Edit | Beta: Manh
Chỉ còn mấy hôm nữa là đến ngày đi học lại, lúc Cao Vân gọi điện thoại cho Nhạc Dư, cô hẵng còn đang say giấc.
Cô mơ màng ậm ừ hai tiếng, đến khi nghe rõ giọng Cao Vân thì lập tức tỉnh táo bật dậy: “Tổ trưởng, có việc gì thế ạ?”
“Sắp trưa đến nơi rồi mà vẫn ngủ hả em?” Cao Vân nói đùa, “Chị gọi để hỏi chút, Lục Thương lớp em đã liên lạc với em chưa?”
Nhạc Dư thót tim: “Sao vậy chị? Em ấy mất tích ạ?”
“Không phải thế.” Cao Vân cười thành tiếng, sau đó giải thích ngắn gọn về tình huống của cậu học trò.
“Em Lục Thương muốn chuyển lớp ấy ạ?” Nhạc Dư cảm thấy Lục Thương làm thế là vì mình, cô đau đầu vuốt ngược tóc ra sau: “Chuyển đi đâu vậy chị?”
Cao Vân đáp: “Từ ban Xã hội sang ban Tự nhiên.”
Nhạc Dư vô thức phân tích giúp Lục Thương, ba môn toán, văn, Anh của cậu đều khá tốt, các môn còn lại học rất đều, việc chuyển lớp cũng không ảnh hưởng mấy.
Sau cùng, cô thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng Lục Thương chỉ không muốn ở lại lớp của cô, nếu cậu chuyển sang một lớp Xã hội bất kỳ thì không biết người khác sẽ bàn tán thế nào.
Cao Vân tiếp tục: “Chị thấy thành tích của em Lục Thương khá tốt nên đã đồng ý.
Sợ đến lúc khai giảng em vẫn chưa biết chuyện nên gọi cho em một cú.” Dù sao Lục Thương cũng là trường hợp đặc biệt, không cần phải trải qua nhiều thủ tục để có thể đạt được mục đích.
Nhạc Dư nói lời cảm ơn với Cao Vân.
Cô cúp điện thoại, bẻ ngón tay nhẩm tính, hay lắm, lần này có hai em rời đi, lớp 11-6 vốn đã ít người nay lại càng thưa thớt.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Lục Thương chuyển sang ban Tự Nhiên, lợi nhiều hơn hại.
Nhờ cuộc điện thoại của Cao Vân, khi trên lớp vắng bóng hai chiếc ghế vào ngày đi học lại, Nhạc Dư cũng không mấy ngỡ ngàng.
Các học sinh trong lớp thì bàn tán ầm ĩ, có em còn nói Lục Thương thầm yêu Trình Hoan.
Nhạc Dư dở khóc dở cười, vờ như không biết, sau một thời gian nữa, chuyện rồi cũng sẽ chìm vào lãng quên thôi.
Vì có một kỳ nghỉ đông quá thoải mái, thế nên chỉ trong một buổi sáng, Nhạc Dư đã ngáp vài lần.
Cô uể oải vì buồn ngủ, phải đến một tiếng sau mới thấy di động có tin nhắn.
Tuy tin nhắn được gửi từ một dãy số lạ, song nội dung chẳng khác hai năm trước là bao.
“Nhạc Dư, chúng ta gặp nhau nhé.”
Say khi tan trường, Nhạc Dư bảo Hoắc Tuân là sẽ đi mua vài món đồ, buổi tối mới về nhà.
Nhận được tin nhắn trả lời từ anh, cô cất di động, nâng tay gọi taxi: “Cho tôi đến trung tâm thương mại Khúc Hải.”
Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê nằm trên tầng tám của trung tâm thương mại Khúc Hải, Nhạc Dư đến sớm năm phút, gọi một tách caramel và một ly latte dựa theo trí nhớ.
Khi đồ uống được phục vụ cũng là lúc người hẹn an vị ở phía đối diện, Nhạc Dư nở nụ cười: “Cô đến đúng giờ quá.”
Mạnh Đinh đặt túi xách xuống, cụp mắt nhìn ly latte trước mặt: “Cảm ơn, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ.”
Trí nhớ của Nhạc Dư không tệ, chỉ mới hai năm mà thôi, cô vẫn chưa quên chuyện này.
Khi ấy cũng giống như hiện tại, hai người một đến sớm năm phút, một đến đúng giờ hẹn.
