Edit | Beta: Manh
Trên đảo có đầy đủ các trò giải trí, Nhạc Dư và Hoắc Tuân tản bộ dọc theo bãi biển, dừng chân trước một quán bar lộ thiên.
“Xã ơi, em muốn uống rượu.” Nhạc Dư nói.
Hoắc Tuân biết rõ tửu lượng của cô, nhướng mày hỏi: “Thật hả?”
“Có anh ở đây mà, say cũng chẳng sợ.”
Hoắc Tuân nghe mà lòng lâng lâng, gật đầu đồng ý: “Thế thì uống thôi.”
Trong quán bar tấp nập bóng người, Nhạc Dư quan sát một phen rồi kéo Hoắc Tuân ra sân ngoài trời đang vô cùng náo nhiệt.
Cô chọn vị trí gần rào chắn, tiếng nhạc trầm bổng truyền đến từ xa, gió biển lành lạnh, ẩm ướt lướt qua, khiến con người ta khoan khoái đến lạ.
“Nơi này tuyệt thật.”
Thấy cô còn chưa uống đã ngà ngà say, Hoắc Tuân vẫy nhân viên phục vụ, gọi thêm hoa quả, sau đó nhắc cô: “Tí nữa em uống ít rượu thôi, ăn nhiều trái cây vào.”
Nhạc Dư không gật mà cũng chẳng lắc, cô nâng chân, kéo Hoắc Tuân ngồi ngay bên cạnh rồi tựa vào anh: “Không biết bây giờ Nhung Nhung đang làm gì.”
“Em muốn gọi video không?”
“Về rồi gọi sau, tín hiệu ở đây hơi kém.”
Hoắc Tuân vẫn rút di động ra: “Tí nữa không có thời gian đâu.”
Nhạc Dư không theo kịp suy nghĩ của anh: “Vì sao?”
Anh cười: “Em nói xem?”
Nhạc Dư vỡ lẽ tức thì, dù hai người đã là “vợ chồng già”, cô vẫn ngượng ngập đỏ mặt.
Cô giật di động, giả bộ hung hãn: “Em gọi cho con đây, anh đừng quấy em đấy!”
Tay anh buông thõng, ý cười thêm sâu.
Nhung Nhung còn chưa tập nói, chỉ biết bi bô vẫy tay cười trong video, bé có đôi mắt to tròn giống Nhạc Dư, đồng thời rất giống Hoắc Tuân hồi bé.
Nhạc Dư thấy con thì vui mừng hớn hở, mặt tươi roi rói, không ngừng phụ họa theo tiếng bi bô và những cái huơ tay nhịp nhàng của con.
Hoắc Tuân thầm cảm khái, thấy mình như đang nuôi hai đứa trẻ, một ở Bắc Hoài, một ở ngay trước mắt, cũng là “đứa” có phần trẻ con hơn.
Vài phút sau, rượu được bưng đến.
Nhạc Dư không muốn ngắt cuộc gọi, hiềm nỗi uống rượu trước mặt con trẻ là không tốt, thế nên cô đành lưu luyến tạm biệt con.
Cô rời vai mẹ hiền, ngắm nhìn ly rượu sóng sánh đổi màu hết sức bắt mắt trên tay: “Không biết vị thế nào.”
“Em thử đi, nồng độ cồn thấp nên chắc sẽ khá ngọt.”
Nhạc Dư nhấp một ngụm rồi chun mũi: “Vị cứ quai quái.”
“Uống của anh xem?”
Nhạc Dư thử một hớp, suýt nữa phun rượu ra, duỗi lưỡi quạt gió: “Cay thế!”
Hoắc Tuân lập tức đút một miếng dưa hấu cho cô: “Nên anh mới bảo uống ít rượu thôi, ăn nhiều trái cây lên.”
Sau một ly rượu, hai má Nhạc Dư ửng hồng.
Cô sờ mặt: “Đỏ lắm phải không?”
Hoắc Tuân cao giọng đáp: “Rất đỏ.
Chúng mình về đi.”
Đôi mắt mơ màng trong cơn say như thêm xiêu lòng dưới bầu trời đêm, cô vươn tay ôm cổ anh: “Anh dìu em cơ.”
“Được.”
Miệng cô bảo dìu, nhưng đúng hơn là vắt vẻo trên người Hoắc Tuân.
Đi được nửa đường, Nhạc Dư mệt nhừ ngồi bệt trên nền cát, ngửa đầu kéo Hoắc Tuân ngồi xổm xuống: “Xã ơi, cõng em về.”
Hoắc Tuân vẫn hệt như năm nào, khom lưng chẳng chút do dự.
“Nặng không anh?” Hiện tại cô đã nhỉnh hơn mấy cân so với hồi xưa, tất cả dồn hết vào mông và ngực.
Hoắc Tuân thử cảm nhận trọng lượng của cô, tiện thể sờ mông cô mấy cái: “Không nặng tí nào.”
“Điêu ghê.” Nhưng cô thích nghe.
Sau một thoáng yên lặng, Hoắc Tuân mở miệng: “Vợ ơi, em say rồi à?”
Nhạc Dư gối đầu lên vai anh, làm hai má meo méo, ấy vậy mà vẫn không hết xinh đẹp.
Cô líu ríu: “Say đâu mà say.”
Nhưng đến khi Hoắc Tuân hỏi cô có buồn ngủ hay không, anh lại không nhận được hồi đáp.
