Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Sắc trời đã tối , mây đen nghìn nghịt che khuất ánh trăng trên bầu trời tạo thành một màu ảm đạm quang mang. Trăng mười lăm mười sáu cũng không phải rất đẹp sao? Như thế nào tới mười bảy mười tám liền biến thành cái dạng này .

Viên Tử Hàm sau khi ra ngoài, liền gọi taxi, dựa theo địa chỉ Âu Tiểu Lan đưa cho chạy đến.

” Sư phụ, có thể mở cửa kính xe xuống không?”

Viên Tử Hàm kéo kéo cổ áo . Một thân quần áo thư thái , căn bản sẽ không cảm thấy tù túng, nhưng hôm nay khí trời thật sự làm cho người ta hít thở không thông .

” Ok, hôm nay hình như là muốn mưa to, cho nên người cũng cảm thấy buồn bực trong lòng “

Tài xế lái xe đem cửa kính xe mở ra, còn cười ha ha giải thích.

‘ Umh’ Viên Tử Hàm không yên lòng đáp một câu, mí mắt đột nhiên giật liên tục, hình như là sắp xảy ra chuyện lớn gì đó, trong lòng càng thấp thỏm không yên .

Xe chạy không đến mười phút, thì tới nơi , thấy một quán cà phê cao cấp, liền bước đi vào.

Nhìn thấy Âu Tiểu Lan ngồi ở chỗ tối, ngoài dự đoán của Viên Tử Hàm, Giang Diễm Lệ cư nhiên cũng ở đó, ngồi bên cạnh, miệng không ngừng thảo luận chuyện gì đó. Nhìn thấy Viên Tử Hàm đi vào, hai người lập tức liền im bặt, trên mặt biểu tình nghiêm túc, trưng ra nụ cười .


Viên Tử Hàm hướng phía bọn họ cười cười, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh .

“Hai người vừa rồi đang nói chuyện gì, mà vui vẻ như vậy” Viên Tử Hàm cười mở miệng hỏi .

“Không có a “

Âu Tiểu Lan nghe xong lời của cậu, lật lọng liền phủ nhận . Vẻ mặt rất bối rối, Viên Tử Hàm không tin , nhưng cũng không có tâm tư hỏi tiếp. Chuyện của mình còn đang rối bời, như thế nào còn có tinh thần đi quản chuyện của người khác .

Lúc Viên Tử Hàm thất thần, Giang Diễm Lệ vẻ mặt rất bình tĩnh  ném cho Âu Tiểu Lan một cái nhìn ‘Ngươi cẩn thận lời nói’. Tiện đà quay đầu nói ” Có thể nói cái gì, còn không phải nói về cậu Tử Hàm đẹp trai a “

” Nói về tôi, tôi thì có gì để nói a ?”

Viên Tử Hàm nghe không hiểu ý tứ của Giang Diễm Lệ, Giang Diễm Lệ người này kỳ thật cậu cũng không quen, nếu không phải An Nhã nói, cậu cùng cô ta hoàn toàn không có bất cứ quan hệ  gì.

“Tôi còn có việc, tôi đi trước . Cậu cùng Tiểu Lan ngồi nói chuyện đi , nhớ không được khi dễ Tiểu Lan, bằng không, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu “

Giang Diễm Lệ cũng không trả lời câu hỏi của Viên Tử Hàm , cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi. Viên Tử Hàm chỉ để ý tới lời vừa rồi của Giang Diễm Lệ, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt cổ vũ cô ta dành cho Âu Tiểu Lan . Rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt hai người bọn họ .

Giang Diễm Lệ vừa rời đi, không khí giữa hai người vốn không sinh động, càng thêm tẻ nhạt . Âu Tiểu Lan có chút lo lắng không yên, tay trái cầm ly sứ trắng, tay phải cầm cái muỗng khuấy cà phê. Đầu cúi thấp, không dám nói lời nào .

Mọi người đây đều là làm sao vậy, lời Giang Diễm Lệ nói là có ý gì ? Phản ứng của Âu Tiểu Lan như thế nào cũng biến thành cái dạng này .

“Tiểu Lan, vừa rồi chị họ cô nói là có ý gì a, tôi không hiểu?”

Giang Diễm Lệ không phải bảo Âu Tiểu Lan tự nói với mình sao ? Đây cũng là không cần phải suy nghĩ nữa . Nhưng Âu Tiểu Lan một bộ dáng tâm sự nặng nề, hình như cũng không có vẻ muốn giải thích, bất đắc dĩ cậu vẫn là mở miệng hỏi trước . Hương vị cà phê tràn ngập khoang mũi cậu, rất khó ngửi . Làm cho cậu cảm thấy không được tự nhiên, Âu Tiểu Lan đối với mình giống như cũng xa lạ rất nhiều, không cởi mở như trước .