Thói quen không đổi, song tâm tình lại khác xưa.
Mạnh Đinh uống một hớp latte, nhìn Nhạc Dư bình tĩnh ngồi đó, khác hẳn với dáng vẻ trước kia, cô nàng kìm lòng không đặng hỏi: “Cô không hỏi lý do tôi hẹn cô ra đây à?”
Nhạc Dư nhún vai: “Nếu cô đã hẹn thì dù tôi không hỏi, tự cô vẫn sẽ nói thôi.”
Mạnh Đinh giật mình, sau đó cười híp mắt, thẳng thắn bảo: “Tôi đến đây là để xin lỗi cô.”
Lúc này lại đến phiên Nhạc Dư sửng sốt, trước đó cô còn nhỏ mọn cho rằng Mạnh Đinh đến là để khiêu khích, ra oai: “Cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi à?”
“Hai năm trước tôi đã đến tìm cô và nói những lời không hay trước khi ra nước ngoài.
Tôi sẽ rời đi sau vài ngày nữa nên mới hẹn gặp cô để nói chuyện rõ ràng.”
Nhạc Dư thoáng hồi tưởng rồi thản nhiên đáp: “Thật ra lúc đấy cô nói rất khách quan, không cần phải xin lỗi tôi đâu.” Ngoài mặt hào phóng là thế, nhưng trong lòng cô lại thầm vui vẻ một phen.
Phải biết rằng cô đã sa sút suốt một thời gian dài sau khi nghe những lời nọ, nếu Hoắc Tuân không phải đi công tác vào đúng lúc đó thì chắc chắn hai người đã cãi nhau và chiến tranh lạnh, gây nên hậu quả khó lường.
“Khi ấy tôi không hiểu chuyện, tự cho là mình đúng.” Dứt lời, cổ họng Mạnh Đinh đắng ngắt: “Hơn nữa những việc tôi làm gần đây cũng chẳng hay ho gì… Tóm lại là, thành thật xin lỗi cô.”
“… Không sao.” Giờ phút này Nhạc Dư mới biết, nhận được lời xin lỗi từ người khác là chuyện xấu hổ cỡ nào, đặc biệt là lời xin lỗi từ một người phụ nữ kiêu ngạo như Mạnh Đinh.
Lời vừa dứt, cô nhấp một ngụm cà phê để tránh cho Mạnh Đinh nhận ra rằng cô đang lúng túng.
Sau khi ngỏ lời xin lỗi, Mạnh Đinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô nhìn về phía Nhạc Dư, thầm nghĩ cô gái này quả là may mắn khi có thể gặp được Hoắc Tuân tốt nhất ở độ tuổi thích hợp nhất.
Nhưng cô cũng không xui xẻo đến vậy, chỉ là một Hoắc Tuân mà thôi, cô có người theo đuổi, không nhất thiết phải vì một bông hoa mà bỏ cả khu rừng.
“Đúng rồi,” Nhạc Dư chợt nhớ đến lời Mạnh Đinh vừa nói: “Mới nãy cô bảo cô chuẩn bị đi à?”
Mạnh Đinh thẳng thắn thừa nhận: “Anh bạn trai mới đang chờ tôi ở bên kia.”
Nhạc Dư tặc lưỡi, nhanh quá đi mất thôi.
Mạnh Đinh cười cười, không kể hết toàn bộ câu chuyện — lần này là Hoắc Tuân giúp đỡ cô nàng.
Bạn trai mới của Mạnh Đinh là người làm nghệ thuật, bố mẹ cô luôn coi nhà họ Hoắc như thông gia nên đương nhiên phản đối chuyện này.
Nhưng cô chỉ muốn yêu đương, chẳng buồn suy xét nhiều như vậy, thế nên cô đã nhờ Hoắc Tuân làm người trung gian hát vai mặt đen.
“Trước cậu nợ tôi một lần, lần này dù sao cũng nên giúp tôi chứ nhỉ?”
Hoắc Tuân đồng ý.
Không ngoài dự đoán của Mạnh Đinh, Hoắc Tuân vừa ra mặt, chuyện gì cũng có thể được giải quyết triệt để, bố mẹ cô thực sự đã thỏa hiệp.
Nghĩ đến đây, Mạnh Đinh lặng lẽ thở dài, lần trước cô giúp anh, lần này anh giúp cô, như vậy là họ huề, không nợ nần gì nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...