Viên Tử Hàm không nghĩ tới, lần thứ hai cùng Âu Tiểu Lan gặp lại, bộ dạng cô chính là như vậy!
Một thân váy dài màu xám gắt gao ôm lấy thân thể, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng vẫn là che lấp không được sắc mặt tái nhợt của cô.
Viên Tử Hàm kinh ngạc và áy náy, ánh mắt vẫn luôn dừng trên thân thể càng thêm suy yếu kia, không thể di động, có lẽ ánh mắt của cậu quá mức mãnh liệt, Âu Tiểu Lan cũng cảm giác được tầm mắt của cậu, ngẩng đầu liền đối diện ánh mắt của cậu. Nhất thời mở to mắt sửng sốt si ngốc nhìn, đôi môi trắng bệch mím thật chặt, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn là hiện lên một chút hoảng hốt, muốn cúi đầu, rồi lại lưu luyến nhìn thêm một chút.
“Còn ở đó làm gì, còn không mau đem kẻ điên này lôi đi, một chút để người ngoài thấy lại chê cười!”
Lý Thiên Cương đối với Âu Tiểu Lan rống to, ánh mắt cũng không ngừng quét về phía Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm, cẩn thận quan sát thần sắc thay đổi của hai người. Viên Tử Hàm sắc mặt có chút khó coi, nhưng Thượng Quan Mộc thần sắc không có gì phập phồng, lúc này mới khiến trong lòng Lý Thiên Cương thoáng yên ổn một ít. Vừa rồi lời Giang Diễm Lệ nói dọa hắn lông tơ đều dựng thẳng .
“Nhanh lên, kéo cô ta lên lầu! Đều là một đám sao chổi “
Âu Tiểu Lan hùng hùng hổ hổ đối với Lý Thiên Cương chửi mát, hướng bên kia đi đến đỡ Giang Diễm Lệ.
“Không sợ, chúng ta sẽ không sợ nữa!”
Âu Tiểu Lan lên tiếng an ủi, thanh âm kia tựa như dao nhỏ cắm vào vách tường thô ráp phát ra, hết sức khó nghe. Âu Tiểu Lan nhẹ giọng trấn an tựa hồ rất có hiệu quả, Giang Diễm Lệ không náo loạn nữa, hai tay ôm lấy bả vai của cô, giống như là đứa trẻ vô lực hỏi.
“Tiểu Lan, cô ấy sẽ không đến tìm tôi đúng không?”
“Umh, sẽ không, cô ấy sẽ không đến nữa ,bây giờ chị ngoan ngoãn, chúng ta đi ăn cơm ngủ một chút, cô ấy sẽ không đến nữa!”
” Thật không, vậy thì tốt quá “
Giang Diễm Lệ như là nhận được bảo đảm, vui vẻ kêu lên, một phen lôi kéo Âu Tiểu Lan đi lên lầu .
Liếc mắt, chỉ liếc mắt nhìn một cái, ta cùng ngươi không có quan hệ gì nữa . Âu Tiểu Lan quay đầu đem ánh mắt nhìn về phía Viên Tử Hàm. Gió nhẹ thổi lên mái tóc dài của cô, trên khuôn mặt trắng noãn kia vài đạo vết dao dữ tợn lộ ra trước mặt mọi người .
Buồn bã nở nụ cười, cô không hận cậu, chỉ tự trách mình si tâm vọng tưởng! Bất quá Viên Tử Hàm có thể tốt, cô cũng liền yên tâm , ít nhất như vậy có thể giảm bớt tội nghiệt trên người mình . Người đàn ông đứng ở bên cạnh cậu như ngọc, chính là kết quả tốt nhất kiếp này của cậu.
Hai cô gái đã từng như hai bông hoa rực rỡ, một khi biến thành cái bộ dạng hiện tại này, mà đây hết thảy đều cùng mình có liên quan, Viên Tử Hàm trong lòng quằn quại. Thượng Quan Mộc cũng cảm nhận được tâm tình bi thương trong lòng Viên Tử Hàm, đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu.
“Chúng ta đi thôi!”
Thượng Quan Mộc không để ý tới Lý Thiên Cương bên kia muốn nói lại thôi, kéo Viên Tử Hàm đi ra ngoài.
Tâm tình Viên Tử Hàm vẫn luôn rất phức tạp, tới xe, thủy chung cúi thấp đầu, không nói một lời.
“Đây hết thảy cũng không phải lỗi của em, là do các chính các cô ấy tự chuốc lấy, hiện tại chẳng qua chỉ là tiếp nhận hậu quả “
Thượng Quan Mộc đưa tay đem đầu Viên Tử Hàm ôm sát trên ngực mình, bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vỗ về đầu của cậu, nhẹ giọng an ủi.
“Thượng Quan Mộc, em khó chịu!”
Thượng Quan Mộc nói không sai, lúc trước cậu đã khuyên bảo Âu Tiểu Lan, nhưng cô không nghe, cho nên mới sẽ dẫn đến kết cục bi thương bị thương tích đầy mình như hiện tại. Về phần Giang Diễm Lệ bị điên, cậu cũng là có thể tiếp nhận, hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa căn bản nên có thanh xuân tốt đẹp, thế nhưng quá vội vã, vội vã đến mức không kịp hưởng thụ đã liến tan biến.
