Ngày hôm sau tỉnh lại, Viên Tử Hàm cảm thấy thân thể đã khá hơn nhiều , Thượng Quan Mộc hiển nhiên tâm tình rất tốt, sáng sớm vẻ mặt tươi cười. Giúp Viên Tử Hàm chuẩn bị xuống lầu, liền bị Viên Tử Hàm tức giận trừng mắt đẩy ra.
Mình là phụ nữ mang thai sao? Vú Trương còn ở nhà đó!
Thượng Quan Mộc cười Viên Tử Hàm run vai, cũng tôn trọng lựa chọn của Viên Tử Hàm, chẳng qua là nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm nhịn xuống nơi đó truyền lại một chút hơi đau, tập tễnh có chút khó khăn đi xuống lầu.
Vú Trương thấy hai người cười ha ha, chỉ cần bọn họ đều tốt, bà cũng an tâm!
“Thiếu gia, Tiểu Hàm, bữa sáng đã chuẩn bị xong “
Thượng Quan Mộc hướng về phía vú Trương mỉm cười gật gật đầu, xem như đáp lại. Vú Trương thấy Thượng Quan Mộc cười không chút che giấu nhất thời có chút ngây ngốc. Từ sau lần Viên Tử Hàm náo loạn rời đi, bà chính là chưa thấy qua Thượng Quan Mộc cười , xem ra hai người đã hòa hảo ! cười ha ha lui xuống, đem không gian to lớn lưu lại cho hai người bọn hắn.
Vú Trương rời đi, khiến Viên Tử Hàm càng có chút tức giận. Hầm hừ đột nhiên ngồi xuống băng ghế dài, phía sau nhất thời giống như bị lửa đốt từ trên băng ghế đứng lên. Tuy rằng không phải rất đau, nhưng bởi vì lực đạo có chút mạnh, nên vẫn là có chút đau đớn.
Thượng Quan Mộc vẻ mặt trêu đùa thu lại một chút ” Không sao chứ “
” Không sao “
Viên Tử Hàm đối với Thượng Quan Mộc cắn răng nói. Thượng Quan Mộc chỉ cười cười, không đùa giỡn nữa.
“Đúng rồi, chuyện bắt nữ quỷ kia rốt cuộc có tin được hay không” Viên Tử Hàm đặt chén đũa trong tay xuống, vẻ mặt chăm chú hỏi, cậu cũng không muốn Thượng Quan Mộc bị thương nữa. Thượng Quan Mộc ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản, nhưng anh mắt lại là lưu quang tràn đầy màu sắc. Viên Tử Hàm đây là đang lo lắng cho mình, hắn lại như thế nào có thể không biết. An toàn cũng tốt, mạo hiểm cũng tốt, phượng cách kia hắn thủy chung sẽ giúp cậu lấy lại.
Nói đến phượng cách, Thượng Quan Mộc đột nhiên nhớ tới Long khiếu , hiện tại không phải là đang bên cạnh mình sao? Cũng có thể bảo hộ Viên Tử Hàm, nhưng Long khiếu cùng phượng cách vốn là một đôi trời sinh, hắn như thế nào sẽ cho phép phượng cách để ở trên người Lý Thiên Cương. Viên Tử Hàm thấy Thượng Quan Mộc nhíu chặt mày, lầm cho rằng hắn không chắc chắn thu phục nữ quỷ.
” Nếu không bỏ đi, dù sao chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ không có chuyện gì “
Viên Tử Hàm ra vẻ không thèm để ý ha ha cười nói. Phượng cách từ trước tới nay vẫn luôn luôn cùng cậu bầu bạn, hơn nữa còn là tự tay lão mụ đeo cho, nói không thèm để ý, lời này có thể gạt được ai?
Thượng Quan Mộc lông mi theo lời của cậu nhướng rất cao , đứng dậy chậm rãi đi tới bên cạnh Viên Tử Hàm, từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên đưa tay cởi nút cổ áo, từ trên ngực gỡ xuống một khối ngọc bội hình rồng.
Ánh sáng xanh rờn, vừa thấy chính là loại ngọc tốt nhất. Viên Tử Hàm đưa tay cầm ngọc bội, tinh tế nhìn vài lần.
” Đây là Long khiếu đi “
Trong tay truyền đến ấm áp, không biết là nhiệt độ cơ thể Thượng Quan Mộc, hay là độ ấm từ ngọc bội.
Thượng Quan Mộc gật đầu, không nói trực tiếp đem Long khiếu đeo vào cổ Viên Tử Hàm.
” Anh làm gì vậy? Đây là đồ của anh mà “
Viên Tử Hàm có chút giãy dụa muốn đem long khiếu tháo ra, nhưng Thượng Quan Mộc một tay nắm chặt tay cậu không cho cậu tháo xuống.
Vẻ mặt chuyên chú nói ” Anh không ở bên để nó bảo hộ em, chờ đến lúc anh đem phượng cách trở về em trả lại anh là được, bây giờ cứ như vậy mang theo!”
Thượng Quan Mộc tính tình nếu đã khăng khăng, cho dù thiên hoàng lão tử muốn cũng thay đổi không được ý nghĩ của hắn. Điểm này Viên Tử Hàm rất rõ , không trốn tránh nữa.
Về sự tình không biết, Viên Tử Hàm không muốn nghĩ, nhưng lo lắng vẫn thỉnh thoảng hiện lên, Thượng Quan Mộc thật sự có thể thu phục được nữ quỷ kia sao? Cho dù Thượng Quan Mộc đã cam đoan sẽ không để bị thương nữa, nhưng trong lòng Viên Tử Hàm đã quyết định rồi, bất luận thế nào, đều phải cùng Thượng Quan Mộc cùng nhau đối mặt.
