Hai người ngươi đánh ta nháo, ngày hôm đó trôi qua thật sự là nhẹ nhàng vui vẻ. Nhưng trong khoảng thời gian yên tĩnh này, hai người trong lòng cũng vẫn là có chút trầm trọng, chẳng qua đều là hiểu lòng không nói mà thôi.
Thân thể Thượng Quan Mộc thể chất không tồi, cho nên vết thương cũng lành rất nhanh, hai người vẫn giống như trước, cùng đi làm cùng tan ca, và cùng ở chung.
Từ lần trước qua đi, rốt cuộc không thấy Thượng Quan Thần, cũng không thấy Lý Thiên Cương , tập đoàn Tề Thiên lúc này đã vận hành bình thường, toàn bộ tựa hồ cũng đã vừa ý , nhưng trong lòng Viên Tử Hàm càng thêm khó chịu.
Âu Tiểu Lan, Giang Diễm Lệ, Lý Thiên Cương những người này hiện tại như thế nào rồi , càng khiến Viên Tử Hàm lo lắng chính là nữ quỷ kia có thể hay không quay lại, mà bọn họ có thể hay không nguy hiểm đến tánh mạng. Cho dù có nguy hiểm tánh mạng cậu cũng không muốn để Thượng Quan Mộc nhúng tay vào chuyện này , Thượng Quan Mộc chính là vì mình mà bị thương, chuyện như vậy cậu không cho phép lại xảy ra nữa.
Cách nghĩ của Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm không khác biệt lắm, chuyện không liên quan đến mình cũng không muốn nhúng tay vào, lần trước là vì Viên Tử Hàm, hiện tại chuyện đó không cần thiết. Quan trọng chính là hắn phải như thế nào đối mặt với chuyện tiếp theo.
Thượng Quan Thần đêm qua gọi điện cho hắn, Tiểu Nhược hôm nay về nước. Thượng Quan Thần tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ trong giọng nói đã rất rõ ràng , muốn mình đi đón sao! Hắn không muốn đi, bất quá Thượng Quan Mộc suy nghĩ một phen, vẫn là quyết định đi.
Không chỉ mình hắn đi, hắn còn muốn Viên Tử Hàm cùng đi. Cho nên Viên Tử Hàm chưa hiểu chuyện gì đã bị Thượng Quan Mộc nhét vào trong xe, đi tới sân bay.
” Anh kéo em tới đây làm gì, chờ một chút cô ấy nhìn thấy em, như vậy có thể không tốt!”
Vừa rồi trên đường đi, Thượng Quan Mộc đã đem chuyện mình cùng Giản Nhược nói rõ với Viên Tử Hàm, Viên Tử Hàm tuy rằng cũng đã biết kế hoạch trong lòng Thượng Quan Mộc, nhưng phải đối mặt với Giản Nhược, trong lòng vẫn là có chút lo lắng không được tự nhiên.
“Có gì không tốt, em cũng không phải đi gặp cha mẹ chồng, còn không được tự nhiên như vậy, nói không chừng chuyến đi này, hai người vừa gặp lại còn có thể giảm bớt những phiền toái không cần thiết sau này “
Thượng Quan Mộc trong lòng suy nghĩ, đem chuyện hắn cùng Viên Tử Hàm đều nói ra, có lẽ Giản Nhược sẽ rời đi, nói như vậy, bọn họ căn bản là không cần phải lo lắng về phía người nhà Thượng Quan Mộc nữa, Nhưng không tốt, Giản Nhước nếu đối với Thượng Quan Mộc khăng khăng một mực, vậy kết quả liền phiền toái . Viên Tử Hàm gắt gao nhíu chặt mày, bởi vì cậu cảm thấy Giản Nặc khẳng định chính là sẽ rơi vào loại khả năng sau.
” Được rồi, sẽ không sao đâu “
Thượng Quan Mộc một tay cầm lấy hai tay Viên Tử Hàm xoa xoa lên mu bàn tay, trấn an tâm tình bất an của cậu. Viên Tử Hàm nhìn hắn một cái, không nói gì.
Hai người đi tới sân bay lớn nhất trong thành phố, đám đông chật chội giống như trận hồng thủy trút xuống. Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc ngồi ở ghế chờ, bất an nhìn về phía lối ra bên kia.
Giản Nhược, Giản Nhược!
“Anh Mộc, em ở đây “
Một tiếng thanh thúy vang lên, Viên Tử Hàm thân thể cả kinh, theo Thượng Quan đứng dậy, đầu hướng phía tiếng thanh thúy bên kia nhìn qua.
Toàn thân váy dài trắng noãn, trên chân mang một đôi giày da trắng ngà, mái tóc dài đen nhánh tùy ý phủ trên bả vai, khuôn mặt nhở nhắn xinh đẹp tràn đầy vui mừng. Lúc này đang hướng phía Thượng Quan Mộc bên này vui vẻ chạy tới.
” Anh Mộc, hôm nay anh thật sự tới đón em rồi, mấy hôm trước khi em chuẩn bị lên máy bay anh Thần có nói với em , khi đó em vẫn không tin, nguyên lai anh Thần thật sự không có gạt em!”
Giản Nhược kéo cánh tay Thượng Quan Mộc thân mật làm nũng nói.
“Ha ha, thật không!”
