Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Xe rất nhanh chạy tới nơi, chủ cho thuê nhà là một phụ nữ trung niên mập mạp, bộ dạng rất hòa nhã . Viên Tử Hàm cùng bà giải thích một phen, bà chủ cho thuê nhà liền dẫn Viên Tử Hàm tới căn phòng cậu muốn thuê, đem chìa khóa trong tay đặt ở trên mặt bàn, liền đi xuống .

Một căn phòng rất nhỏ, so với căn nhà Thượng Quan Mộc căn bản là không thể sánh bằng, nhưng chung quy mà nói, nhìn rất sạch sẽ, căn phòng nhỏ một người ở, cũng không phải quá cô đơn tịch mịch. Không phải sao? Viên Tử Hàm cười cười, đem vali hành lý đặt xuống, bắt đầu dọn dẹp căn phòng mới của mình.

Thượng Quan Mộc sau khi đem Viên Tử Hàm đuổi xuống xe, một mạch chạy đi.

Viên Tử Hàm nói muốn từ chức, nói muốn dời ra ngoài ở, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng trong lòng hắn như có một ngọn lửa, ở trong tim thiêu đốt, nóng rực, tựa hồ muốn đốt xuyên ngực hắn.

Xe rốt cục dừng lại, hắn ngửa người tựa vào ghế, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy. Mệt, bị Viên Tử Hàm làm cho mệt.

Mắt hơi khép lại, trong đầu óc lại nhớ tới hết thảy mọi chuyện mấy ngày nay. Cảm giác của Viên Tử Hàm đối với hắn, hắn có thể cảm nhận được, nhưng tại sao cậu lại lựa chọn muốn rời đi ? Chẳng lẽ là bị người khác uy hiếp. Trong đầu hiện ra một thân ảnh mơ hồ, chính là người đêm hôm đó sao? Xem ra là phải xuy xét một phen .

Dám quản việc của mình, dù sao cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị. Mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén vô cùng.


Nhưng Viên Tử Hàm… , Thượng Quan Mộc trong lòng vui mừng không thôi, may mắn có phần hợp đồng kia.

Cho dù cậu không muốn, cho dù là dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy, tôi vẫn đem cậu lưu lại bên cạnh tôi, chắc chắn là như vậy. Hắn ngược lại cũng muốn nhìn xem , rốt cuộc trái tim Viên Tử Hàm là do cái gì tạo thành, có thể mỗi ngày trải qua cùng hắn ở chung.

Thời gian trong nháy mắt liền trôi qua . Mặt trời lặn rồi lại mọc, một ngày mới lại sắp bắt đầu, mọi người đều đang nghênh đón một ngày tốt đẹp, nhưng có một người lại là ngoại lệ .

Ngày hôm qua chạy trốn không xong, còn bị Thượng Quan Mộc tóm được, khó khăn ngày hôm qua cũng đã qua , nhưng khiến Viên Tử Hàm rối rắm chính là, sự thật hôm nay cậu vẫn phải đi làm. Phần hợp đồng kia là Thượng Quan Mộc lúc trước giở trò mưu kế lừa gạt mình ký kết, lúc ấy nghĩ Diệu Ký tốt như vậy nên liền ký , nhưng cậu làm sao có thể ngờ được, phần hợp đồng này sẽ trở thành nhược điểm để Thượng Quan Mộc áp chế cậu chứ? Vi phạm điều ước, phải bồi thường hai mươi vạn nhân dân tệ vì làm tổn thất Diệu Ký, hắn như thế nào không đi cướp ngân hàng a!

Viên Tử Hàm bất đắc dĩ vẫn là lựa chọn đi làm , nhưng đi làm sẽ cùng Thượng Quan Mộc sớm chiều đối lập nhau, điều này khiến cậu trong lòng có chút vui mừng cộng thêm vài phần phiền muộn. Nghĩ tới hai mươi vạn kia, cậu chắc chắn là bồi thường không nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể kiên trì đi làm.

Trước kia đều là ngồi xe Thượng Quan Mộc đi làm, rất thuận tiện. Nhưng bây giờ cậu chuyển chỗ ở, khoảng cách từ chỗ ở đến trạm xe bus còn có một đoạn, hơn nữa chờ xe bus lại một chuyện khiến người ta rất bực mình, duy nhất một chút khiến Viên Tử Hàm vui mừng chính là, thời gian cậu đi làm tương đối muộn, trước 10 giờ tới sẽ không tính là muộn.


Chờ lúc cậu tới Diệu Ký, mới chín giờ năm mươi, phỏng chừng Thượng Quan Mộc vẫn chưa tới đi. Nhẹ nhàng đẩy cửa văn phòng ra, ngoài dự liệu của cậu, Thượng Quan Mộc lúc này đã ngồi ở vị trí của hắn, đang ngẩng đầu nhìn Viên Tử Hàm.

“Thượng Quan tổng giám, anh tới thật sớm “

“Sớm, cậu cũng không nhìn bây giờ là mấy giờ, cậu đã đến muộn rồi “

Thượng Quan Mộc nghe xong câu ‘Thượng Quan tổng giám’ của Viên Tử Hàm, hướng phía Viên Tử Hàm hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

” Muộn , bây giờ vẫn chưa đến 10 giờ mà?”

Viên Tử Hàm kinh ngạc, móc điện thoại trong túi quần ra nhìn đồng hồ, chính xác vẫn chưa đến giờ đi làm, nhưng Thượng Quan Mộc lại nói cậu đến muộn, đây là lấy quyền mưu lợi cá nhân .