Một ngày như vậy lại trôi qua, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc mấy ngày nay vì chuyện chuẩn bị thu phục nữ quỷ cố nhiên không có đi làm. Nói chuẩn bị, nói trắng ra, không phải là du ngoạn sao!
Một ngày lại qua đi, một ngày mới lại bắt đầu. Thượng Quan Mộc sáng sớm đã đem Viên Tử Hàm từ trên giường kéo xuống lôi ra xe. Quấy rầy giấc ngủ của cậu, Viên Tử Hàm cũng không tức giận, một ngày yên tĩnh tốt đẹp, cậu cần phải quý trọng mỗi một phút một giây cùng Thượng Quan Mộc.
Trải qua gần hai tiếng đồng hồ, xe lúc này đã đến một nơi khác .
Ngọn núi nhấp nhô, mênh mông vô bờ chỉ có một màu xanh biếc bao la. Trong không khí mang theo hương thơm cây cối, làm cho người ta nhịn không được muốn ngủ một giấc, chỗ nào thành phố còn có một khu đất trống nguyên thủy như vậy?
Thế giới như thế yên lặng, yên lặng làm cho người ta không đành lòng phá vỡ.
Viên Tử Hàm dang hai tay, nghênh đón cái không khí tràn ngập mùi hương kia. Thượng Quan Mộc tới gần, từ phía sau lưng ôm lấy eo cậu, nhìn khoảng không yên tĩnh trước mắt.
“Chúng ta sau này chọn một nơi như vậy xây một ngôi nhà, hai người chúng ta sống được không?”
Thanh âm kia nhẹ nhàng chậm chạp nhưng rất có sức thuyết phục, ấm áp mà lại ngọt ngào. Viên Tử Hàm ánh mắt hơi khép lại, khóe miệng cong cong, thuận thế tựa vào trong ngực Thượng Quan.
Thế giới hai người, thật tốt!
“Ở đây sống, anh cho chúng ta là hòa thượng tu hành sao?”
Viên Tử Hàm quay đầu khóe miệng xả ra một nụ cười chua sót nói, cậu không phải không muốn cùng Thượng Quan Mộc sống như vậy cả đời, nhưng Thượng Quan Mộc là một người đàn ông có khát vọng như vậy, vì mình mà từ bỏ tất cả, trong lòng Viên Tử Hàm vẫn là rất khó chịu!
“Có em ở bên cạnh anh, làm sao có thể gọi là hòa thượng tu hành!”
Thượng Quan Mộc ôm eo Viên Tử Hàm bàn tay đặt ở trên lưng cậu sờ xoạng một lượt, khóe môi ghé sát vào tai cậu đột nhiên vươn đầu lưỡi ngậm lấy vành tai Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm thân thể cứng đờ, một cỗ cảm giác lan tỏa toàn thân.
” Đừng ồn ào ” Viên Tử Hàm hơi nghiêng đầu, giả vờ tức giận trừng mắt Thượng Quan Mộc. Thượng Quan Mộc đem đầu đặt trên bờ vai của cậu, khóe miệng thủy chung mỉm cười.
Vinh hoa phú quý, nhiều hơn nữa thì thế nào, hắn thầm nghĩ tìm một người mình thích, sống cả đời!
Trời chiều vô cùng đẹp, nhất là gần hoàng hôn!
Thứ càng đẹp thì trôi qua càng nhanh, hai người cứ như vậy gắn bó vĩnh viễn cũng tốt. Nhưng hiện thực đều không cho phép, ít nhất bây giờ còn chưa được.
Buổi trưa hai người ăn chút đồ Thượng Quan Mộc mang theo, thẳng đến hoàng hôn hai người mới lưu luyến bịn rịn ngồi xe rời khỏi nơi này. Xe vừa về tới thành phố, Thượng Quan Mộc liền đi thẳng đến khách sạn.
“Về nhà thôi, mọi thứ ở đây đều không tốt “
Viên Tử Hàm nhìn thấy nhà hàng lớn, trong lòng có chút không thoải mái, một là bởi vì tiêu phí quá nhiều, đồ ăn đồng dạng lại mắc gấp mấy lần, mặc dù nhà hang tốt, nhưng cậu vẫn thích cùng Thượng Quan Mộc ở nhà ăn cơm nói chuyện phiếm.
Thượng Quan Mộc khóe miệng cong lên một nụ cười, đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán Viên Tử Hàm, cười nói :”Không cần lo lắng, anh có tiền, cho dù không có tiền anh có táng gia bại sản cũng sẽ đem em nuôi cho mập mạp “
Lời này không thể nói là dễ nghe, nhưng Viên Tử Hàm nghe ra cũng là thập phần ngọt ngào. Bất quá loại ngọt ngào này cũng không duy trì được bao lâu, đã bị một câu tiếp theo của Thượng Quan Mộc phá hủy.
‘Không đem em nuôi cho mập mạp, anh như thế nào khiến em cùng anh một đêm bảy lần!’
Viên Tử Hàm loạn thành một mảnh !
Thượng Quan Mộc chết tiệt này, hắn tại sao có thể ở trước mặt công chúng nói ra loại chuyện này! Mặt đỏ thẫm, mà Thượng Quan Mộc lại rất vừa lòng với phản ứng của Viên Tử, ý tứ cũng không thu lại, thân mật ôm Viên Tử Hàm lên lầu.
Hai thân ảnh còn chưa kịp tiến vào phòng, lại gặp gỡ một người phá hư cảnh đẹp!
_____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...