Edit | Beta: Manh & MDL
Bữa cơm diễn ra không mấy tốt đẹp.
Chính xác hơn là, Nhạc Dư đến cả đũa cũng không động.
“Không ăn đi à?” Hoắc Tuân hỏi.
“Không thấy thèm ăn.”
Hoắc Tuân nghĩ đến những món ăn vặt cô mua: “Cô muốn ăn đồ Sa Huyện hả?”
Nhạc Dư nói với vẻ trách móc, thậm chí là như ăn thịt người: “Muốn thì cũng không có mà ăn, ngài chẳng bảo trợ lý đưa đến ký túc xá của tôi rồi đấy thây?” Không biết lúc nhận được “cơm hộp”, Phan Bối đã phản ứng thế nào.
“Nhạc Dư,” Hoắc Tuân buông đũa, không muốn quanh co lòng vòng: “Tối hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi đã làm chuyện gì khiến cô không vui à?”
Nhạc Dư lặng thinh.
Để chứng minh mình nói có sách mách có chứng, Hoắc Tuân tiếp tục: “Một tháng trước, chúng ta tình cờ gặp nhau ở Hồng Công quán, cô không né tránh thì cũng cúi đầu không chịu nhìn tôi; ở cổng trường, nếu tôi không gọi cô lại thì chắc cô đã sớm chạy mất, phải không? Còn ngay lúc này, cô tỏ vẻ kháng cự quá rõ ràng, tôi muốn xem nhẹ cũng không được.”
Nhạc Dư nâng mắt: “Việc này thì phải hỏi trợ lý của anh ấy.”
Nếu dựa theo thang điểm mười, Nhạc Dư có thể cho Hoắc Tuân tám điểm nhờ ấn tượng ban đầu.
Sau khi nghe đánh giá của Phan Bối về nhóm bọn họ, điểm tuy giảm xuống mức tiêu chuẩn, nhưng cô vẫn chưa chán ghét anh, cùng lắm chỉ tránh mặt mà thôi.
Mãi cho đến khi gặp lại trợ lý Sử một lần nữa, xác nhận rằng Hoắc Tuân “không có ý tốt”, đừng nói là đạt mức tiêu chuẩn, nói với anh một câu cũng đã là nể mặt.
Đã lừa cô mà còn mong cô hòa nhã? Mơ đi!
Nhạc Dư chỉ nói đến đây, Hoắc Tuân đã hiểu hơn phân nửa.
Anh khẽ cười, giải thích: “Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
Nhạc Dư hừ lạnh: “Nhưng lừa gạt chính là lừa gạt.
Hơn nữa nếu thực sự muốn so đo thì việc ngài đã giúp tôi cũng chẳng quang minh chính đại, chẳng khác gì Hoàng Duyệt đi cửa sau cả.
Nói trắng ra, ngài giống hệt những người đó, đều là thương nhân sực nức mùi tiền, cho rằng có tiền là có thể một tay che trời.
Nếu hôm đấy tôi không gặp ngài, cũng không gặp được thầy của tôi, ngài đã bao giờ nghĩ là sẽ có chuyện không hay xảy ra chưa?”
Hoắc Tuân suy nghĩ trong giây lát rồi nghiêm túc đáp: “Ngày đó là tôi không đúng, thành thật xin lỗi cô.”
Nhạc Dư lại một lần nữa lặng thinh.
Hoắc Tuân thở dài: “Cô có thành kiến với tôi.”
Nhạc Dư không phủ nhận, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bữa cơm này xem như trả nợ ngài vì đã giúp tôi.
Đấy là tự ngài nói, không được đổi ý đâu đấy.” Lúc này cô không muốn phân tích xem hai khoản vay, trả có bằng nhau hay không, chỉ muốn mau mau chóng chóng rời xa Hoắc Tuân.
“Đúng là tôi đã nói thế.
Nhưng,” Hoắc Tuân cầm khăn ướt lau tay, “cô chưa ăn miếng nào, bữa này cũng tính ư?”
Hoắc Tuân rất hiếm khi vô lại như vậy, có trách thì phải trách Nhạc Dư đã thành công khơi dậy lòng hiếu thắng trong anh.
Không cần tiếp xúc quá nhiều, chỉ bằng hành động tặng thuốc đau dạ dày của cô, anh đã biết cô là người không thích mang ơn.
Anh vốn không muốn lấy cái này làm vũ khí vì cảm thấy quá hạ lưu, có điều Nhạc Dư quá khác biệt, thường làm những việc khác với lẽ thường.
Nếu cô có thành kiến với anh, vậy thì anh càng muốn làm cô thay đổi cái nhìn về mình.
Nhạc Dư trợn mắt, cầm thìa xúc một miếng cơm rồi nuốt xuống bụng, sau đó nói: “Vậy đã được chưa?”
“Tôi không dễ lừa như thế đâu.” Khi Hoắc Tuân nghiêm túc, anh toát lên khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng hay thậm chí là phản kháng.
Anh chậm rãi nói: “Ân tình tạm thời nợ trước, lần sau tôi sẽ suy nghĩ kỹ rồi nói với cô.”
Nhạc Dư nôn nóng đến độ đánh mất lý trí: “Hoắc Tuân!”
