Convert: Vespertine
Editor || Beta: Manh
Kết quả, hôm sau Hoắc Tuân thực sự là người gọi Nhạc Dư dậy.
Nhạc Dư nhắm mắt đánh răng, khi nói chuyện, bọt trắng văng lên tay: "Anh dậy từ lúc nào thế?"
Hoắc Tuân ăn mặc chỉnh tề đang đeo đồng hồ, anh cúi đầu đáp: "5 giờ 40."
Nhạc Dư không còn lời nào để nói, xem ra, dù cô có cần mẫn đến mấy thì cũng chẳng sánh bằng đồng hồ sinh học của anh.
Chuyện này thực sự rất kỳ quái.
Trước kia, lúc không có Hoắc tuân ở cạnh, sau khi cô tỉnh sẽ chẳng thấy buồn ngủ lắm, nhưng chỉ cần thức giấc trong lòng anh, cô sẽ buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt.
Đổ nước súc miệng, Nhạc Dư phân tâm mà nghĩ, nhất định là do sinh hoạt tình dục ảnh hưởng chứ tuyệt đối không phải là vì cô quá lười.
Dù sao cũng khác khi không "làm" rất nhiều.
Hôm qua mưa cả ngày, bầu không khí buổi sáng nhuốm mùi đất nhàn nhạt, ẩm thấp mà mát mẻ, khiến người ta tỉnh táo.
Hoắc Tuân muốn đưa Nhạc Dư tới trường trước rồi qua công ty sau. Nhạc Dư cười hì hì, phàn nàn: "Thế thì phải đi đường vòng mất, phiền lắm."
Hoắc Tuân buồn cười liếc cô: "Nếu em không cười tươi như thế thì anh còn sẵn lòng phối hợp mà nói một câu không phiền đấy."
Cô cười càng thêm hả hê, "Yêu đương vốn chính là chuyện phiền phức mà."
Hoắc Tuân không phản bác.
Bọn họ ra cửa từ sớm, còn chưa tới giờ cao điểm, mười phút trôi qua chỉ trong nháy mắt. Thấy sắp đến trường phổ thông Bắc Hoài, Nhạc Dư ôm cổ Hoắc Tuân cọ tới cọ lui --- Đơn giản là vì hôm nay cô không trang điểm, chứ nếu có thì đã chẳng buồn làm nũng.
Cô nói: "Tối nay mình cùng ăn nhé."
Hoắc Tuân gật đầu: "Chiều anh sẽ qua đón em."
Anh vừa nói xong, xe cũng dừng lại, Nhạc Dư dính anh một hồi rồi mới chỉnh trang vạt váy bị tốc ngược. Cô vỗ nhẹ lên mặt anh: "Đến nơi thì nhắn tin cho em."
Hoắc Tuân nghiêm trang "Ừ" một tiếng, bàn tay xấu xa lại véo mông cô, "Em đi đi."
Nhạc Dư liếc người lái xe ở hàng trước, thấy người nọ ngồi vững như đá, sắc mặt như thường, mặt cô lại càng nóng hơn, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.
"Em đi nhé."
Dứt lời, Nhạc Dư cầm túi xuống xe, lúc vào trường học còn quay đầu lại. Thấy xe vẫn đứng đó, cô hé miệng cười, cảm thấy thời tiết hôm nay thực sự không tệ.
*
Vừa đến văn phòng, Nhạc Dư đã bị trưởng khối gọi ra ngoài.
Trưởng khối Cao Vân là một người phụ nữ trung niên đã ngoài bốn mươi, mắt tam giác, mũi tròn, môi dày, tổ hợp ngũ quan chẳng hề lộ vẻ đột ngột, nếu nhìn lâu thì còn cảm thấy là bà rất chất phác.
Khi Cao Vân cười rộ lên, bên má có lúm đồng tiền rất sâu, lúc này, Nhạc Dư đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền của bà.