” Thật ra cũng không có gì “


Âu Tiểu Lan lúc này mới ngẩng đầu nhìn Viên Tử Hàm, sắc mặt càng đỏ ửng . Tựa như lần đầu tiên nhìn thấy cô nàng, bộ dáng có chút hoang mang, quần áo ngắn gọn hào phóng, một cô gái rất đơn thuần rất thuần khiết . Viên Tử Hàm kinh ngạc nhìn cô nàng một hồi . Nói thật, thần thái cùng động tác của cô nàng bây giờ thoạt nhìn, cư nhiên cùng An Nhã rất giống nhau . Nhớ tới An Nhã, trong lòng của cậu bình tĩnh một cách lạ thường .

” Nào, uống cà phê đi, thử chút đi , rất tốt “

Âu Tiểu Lan thấy Viên Tử Hàm nhìn mình, sắc mặt càng đỏ hơn, nhưng trong lòng thì mừng thầm . Chẳng lẽ thật sự là ‘Kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo’ sao ? Chính mình không – cảm giác được Viên Tử Hàm thích mình, nhưng chị họ thì nhìn thấy rõ, Viên Tử Hàm đối với mình kỳ thật có cảm giác . ( nằm mơ hả em =o= )

Đẩy ly cà phê trước mặt về phía Viên Tử Hàm, động tác hết sức  tao nhã . Trong đầu cậu đột nhiên nhớ tới, có một người cũng rất thích uống cà phê, mỗi lần uống cà phê , động tác cũng rất tao nhã, so với Âu Tiểu Lan động tác mê người hơn rất nhiều. Hắn biết mình không thích mùi vị kia, nên chưa từng mời mình uống thứ này.

” Đến, cậu thích nhất là nước chanh, thật không rõ một người con trai cư nhiên lại thích thưởng thức thứ như con gái “

Mỗi lần hắn uống cà phê, mình thì uống nước chanh, vì thế hắn không ngừng khích bác mình . Mình bị chọc giận, lúc muốn uống cà phê, hắn lại nói “Cà phê uống nhiều quá không tốt “

Uống cũng không được, không uống cũng không được, thật đúng là người khó ưa . Bình thường lãnh đạm như vậy, vừa thấy mình, liền biến thành nói như vẹt .

Viên Tử Hàm nhớ tới cuộc sống trước kia cùng Thượng Quan Mộc, đột nhiên rất nhớ thời gian đó. Nhưng bây giờ hết thảy đều bị mình say rượu mà phá hỏng , buông xuống mi mắt, che dấu đi mất mát và hối hận trong lòng mình.

“Tiểu Hàm, Tiểu Hàm” Âu Tiểu Lan không nhìn thấy ánh mắt của cậu, chỉ nhìn thấy khóe miệng cậu cong lên , cư nhiên cũng không nhìn thấy cảm giác chân thật của cậu .

Anh ấy đang nghĩ tới chuyện gì mà vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nguyên do cùng mình một chỗ . Âu Tiểu Lan tự cho là đúng liền đem nụ cười chua chát của Viên Tử Hàm lý giải là vì hạnh phúc mà cười , mà người làm cho Viên Tử Hàm cảm thấy hạnh phúc, chính là mình. ( em tự sướng quá =))))))

Trong lòng muốn lùi bước, nhưng do phản ứng của Viên Tử Hàm như thế mà được khích lệ. Dần dần lấy lại được dũng khí.


Bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, tựa hồ còn có một bóng người đứng yên lặng với ý đồ đen tối, mắt không ngừng nhìn bên trong hướng Viên Tử Hàm cùng Âu Tiểu Lan . Xem ra, hai người ở chung rất tốt đi, so với trong tưởng tượng của mình còn muốn vượt xa hơn nhiều.

Từ trong túi xách lấy ra một cái di động màu hồng, lựa chọn một dãy số, ấn nút gọi đi .

” Hey, xin chào” thanh âm có chút nũng nịu, đối với đầu kia nói.

“Muốn biết người trong lòng của anh đang làm gì không ? Vậy thì nhanh đến đây đi “

Mặc kệ đầu bên kia trầm mặc không nói, Giang Diễm Lệ vẫn là nhanh miệng nói ra một cái địa chỉ. Nâng con mắt nhìn hai người bên trong đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ và thân mật.

Tiếp theo sắp có trò hay để xem đây, xoay người tìm một vị trí tốt ngồi xuống.

Ở bên trong quá bar ‘Bất Dạ’, Thượng Quan Mộc từ lúc nhận được điện thoại người lạ, vẻ mặt trở nên u ám.

____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận