” Được rồi, anh muốn nói gì thì nói ở đây đi, Thượng Quan Mộc còn đang chờ tôi đi đổi thuốc!”
Hai người đi tới lầu một, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh. Viên Tử Hàm dừng lại lai cước bộ, nhìn Thượng Quan Thần đưa lưng về phía mình có chút thúc giục nói.
“Rời xa anh ấy!”
Thượng Quan Thần vừa mở miệng liền vào thẳng chủ đề.
“Không thể!”
Viên Tử Hàm giọng điệu nghiêm túc không thua Thượng Quan Thần chút nào. Là tự Thượng Quan Mộc lựa chọn mình, gặp phải khó khăn liền dễ dàng muốn rời đi sao! Không thể! Hơn nữa cho dù phải rời xa, cũng phải từ miệng Thượng Quan Mộc nói. Thượng Quan Thần thân là một người ngoài cuộc, lại có tư cách gì nói những lời như thế.
” Cậu chẳng lẽ không biết cậu cùng anh ấy một chỗ, gây ra cho anh ấy chuyện gì sao, là tuyệt đối phá hoại, cậu nói cậu thương anh ấy, cậu chính là như vậy thương anh ấy sao “
Thượng Quan Thần giận dữ xoay người, nhìn Viên Tử Hàm chỉ trích nói , từng chữ từng chữ như băng đá hung hăng đâm vào tim Viên Tử Hàm, muốn đánh bại sự kiên định trong lòng cậu.
Hai người bọn họ thật sự là yêu nhau, Thượng Quan Thần trong lòng rất rõ ràng. Thượng Quan Mộc từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng kiêu ngạo, điều này cũng khiến hắn bỏ lỡ rất nhiều niềm vui mà một đứa trẻ nên có, mà chính hắn một đứa em trai đã từng ba lần bốn lượt muốn đùa hắn cười, hắn trừ bỏ cười lạnh chính là giả cười. Mà Viên Tử Hàm lại dễ dàng làm được , cánh cửa phòng bệnh kia cũng ngăn cách không được tiếng cười, thật sự vì Viên Tử Hàm.
Viên Tử Hàm chiếm cứ trái tim của hắn, vậy Tiểu Nhược phải làm như thế nào? Còn có 10 ngày nữa, cô ấy sẽ trở về, hắn trước mắt nhất định phải làm gì đó.
Vì lời Thượng Quan Thần, khiến lông mi Viên Tử Hàm gắt gao nhíu chặt. Cùng Thượng Quan Mộc một chỗ hậu quả như thế nào cậu hiểu rõ, nhưng cậu không muốn suy nghĩ về những điều đó, sau này, cậu không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, cậu chỉ biết hiện tại nếu như rời xa hắn, Thượng Quan Mộc nhất định sẽ bị thương thế của hắn thẩm thấu vào tim.
Sau này, tới sau này hãy nói!
“Thượng Quan tổng giám nói xong chưa? Nói xong tôi đi trước , Thượng Quan Mộc còn chờ tôi đi đổi thuốc cho anh ấy!”
Viên Tử Hàm vẻ mặt lạnh nhạt như vậy chọc giận Thượng Quan Thần , nhìn cái dạng này của cậu cũng biết hắn vô luận nói cái gì cậu cũng sẽ không rời xa.
” Cậu thật sự không muốn rời đi?”
Thượng Quan Thần vẻ mặt nghiêm túc, một lần nữa hỏi lại.
“Tôi sẽ không rời xa anh ấy ” trước khi Thượng Quan Mộc không cho phép mình rời đi, cậu vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Trong giọng nói bình thản bao hàm sự tín nhiệm kiên định. Thượng Quan Thần cũng biết nhiều lời vô ích .
” Được, vậy cậu cũng đừng trách tôi “
Thượng Quan Thần nói xong lời này, xoay người nghênh ngang rời đi. Viên Tử Hàm nhìn thân ảnh hắn đã đi xa, không nói gì, xoay người trở lại bệnh viện, Thượng Quan Mộc còn đang chờ cậu!
Đến tìm cô y tá trưởng đêm hôm đó, cả hai đi lên lầu, vừa đẩy cửa ra, trên giường bệnh thế nhưng không ai!
Thượng Quan Mộc đi đâu , Viên Tử Hàm trong lòng kinh hãi, bước nhanh tới, gọi to một tiếng “Thượng Quan Mộc “
” Anh ở đây “
Thượng Quan Mộc lúc này đứng ở góc cửa sổ, xoay người nhìn Viên Tử Hàm kinh ngạc mà lại bối rối, khóe miệng mỉm cười.
“Ai nha, thương thế của anh chưa tốt, tại sao lại đứng dậy , mau nằm xuống đi, người bệnh không nên đi lại lung tung tránh gió lạnh thổi trúng “
Y tá trưởng nói, bước nhanh qua đem cửa sổ đóng lại. Viên Tử Hàm mắt lòe lòe, sau khi nghe y tá nói xong, mới vội vàng chạy tới đỡ Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc thấy phản ứng Viên Tử Hàm như vậy, không nói chuyện, theo động tác cẩn thận của cậu một lần nữa nằm trở về giường bệnh.
Y tá trưởng thấy hai người trầm mặc, cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái, vội vàng giúp Thượng Quan Mộc kiểm tra vết thương một chút, khả năng phục hồi của Thượng Quan Mộc cũng không tồi, bất quá có thể là vì mới vừa rồi rời giường, miệng vết thương có chút nứt ra. Y tá trưởng thoa thuôc cho hắn, sau đó đưa cho Viên Tử Hàm một chai thuốc trị thương, dặn dò một chút những việc cần chú ý, liền rất thức thời đi ra.