Thượng Quan Mộc cười trả lời, không gạt bàn tay đang giữ chặt cánh tay mình ra, nhưng ánh mắt vẫn là bất động thanh sắc hướng phía Viên Tử Hàm.
Viên Tử Hàm ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ trước mắt này, trong lòng dâng lên một cỗ chua sót khó có thể nói rõ. Mà Giản Nhược cũng phát hiện Thượng Quan Mộc có gì đó khác thường, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, mới phát hiện ra Viên Tử Hàm đứng ở bên cạnh hắn.
“Oa, bộ dạng cậu rất xinh đẹp nha!”
Giản Nhược buông cánh tay Thượng Quan Mộc ra, bước nhanh tới bên cạnh Viên Tử Hàm, bất khả tư nghị nhìn Viên Tử Hàm, còn đưa tay nhéo một cái thật đau lên mặt Viên Tử Hàm.
Ách, Tình huống lúc này là cái gì đây!
Viên Tử Hàm đối với động tác đột nhiên của Giản Nhược có chút ngây ngô, bất quá trước kia Thượng Quan Mộc nói qua, Giản Nhược là một cô gái hết sức đơn thuần, thẳng thắn, hiện tại xem ra vẫn thật sự là như thế. Viên Tử Hàm nghĩ như vậy, trong lòng đang hết sức căng thẳng rốt cục buông lỏng một chút.
Đối với Giản Nhược nhợt nhạt cười : ” Xin chào, tôi là Viên Tử Hàm, là bạn Thượng Quan Mộc “
“A, tôi tên Giản Nhược, cậu có thể gọi tôi Tiểu Nhược giống như anh Mộc, tôi cũng gọi cậu là Tiểu Hàm được không?”
Bộ dạng Giản Nhược ngây thơ như vậy, khiến trong lòng Viên Tử Hàm có chút không đành lòng, cho nên vừa rồi cậu mới nói mình là bạn của Thượng Quan Mộc. Lén nhìn Thượng Quan Mộc một cái, nhưng đụng phải ánh mắt hời hợt mang ý của hắn.
Ánh mắt Giản Nhược mơ hồ liếc qua bốn phía sân bay vài lần, cuối cùng có chút thất vọng nhìn Thượng Quan Mộc bên cạnh.
” Anh Mộc, tại sao anh Thần không tới đón em?”
Trước kia mỗi lần Giản Nhược về nhà đều là Thượng Quan Thần đi đón, lúc này hắn không tới, điều này làm cho Giản Nặc trong lòng có chút buồn rầu , tuy rằng Thượng Quan Mộc đến , nhưng cô vẫn hy vọng Thượng Quan Thần cũng sẽ đến, mọi người vẫn là giống như khi còn bé, như vậy thật tốt a.
Thượng Quan Mộc nghe Giản Nặc nói xong, mắt phượng híp lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, suy đoán của mình giống như cũng không phải không thể được .
“Không có, em cũng biết, anh Thần của em bây giờ đã là tổng tài Diệu Ký, luôn có rất nhiều việc gấp “
Thượng Quan Mộc kiên nhẫn giải thích, khiến Viên Tử Hàm trong lòng có chút không thoải mái, hơi hơi cúi thấp đầu không nói một lời. Mà Giản Nhược nghe Thượng Quan Mộc nói xong, trề môi.
” Anh Thần nhất định là không thích em , nên mới không đi đón “
Giản Nhược miệng lầm bầm oán giận , bất quá đôi mày rất nhanh giãn ra :” Được rồi, em không sao. Anh Thần nếu không đến, vậy quà em cho anh ấy đành phải giữ lại tự mình dùng. Đi thôi, chúng ta về nhà trước vậy “
Kéo cánh tay Thượng Quan Mộc chuẩn bị đi, nhìn thấy Viên Tử Hàm bên kia đứng ngốc thúc giục một tiếng “Tiểu Hàm, sao cậu không đi “
Viên Tử Hàm nhìn hai người bên kia đối với mình cười nhạt, giả vờ vui vẻ cười ” Được rồi, tôi lập tức đi “
Viên Tử Hàm bước nhanh qua, một phen kéo hành lý Giản Nhược ” Để tôi giúp cô!”
Giản Nhược đối với Viên Tử Hàm ôn nhu cười, đem hành lý đưa cho Viên Tử Hàm. Thượng Quan Mộc con mắt mỉm cười thấy Viên Tử Hàm phản ứng như thế, thủy chung không nói với cậu một câu. Nam cao quý đẹp trai , nữ ôn nhu xinh đẹp, mà cậu giống như một người hầu, chỉ có thể đi theo bên cạnh bọn họ.
Viên Tử Hàm cũng là đang trách Thượng Quan Mộc không để ý tới mình, hình ảnh trước mắt là cỡ nào tốt đẹp, chính mình cố tình phá hủy nó. Hơn nữa Giản Nhược đơn thuần như vậy, cậu thật sự muốn để cho cô tiếp nhận hết thảy. Viên Tử Hàm trong lòng có chút áy náy mà lại không yên, cúi đầu yên lặng đi theo phía sau bọn họ. Viên Tử Hàm cõi lòng đầy tâm sự, đương nhiên không phát hiện người đàn ông phía trước luôn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn mình.
____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...