Hoắc Tuân tỏ vẻ “trẻ nhỏ dễ dạy”, anh đứng dậy, khi đi ngang qua Nhạc Dư thì gõ lên mặt bàn: “Lần này không dùng kính ngữ, cũng không gọi danh hiệu, rất tốt.”
Nhạc Dư: “…”
“Về phần cô bảo tôi là thương nhân sực nức mùi tiền… Nhạc Nhạc, cô còn trẻ, sau này cô sẽ hiểu.”
Có thể sử dùng tiền và quyền để tạo nên lối tắt cũng là một loại năng lực.
Nhưng Nhạc Dư lại không nghe lọt những lời này, cô chỉ nghe thấy anh gọi mình là Nhạc Nhạc.
Muốn chửi ầm lên quá, làm thế nào bây giờ?
Vì một câu “lần sau” của Hoắc Tuân, Nhạc Dư thấp thỏm suốt cả tuần, chờ mãi không thấy người đâu, trong lòng mới dần nhẹ nhõm.
Cô đã bảo mà, một người bận rộn như Hoắc Tuân sao có thể tính toán chi li với một kẻ bé nhỏ như cô?
Khi con người ta thả lỏng, chuyện tốt cũng nối đuôi nhau mà đến.
Giáo sư Lý mở ba buổi hội thảo ở ngoại thành, tất cả đều thành công mỹ mãn.
Nhạc Dư làm trợ lý không chỉ được học nhiều điều trường lớp không thể dạy, mà còn được gặp những học giả luống tuổi chỉ có thể thấy tên trên sách, vui đến độ đang nằm mơ cũng cười tỉnh.
Tất cả đều thật đáng giá.
Có được thứ mình muốn, gặp được người mình mong, được miễn thi cuối kỳ và đạt điểm giỏi vô điều kiện… Cô cảm thấy bản thân mình đúng là người may mắn nhất trần đời.
Rời khỏi Bắc Hoài năm ngày, Nhạc Dư vô cùng thương nhớ hương vị đồ ăn ở căn tin của Đại học G.
Vừa xuống tàu hỏa, cô đã bảo Phan Bối đóng gói một phần cho cô, về đến ký túc xá là có ngay cái ăn, vừa ăn vừa nghe Phan Bối phàn nàn kỳ thi lần này biến thái cỡ nào, cười đến độ suýt nuốt không trôi cơm.
“Cậu còn cười được à!” Phan Bối ngồi lên bàn của cô: “Cậu có biết trong lúc cậu không ở trường, con nhỏ Hoàng Duyệt đã phao tin gì không?”
Ý cười trên môi Nhạc Dư phai nhạt: “Nó bảo gì?”
“Bảo là…” Phan Bối ngập ngừng, “cậu được bao nuôi.”
Nhạc Dư nghi hoặc: “Vì sao?”
“Còn vì sao nữa? Nó thua cậu nên cay cú đi đồn thổi khắp nơi chứ sao.”
“Người đi cửa sau là nó chứ đâu phải tớ.” Nhạc Dư cây ngay không sợ chết đứng, tiếp tục ăn: “Miệng mọc trên người nó, tớ đâu thể xé miệng nó ra được.”
Tuy nói thế, nhưng món ngon trong miệng lập tức trở nên khó nuốt hơn cả sáp, Nhạc Dư đậy cặp lồng lại: “Tớ đi gặp nó đây.”
“Này, đi cùng với!”
Không ai đáp lại cô nàng, Nhạc Dư đã sớm không thấy bóng.
…
Hoàng Duyệt không ở trong phòng ngủ, bạn cùng phòng của cô ta bảo cô ta đã về nhà.
Không tìm được người thì không có được lời giải thích, Nhạc Dư bực bội, thế nên khi nhận được một cuộc gọi lạ, giọng cô cao vút như thể sắp phun ra lửa: “Ai đấy?”
“Tôi lại chọc giận cô hả?”
Rõ ràng người gọi đến chính là tên đầu sỏ hại cô bị đồn thổi, nhưng Nhạc Dư lại không giận nổi.
Dù sao Hoắc Tuân cũng là người đã đòi lại công bằng cho cô, cô không thể lấy oán trả ơn.
Lửa giận cao ngút như gặp phải trận mưa to, mưa đổ rào rào dập tan đám cháy, không có lấy chút khói.
Nhạc Dư hít sâu một hơi, cố gắng nói thật lịch sự: “Giám đốc Hoắc, có việc gì không?”
“Ra ngoài đi, tôi đang chờ cô ở cổng trường.”
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhạc Dư: “Điều kiện của ngài đấy sao?”
“…” Cô bé này thật nhanh nhạy.
Hoắc Tuân cười: “Đúng rồi, cô ra đây gặp tôi thì chuyện giữa chúng ta sẽ xí xóa hết.”
Nhạc Dư chuyển từ phẫn nộ sang vui mừng: “Tôi ra ngay đây!”
Đầu bên ngắt máy, thật lâu sau, Hoắc Tuân vẫn giữ di động trên tay.
Anh vươn tay đè ý cười bên môi xuống.
Song lại không thể nào áp được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...