“Hắn cùng em nói những gì?”
Thượng Quan Mộc mở miệng hỏi. Lúc Thượng Quan Thần vào phòng bệnh, hắn đã phát hiện giữa Viên Tử Hàm cùng hắn có gì đó kỳ quái . Trong lòng hắn cũng biết rõ Thượng Quan Thần sẽ có tâm tư gì, đúng như dự đoán Thượng Quan Thần không có đi, mà là vội vàng tìm Viên Tử Hàm nói chuyện. Hắn đứng ở trước cửa sổ, đem vẻ mặt hai người đều thấy rõ, Thượng Quan Thần vẻ mặt giận dữ rời đi, xem ra Viên Tử Hàm lần này cũng không có thỏa hiệp.
” Anh không thể nằm im một chỗ được à, bị thương còn chạy lung tung “
Viên Tử Hàm rốt cục mở miệng nói chuyện, lại không có trả lời câu hỏi của Thượng Quan Mộc. Vừa rồi cậu không thấy Thượng Quan Mộc, trái tim giống như bị một cái gì đó đâm vào, Thượng Quan Mộc tại sao không có ở đây? Có thể hay không lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lo lắng ăn mòn toàn bộ đại não của cậu, căn bản là nghĩ không ra được mặt khác.
” Anh không sao, đừng lo lắng “
Thượng Quan Mộc đưa tay nắm chắc bàn tay Viên Tử Hàm, bàn tay có chút hơi run rẩy truyền tới tay của hắn. Cậu ấy như vậy lo lắng là đột nhiên khi không nhìn thấy mình sao!
“Lúc trước lão ba anh bị bạn tốt làm hại, hàng vạn hàng nghìn tài sản đều mất hết, những người khác tất cả đều thấy chết mà không cứu, duy nhất chỉ có mỗi tập đoàn Giản Thị trợ giúp, mới có thể khiến Diệu Ký trở lại như xưa. Con gái lão tổng Giản Thị cũng chính là Tiểu Nhược, khi còn bé cô ấy luôn quấn quít lấy anh, mà lão ba anh cùng cha cô ấy thấy vậy liền nói vui, nói người thừa kế Diệu Ký cùng con gái độc nhất Giản Thị là một đôi trời sinh, nhưng Tiểu Nhược lại đem chuyện nói đùa này cho là thật , tâm tâm niệm niệm muốn gả cho anh “
Thượng Quan Mộc chậm rãi nói rõ tình cảnh của mình, Viên Tử Hàm lúc này mới hiểu rõ, vị hôn thê trong miệng Thượng Quan Thần nguyên lai là như thế này hình thành.
” Từ trước tới nay anh đều xem cô ấy như em gái của mình, mà Thần lại yêu cô ấy. Vốn tưởng Tiểu Nhược trưởng thành sẽ quên chuyện nói vui này, nhưng mà cô ấy vẫn luôn nhớ ở trong lòng, cho nên sau này anh liền kiên quyết lựa chọn làm tổng giám Diệu Ký, chỉ cần anh không phải người kế thừa Diệu Ký, bọn họ sẽ không thể làm khó dễ được anh. Anh không biết Thần nói với em cái gì, em yên tâm, đây hết thảy đều đã có anh “
Viên Tử Hàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Mộc, cũng rất nghiêm túc gật đầu. Ban đầu cậu cũng không nghĩ ra, vì cái gì Thượng Quan Mộc không làm tổng tài, cố tình làm một tổng giám, Diệu Ký này dù sao cũng là tài sản nhà hắn, Thượng Quan Thần tuy rằng thông minh lanh lợi nhưng nhất định là không bằng Thượng Quan Mộc, hắn làm con trai Thượng Quan gia không thể không để ý. Như vậy tất cả vừa rồi nói đều có thể hiểu được .
” Hắn nếu thích Tiểu Nhược, tại sao không thể tự mình theo đuổi, mỗi lần đều chạy đến tìm chúng ta làm gì!”
Viên Tử Hàm bỉu môi, rất không hiểu nổi cách làm như vậy của Thượng Quan Thần, đối mặt với ‘Khuyên giải’ của Thượng Quan Thần , trên mặt cậu không biểu hiện ra cái gì, nhưng là trong lòng lại rất không thích .
” Một cô gái như Tiểu Nhược bất luận một người con trai nào cũng không nỡ thương tổn cô ấy, là bởi vì Thần quá yêu cô ấy, hắn mới có thể lựa chọn cách làm tổn thương một người lại tổn thương chính mình.”
” Cô ấy tốt như vậy, thế tại sao anh không yêu cô ấy?”
Viên Tử Hàm cúi đầu đùa giỡn ngón tay thon dài của Thượng Quan Mộc, trong giọng nói pha chút ghen tuông. Một cô gái có thể được Thượng Quan Mộc nhận xét như vậy, còn có thể khiến Thượng Quan Thần hoa hoa công tử như vậy yêu thương, trong lòng Viên Tử Hàm vẫn là có chút chờ mong nhìn thấy. Bất quá cùng cô ấy gặp gỡ sẽ phát sinh chuyện gì đây? Cô ấy sẽ yêu cầu mình rời xa Thượng Quan Mộc sao?
” Thế nào, ghen rồi à !” Thượng Quan Mộc ha ha cười bị Viên Tử Hàm quăng cho một cái nhìn xem thường.
” Cô ấy tốt như thế nào đi nữa cũng chung quy không bằng em!”
Viên Tử Hàm nhận được câu này của Thượng Quan Mộc, trong lòng giống như rót mật .
Người khác đối với hắn thế nào, hắn không cần biết , bởi vì người kia không phải Viên Tử Hàm.
_____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...