tôi cho phép chị nghỉ nửa ngày."Đồng Niên Niên hơi do dự.
Công việc hôm nay lúc sáng cô đã làm gần xong rồi, điện thoại và máy tính được sao lưu đồng bộ, cô chỉ cần tổng kết công việc lại một lần nữa và gõ lại rồi gửi cho Chu Điển là được.Nhưng cảm giác lạm dụng quyền riêng thế này nói thế nào cũng không tốt lắm."Hay là thôi đi, làm vậy không hay lắm đâu." Tuy rằng sự mê hoặc của việc không cần đi làm thật sự rất lớn.Trần Tinh suy nghĩ một chút, dứt khoát xuất một chiêu lớn: "Không phải học tỷ muốn biết sau khi về nước tôi làm gì ư? Cùng tôi đi ăn cơm, tôi sẽ nói cho chị biết."Đồng Niên Niên nhìn anh, chần chờ hai giây rồi nói: "Được."Chỗ Trần Tinh dẫn Đồng Niên Niên đi ăn cơm là nơi vắng vẻ, nhưng xe càng đi vào sâu bên trong, những chiếc xe sang trọng càng xuất hiện nhiều trong tầm mắt, hơn nữa phong cảnh ven đường yên tĩnh, có trồng trúc xanh, có vẻ vô cùng lịch sự tao nhã."Chúng ta ăn gì?""Đến phòng ăn riêng." Trần Tinh sờ gương mặt non mềm của cô, "Bây giờ chị vẫn phải ăn kiêng, chúng ta ăn chút gì đó thanh đạm thôi."Không biết Đồng Niên Niên đã nói về cái tật xấu liên tục mờ ám này của Trần Tinh bao nhiêu lần rồi, mà nói mãi anh không sửa, Đồng Niên Niên chẳng còn cách nào, cũng chỉ có thể đi theo anh.Sau khi xuống xe, Trần Tinh dẫn Đồng Niên Niên đi thẳng vào một căn biệt thự, nhân viên đón khách bên trong vừa thấy anh, khuôn mặt lập tức tươi cười ra đón rồi dẫn bọn họ lên một phòng khách trên tầng hai.Đồng Niên Niên ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, cô nhìn ra ngoài cửa, tầm nhìn trống trải, ở đâu cũng thấy một màu xanh, ngay cả không khí cũng nhẹ nhàng khoan khoái, cô lẩm bẩm: "Nơi này thật yên tĩnh."Trần Tinh nói tiếp, "Mùi vị đồ ăn cũng không tệ đâu."Đồng Niên Niên nhìn anh, cười như không cười, "Mới về nước thời gian ngắn mà cậu đã biết nơi này ư?""Lão Đao dẫn tôi tới.""Lão Đao?" Đã rất lâu Đồng Niên Niên không gặp lão Đao rồi, "Anh ta cũng ở thành phố B à?""Ừm, anh ta ở thành phố B mở một cửa hàng đồ dùng tình thú."Đồng Niên Niên xuýt xoa: "...!Lợi hại."Trần Tinh rót cho cô một cốc trà, cười nói: "Anh ta còn có một thân phận lợi hại hơn, người sở hữu Đồng Dã là anh ta đó."Đồng Niên Niên nghi hoặc, "Không phải người đó là Mạnh Dã sao?"Lúc cô vừa mới tới Khoa học kỹ thuật Đồng Dã, công ty có một khóa đào tạo thực tập, trong đó có nhắc tới Mạnh Dã, trên ppt còn có bức ảnh kèm, là một người đàn ông trẻ tuổi có khí chất nho nhã."Mạnh Dã chính là lão Đao." Trần Tinh hình như đoán được nghi hoặc của Đồng Niên Niên, anh bổ sung, "Lão Đao cạo râu."Đồng Niên Niên cảm thấy ngày hôm nay mang tới cho cô chấn động quá lớn, cô uống một hơi cạn cốc trà, hai tay che mặt, có chút luống cuống: "Hiện tại tôi có chút ngây ngốc."Trần Tinh thấy thế thì dùng tay ra hiệu cho người phục vụ ở cửa, bảo động tác của anh ta nhẹ nhàng một chút.
Trên bàn có thêm mấy món khai vị, anh di chuyển chúng về phía Đồng Niên Niên, “Học tỷ, trước tiên ăn chút gì đã nhé?"Đồng Niên Niên hít sâu một hơi, bỏ tay xuống, mặt bị che tới nỗi hơi đỏ lên, cô rầu rĩ bỏ một quả cà chua bi vào miệng, sau đó hỏi Trần Tinh: "Còn gì nữa không? Sao cậu biết được địa chỉ của tôi, lấy được sơ yếu lý lịch của tôi như thế nào? Bây giờ cũng nói ra đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...