"Tình hình chính là như thế đấy. Cậu bé kia chuyển từ nhất trung sang, thành tích không kém, vào lớp em cũng sẽ không khiến em quá vất vả đâu."
Ở thành phố Bắc Hoài, nhất trung cùng trường Bắc Hoài giống như đối thủ cạnh tranh, chẳng ai nhường ai. Dù sao thủ khoa không đến từ Bắc Hoài thì cũng là nhất trung, không cần phải nói đến hiệu ứng cánh bướm[1] kế tiếp, người khác cũng biết lợi, hại trong đó.
[1] Hiệu ứng cánh bướm (Butterfly effect) vốn được sử dụng như một khái niệm khoa học đơn thuần, sau được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả.
Đang yên đang lành lại chuyển từ nhất trung sang, có khi là vì từng gây họa ấy chứ. Nhạc Dư chỉ dám oán thầm, liếc sơ qua lý lịch tóm tắt của học sinh chuyển trường, sau đó ngẩng đầu cười nói: "Không thành vấn đề, lớp em ít người, cậu bé mà tới thì sĩ số sẽ chẵn luôn."
Cao Vân cũng nghĩ như vậy, khi phân ban tự nhiên và xã hội, lớp 11-6 vốn ít học sinh hơn các lớp khác, cậu bé kia sẽ giúp cân bằng nhân số. Bà nhìn đồng hồ đeo tay, "Được rồi, lát nữa cậu bé tới trường thì chị sẽ dẫn qua gặp em."
Nhạc Dư bình tĩnh đồng ý, trong lòng tặc lưỡi, lai lịch cậu bé này không nhỏ đâu nha.
Chờ Cao Vân đi mất, cô lại nhìn tờ giấy A4 trên tay, vô thức đọc cái tên kia: "Lục Thương."
Lục Thương đến đúng vào tiết ngữ văn của Nhạc Dư, Cao Vân trực tiếp dẫn cậu đến cửa lớp 11-6, đánh tiếng với Nhạc Dư rồi khoát tay rời đi.
Người thật có phần khác với ảnh chụp, đây là suy nghĩ đầu tiên của Nhạc Dư khi nhìn thấy Lục Thương.
Trong ảnh thuộc sơ yếu lý lịch, Lục Thương nhíu mày, mí mắt nửa nhắm nửa mở như chưa tỉnh ngủ, đôi môi mím chặt mang theo vẻ mất kiên nhẫn vì thiếu ngủ, nhìn tổng thể thì không quá thu hút, còn có chút hung ác.
Nhưng người thật thì lại khác.
Lục Thương ở ngoài cao lớn, hơi gầy gò, mi thanh mục tú, dù khuôn mặt không có biểu cảm gì nhưng cũng không khiến người khác thấy sợ hãi hay phiền chán. Cậu có đôi mắt gần như biết cười, khi đuôi mắt rũ xuống thì nom vô tội cực kỳ.
Không biết bức ảnh kia chụp kiểu gì nữa.
Cao Vân đi rồi, Nhạc Dư yên lặng trong thoáng chốc, sau mới dẫn người vào phòng học: "Em tự giới thiệu trước đi."
Lục Thương liếc Nhạc Dư, chẳng nói chẳng rằng bước lên bục giảng, lấy phấn viết tên mình trên bảng đen. Bỏ viên phấn xuống, cậu thiếu niên cất giọng nói mượt mà rõ ràng tương xứng với hình tượng: "Lục Thương."
Nhạc Dư còn đang đợi câu tiếp theo, cậu đã bước xuống bục giảng.
Lục Thương tự đi về phía hàng cuối lớp học, bởi vì nơi đó gần thùng rác nên không có học sinh nào ngồi, vừa khéo có một vị trí trống. Cậu lại chẳng chê, mặt không đổi sắc ngồi xuống, chẳng thèm đếm xỉa tới mấy chục cặp mắt đang nhìn mình.
Nhạc Dư không ngừng kêu khổ ở trong lòng, cô nhận phải một củ khoai lang bỏng tay rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...