Mắt không thấy tâm không phiền, nhưng Viên Tử Hàm cùng những người này đều cùng một nhịp thở, trong lòng tự nhiên khó chịu.
” Anh biết rồi!”
Thượng Quan Mộc nói. Kỳ thật trong lòng hắn cũng là hơi hơi có chút cảm xúc, nhưng sự tình trên thế giới này ai có thể cam đoan trăm phần trăm công bằng! Hơn nữa hiện tại quan trọng nhất là phải đem sự tình làm cho rõ ràng.
Giết người, chuyện này có thể so với trong tưởng tượng muốn nghiêm trọng hơn rất nhiều !
Viên Tử Hàm kêu rên ở trong ngực Thượng Quan Mộc rất lâu, đột nhiên lên tiếng:”Đúng rồi, em vừa rồi nghe thấy Giang Diễm Lệ nói Lý Thiên Cương giết người!”
” Umh, anh biết rồi” Thượng Quan Mộc gật gật đầu “Cho nên chuyện anh điều tra ra, em lúc này nên nghĩ chúng ta sau này phải làm sao!”
” Sau này chúng ta…?”
Viên Tử Hàm im lặng. Âu Tiểu Lan bị hủy dung , Giang Diễm Lệ bị điên, Lý Thiên Cương phá sản , An Nhã bây giờ không biết thế nào, bất quá nghĩ đến cũng sẽ chẳng tốt hơn chỗ nào. Viên Tử Hàm đột nhiên cảm thấy mọi người ở bên cạnh mình đều không có một kết cục tốt. vậy Thượng Quan Mộc thì sao? Sẽ bị mọi người chỉ trỏ?
“Thượng Quan Mộc, thực xin lỗi…”
“Lại đang nói ngốc gì thế?”
Thượng Quan Mộc hôn nhẹ lên trán Viên Tử Hàm : “Nếu cảm thấy có lỗi vậy thưởng cho anh đi! Tối tắm rửa sạch sẽ chờ anh!”
Viên Tử Hàm đỏ mặt, ngẩng đầu nguýt hắn một cái:” Anh có thể đứng đắn một chút được không?”
“Không thể!”
Thượng Quan Mộc đơn giản trả lời rõ ràng.
Viên Tử Hàm có thể làm như thế nào, cũng chỉ có thể theo Thượng Quan Mộc làm xằng làm bậy, ai kêu cậu yêu một người đàn ông ‘Trên mặt lạnh lùng, thực tế nồng nhiệt’ như vậy, gọi tắt là ‘Muộn tao’!
Hai người cãi nhau ầm ĩ về tới nhà.
Thời gian ba ngày, khoảng cách phải bắt được nữ quỷ kia thời gian chỉ có ba ngày, lúc này quá gấp rút. Nhưng bộ dạng thanh thản kia của Thượng Quan Mộc khiến Viên Tử Hàm có chút sốt ruột. Không phải lo lắng phượng cách không lấy lại được, mà là lo lắng Thượng Quan Mộc sẽ lại bị thương.
” Anh không định chuẩn bị những thứ gì sao! ?”
Viên Tử Hàm thấy Thượng Quan Mộc bên kia ngồi trên ghế sa lông hai chân gác gác lên nhau đang nhìn mình, có chút tức giận hỏi.
“Gấp cái gì” Thượng Quan Mộc đứng dậy, đặt mông ngồi lên đùi Viên Tử Hàm. Động tác như vậy đã hoàn toàn không còn bất ngờ, Viên Tử Hàm cũng không có bất luận phản ứng gì, trong lòng cậu đã rõ ràng, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần đầu tiên là ở trong bệnh viện, lần đó đã dưỡng thành thói quen xấu, mà Viên Tử Hàm trong lòng cũng trở nên rất ỷ lại .
“Đến lúc đó nếu bị thương nữa thì làm như thế nào, em sẽ không dễ dàng tha cho anh “
Viên Tử Hàm tức giận trừng mắt Thượng Quan Mộc. Thượng Quan Mộc không giận ngược lại cười, hai tay vuốt ve xương quai xanh hơi lộ ra trên cổ áo, khiến cho cậu không được tự nhiên.
” Em quan tâm đến anh như vậy, anh muốn thưởng cho em..”
“Thưởng cho… ngô, ngô ngô…”
Viên Tử Hàm nói còn chưa hết câu, đã bị Thượng Quan Mộc chặn môi, chỉ có thể phát ra một tràng thanh âm nức nở.
Kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt hai nhắm chặt. Thượng Quan Mộc đột nhiên sẽ hôn mình, Viên Tử Hàm một chút cũng không nghĩ đến, cho nên đầu lưỡi Thượng Quan Mộc dễ dàng liền chui vào khoang miệng cậu càn quấy khuấy đảo. Bá đạo mà lại điên cuồng, Viên Tử Hàm trong đầu ông ông, nhắm hai mắt lại cẩn thận bắt đầu đáp lại.
Viên Tử Hàm đáp lại khiến Thượng Quan Mộc cảm thấy vừa lòng, hai tay cách lớp quần áo vuốt nhẹ cũng bắt đầu trở nên không an phận, vói vào trong cổ áo hơi hơi mở rộng ra của cậu, chạm vào da thịt của cậu, ôn nhu cẩn thận, Thượng Quan Mộc xem ra mỗi một tấc đều là thượng đế rất khẳng khái giao cho.
_____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...