Hoắc Tuân ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng cong cong như lưỡi câu bạc ẩn mình sau rặng mây, ló đầu lắng nghe tiếng gió biển.
Trong không gian yên tĩnh, anh nghe tiếng hít thở bên tai, chợt nghĩ, hình như anh chưa bao giờ nói với cô câu nọ.
Anh thầm thì với người đang say ngủ: “Vợ ơi, anh yêu em.”
***
Giữa khuya, Nhạc Dư tỉnh dậy vì khát, thấy nước trên bàn lạnh ngắt, Hoắc Tuân xuống nhà lấy nước ấm cho cô.
Cô lẽo đẽo theo sau.
“Em xuống làm gì thế?”
Nhạc Dư uống nước rồi ngáp một cái, cơ thể vẫn còn nóng hôi hổi vì men say ôm dính lấy anh, nũng nịu trả lời: “Ngủ nhiều quá nên giờ tỉnh như sáo ấy, anh thức cùng em nhé.”
Hoắc Tuân để cô giẫm lên chân mình, nhích từng bước vào phòng khách, mãi đến khi ngồi xuống cũng không buông: “Em muốn xem phim không.”
“Không.”
“Thế em muốn làm gì?”
Bên cạnh sofa là khung cửa sổ sát đất rộng tênh, tấm màn hẵng còn buông thõng, Nhạc Dư nghiêng đầu nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại có cơn sóng biển dập dờn trong mắt cô.
Cô lẩm bẩm điều gì đó, song Hoắc Tuân không nghe rõ.
Chợt, cô nâng giọng: “Xã ơi, mình làm ở đây nhé?” Cô không muốn trần trụi mây mưa ngoài đất trời giá lạnh, ở trong nhà hẳn cũng không tệ.
Hoắc Tuân cười sảng khoái, vùi đầu xuống cổ cô và hít một hơi thật sâu, rồi anh lặng lặng há miệng cắn đai đeo, kéo lệch sang bên vai thay cho lời đáp.
Một bầu ngực ẩn mình sau lớp vải mỏng, bên còn lại lộ ra ngoài vì Nhạc Dư không mặc áo ngực.
Hoắc Tuân ngậm trọn nhũ hoa, nhiệt tình liếm mút, tay thì đẩy làn váy, xoa nắn cặp mông đầy đặn của cô.
Anh kéo quần lót sang bên cạnh, lần đến âm đế ở đằng trước, khi thì day mạnh, khi thì day nhẹ, ngón tay thoáng cái đã dính mật dịch.
Mùi sữa vấn vít trong miệng, Hoắc Tuân lúng búng nói: “Anh muốn uống sữa.”
Nhạc Dư ôm đầu anh, cất tiếng rên khó kiềm: “Hết… hết sữa từ lâu rồi.”
“Hay mình làm thêm đứa nữa?”
“Ưm…” Giọng cô trằn trọc, nhưng lại không phải lời đồng thuận: “Có Nhung Nhung là đủ rồi.”
Biết cô sợ đau, Hoắc Tuân cũng không gò ép.
Anh xóc phân thân, đặt ở cửa mình đang ướt dầm dề: “Anh vào đây.”
Nhạc Dư còn chưa gật đầu, vật nam tính đã vọt thẳng vào, cả người cô cứng còng, mẫn cảm tuôn ra một dòng mật dịch.
Nhục huyệt vô cùng khít khao sau hơn một tháng không làm tình và cơn cực khoái ập đến bất ngờ của Nhạc Dư khiến Hoắc Tuân suýt phải nộp vũ khí đầu hàng.
Anh hơi hơi rút ra, vừa liếm mút bầu ngực mềm của cô, vừa chuyển động từ tốn, nhanh chóng vào guồng nhịp nhàng, tiếng nước lép nhép nhất thời quẩn quanh khắp phòng.
“A… Ôi… To quá…” Nhạc Dư hạ mông xuống mỗi khi Hoắc Tuân thúc mình, quy đầu của anh xỏ xuyên qua hoa tâm, lấp đầy từng tấc trống rỗng trong cơ thể cô.
Trong phút mông lung, cô như nghe thấy tiếng sóng xô bờ cát ngoài cửa sổ, những con sóng như đang đắm chìm cùng cô và Hoắc Tuân.
“Chặt thật đấy.” Hoắc Tuân dốc sức thọc vào rút ra chừng trăm cái, không thỏa mãn với trạng thái hiện tại, anh đè cô xuống đất, ngắm mái tóc dài của cô tản rộng dưới ánh trắng, tựa như một yêu tinh rành nghề quyến rũ.
Anh oằn mình trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp, hài lòng nhìn đôi môi mềm mại trở nên sưng đỏ, đoạn chòng ghẹo cô: “Mới chưa làm bao lâu mà đã khít như vậy, trong khoảng thời gian này có thấy thèm không?”
Nhạc Dư ưỡn cao đôi gò bồng đào, để anh săn sóc một bên và tự chơi đùa với bên còn lại, khẽ đáp: “Thèm chứ, nằm mơ cũng thèm…”
“Khéo thật, anh cũng thế.” “Chụt” một tiếng, Hoắc Tuân rời khỏi nhũ hoa sưng như hạt đậu đỏ, “Về sau em muốn lúc nào thì mình làm lúc đấy, được không nào?”
Trong cơn khoái lạc, cô nức nở đồng ý với anh, sau cùng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ vụn vỡ.
Giờ phút này, bóng đêm trở thành lớp ngụy trang tốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...