“Chiều hôm qua đã ban hành quy định mới rồi , quản lý cấp trên đều cùng công nhân giống nhau, đúng tám giờ rưỡi lên ca, năm giờ tan tầm, thời gian tăng ca bao lâu đến lúc đó quản lý định đoạt, không được dị nghị “

Thượng Quan chậm rãi nói, thấy Viên Tử Hàm mặt dần dần xị xuống, mà tâm tình của hắn cũng dần dần tốt lên mấy phần . Không được dị nghị, những lời này có thể thông cảm quá nhiều rồi, mấu chốt là muốn thấy tâm tình người quản lý có tốt hay không .

“Đối với tôi, tôi làm sao quên. Hôm qua cậu nói có chuyện quan trọng muốn làm, muốn nghỉ phép mà !”

Thượng Quan Mộc cố ý đem hai chữ ‘ quan trọng ‘ này nhấn mạnh them . Viên Tử Hàm biết rõ hắn nói cậu ngày hôm qua chạy trốn không xong, đứng ngây ngốc nhìn Thượng Quan Mộc, á khẩu không trả lời được .

“Chuyện ngày hôm qua cũng đã qua rồi , tôi đại nhân đại lượng cũng không so đo nữa , nhưng lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Cậu nếu biết rõ còn cố phạm, vậy cũng đừng trách tôi không nể tình cũ “

Thượng Quan Mộc nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong lòng Viên Tử Hàm là đang suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của hắn . Chuyện ngày hôm qua, Thượng Quan Mộc chính là nói chuyện cậu chạy trốn, hay là nói cậu không biết điều lệ mới ngày hôm qua. Ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Mộc muốn nhìn thấy suy nghĩ thật của hắn, nhưng lại đụng phải ánh mắt cười như không cười của hắn, Viên Tử Hàm trong lòng cả kinh, lập tức cúi đầu, không dám nhìn hắn nữa.

Thượng Quan Mộc rất khác thường, hắn không phải nên tức giận  sao? Nhưng hiện tại là một bộ dạng không giống ngày hôm qua, trong mắt hắn bao hàm chút thú vị, khiến Viên Tử Hàm trong lòng có một loại cảm giác chạy đằng trời cũng không thoát.

Viên Tử Hàm không có nhìn lầm, Thượng Quan Mộc thật sự là đang cười, cười rất gian trá. Trong lòng hắn thực ra đã biết phải như thế nào đối phó Viên Tử Hàm, hắn là cấp trên của cậu không phải sao? Cấp dưới không được chống đối chỉ lệnh cấp trên không đúng sao? Chỉ cần Viên Tử Hàm vẫn là cấp dưới của hắn, hắn liền có biện pháp.


” Được rồi, bắt đầu công việc đi, tôi cũng không muốn thời gian trôi đi một cách lãng phí “

Thượng Quan Mộc nói xong, cúi đầu, bắt đầu công việc của hắn. Viên Tử Hàm trong lòng oán thầm, cậu làm gì có việc gì có thể làm chứ, đi làm chẳng qua là ngụy trang, cậu mỗi ngày còn không phải ở chỗ này chơi sao?

Nhưng Viên Tử Hàm lần này nghĩ sai, thật sự nghĩ sai rồi . Nhìn trên mặt bàn văn kiện xếp thành đống, cậu thực khổ bức nhìn Thượng Quan Mộc bên kia giống như không có việc gì, trong lòng tức giận mắng to. Thượng Quan Mộc này nhất định là đang lấy quyền mưu lợi cá nhân, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân . Hắn rõ ràng là muốn đem tất cả những việc tháng trước vì nhàn nhã không có gì làm lần này bổ sung đây mà. Nhưng hắn là tổng giám, không đúng, là tổng tài, Viên Tử Hàm ngoài im lặng chấp nhận, cái gì cũng không thể làm.

Tháng 8 vào ban đêm, giữa không trung bao la thưa thớt mấy vì sao, lúc ẩn lúc hiện phát ra ánh sáng mỏng manh. Mà trên mặt đất một khu nhà kiến trúc nguy nga một mảnh đen thui, duy nhất còn có một chỗ đèn đuốc sáng trưng, ở trong màn đêm tối đen này, có vẻ cực kỳ chói mắt.

Bên ngoài phòng màn đêm tựa hồ như sắp nuốt chửng toàn bộ thế giới , Viên Tử Hàm tay trái cầm bút, tỉ mỉ tô vẽ chi tiết bản thiết kế Thượng Quan Mộc vứt cho, bảo cậu thiết kế cấu tạo phòng ốc, cậu là siêu nhân sao. Nhưng cậu nhớ rõ ràng buổi sáng ngày hôm đó, cậu thật sự là chịu không nổi sau khi tìm Thượng Quan Mộc khiếu nại, Thượng Quan Mộc cư nhiên cao cao tự tại nói là muốn vì Diệu Ký bồi dưỡng nhân tài, mà hắn vì Diệu Ký, tự mình bồi dưỡng, đây là phúc khí của cậu, cậu nên cảm tạ.

Tự mình bồi dưỡng, là giám sát thì có! Viên Tử Hàm liếc mắt nhìn cái người ngồi bắt chéo chân bên kia, bộ dạng thảnh thảnh thơi thơi mười phần đắc ý, trong lòng âm thầm đối với hắn nghiến răng nghiến lợi.

____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui