Edit | Beta: Manh & MDL
Điền Thấm không ngờ Nhạc Dư có thể quản lý được Hoắc Ngô Nhất, trong khi những giáo viên trước đó đều bị cậu bé đuổi đi.
Chị hết sức vui mừng, muốn giữ Nhạc Dư lại ăn cơm, song Hoắc Tuân lại thay Nhạc Dư từ chối ý tốt của chị.
“Cô Nhạc còn có chuyện muốn nói với em, hôm nay không ở đây ăn được.”
Điền Thấm không rõ hai người trước mắt liệu có quen nhau hay không, chị không hỏi nhiều, chỉ dễ tính xua tay: “Vậy lần này cô Nhạc cứ giải quyết việc trước đi, lần sau cô giáo ở lại dùng bữa nhé.”
Nhạc Dư xấu hổ cười: “Vâng, cảm ơn chị Hoắc ạ.”
Cô lại một lần nữa hối hận, lúc trước nghe người môi giới nhắc đến họ Hoắc, vì sao quả đầu dưa này lại không nghi ngờ tí tị nào vậy? Ngốc chết đi được!
Sau khi lên xe, Hoắc Tuân hỏi Nhạc Dư: “Cô muốn ăn gì?”
Nhạc Dư uể oải đáp: “Tùy khẩu vị của giám đốc Hoắc, tôi ăn gì cũng được.”
“Món Quảng Đông thì sao? Cô có thích không?”
Nhạc Dư không trả lời trực tiếp mà ừ một tiếng: “Vậy thì ăn món Quảng Đông.”
Hoắc Tuân tăng nhiệt độ trong xe: “Chỗ đó không gần lắm đâu, cô ngủ một lát đi.”
Hôm nay Nhạc Dư dậy từ sớm nên quả thực có thấy buồn ngủ.
Nhưng lời của Hoắc Tuân như một đòn cảnh tỉnh, khiến Nhạc Dư tỉnh táo trở lại, cô giữ vững tinh thần: “Thôi, chúng ta nói chuyện lá thư kia.”
Hoắc Tuân liếc cô, sau đó gật đầu: “Ừ, cô nói đi.”
Nhạc Dư kể những trọng điểm trong cuộc đối thoại của cô và Hoàng Duyệt cho Hoắc Tuân nghe: “Khi ấy tôi muốn làm cậu ta nản lòng nên đã lấy ngài làm bia đỡ đạn.” Nhạc Dư hướng về phía bên trái, cúi đầu: “Mượn tên ngài là tôi không đúng.
Tôi xin được nhận lỗi với ngài ngay tại đây, thành thật xin lỗi.”
“Thật ra nếu cô không nói thì tôi cũng không biết.”
“Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.” Xin lỗi xong, Nhạc Dư thả lỏng bản thân: “Tuy bây giờ Hoàng Duyệt còn chưa quen ngài, nhưng không ai nói trước được chuyện tương lai cả.
Có khi ngày mai hai người sẽ cùng ngồi trên một mâm cơm, nếu cậu ta nói chuyện với ngài thì chẳng phải tôi sẽ lộ tẩy sao? Tôi không muốn để cậu ta bắt thóp.”
“Cô cẩn thận thật đấy.
Nhưng cô nói đúng một điều.” Xe dừng lại vì gặp đèn đỏ, anh nở nụ cười với Nhạc Dư: “Không ai nói trước được chuyện tương lai cả.”
Nhạc Dư ngây người mấy giây, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói không rằng.
Địa điểm ăn chỉ cách Đại học G hai con phố, Nhạc Dư đã từng ghé thăm, món canh ở đây tuy ngon nhưng đắt đỏ.
Nếu khi ấy không có bạn trai của Phan Bối mời khách thì cô sẽ không bao giờ ăn ở một nơi như thế này.
Không ngờ lần này tới đây lại là vì Hoắc Tuân.
Cũng phải thôi, chuyện tương lai nào ai biết trước được.
Chờ Hoắc Tuân gọi món xong, Nhạc Dư mở miệng: “Chuyện gia sư…”
Hoắc Tuân thản nhiên thừa nhận: “Là tôi sắp xếp.” Anh nửa cười nửa không: “Sao thế, vì là tôi sắp xếp nên không muốn làm à?”
“Không.” Đúng như suy đoán, lại như ngoài dự liệu, Nhạc Dư lắc đầu: “Tôi không ấu trĩ như vậy.” Vì một người mà vứt bỏ công việc không phải là chuyện cô sẽ làm.
“Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào?”
Nhạc Dư nhíu mày, tuy vừa cho đi đã đòi nhận lại ngay là chuyện thường tình, nhưng khi người làm thế là Hoắc Tuân thì lại có vẻ quái lạ.
Cô buông tiếng thở dài, hỏi: “Ngài muốn tôi cảm ơn thế nào?”
Hoắc Tuân chưa đề ra yêu cầu gì thái quá, mà gõ gõ bàn: “Ăn cơm trước đã.”
Thấy Nhạc Dư vẫn còn dè dặt nhìn mình, anh mềm mỏng nói: “Sẽ không làm khó cô đâu, tôi bảo đảm đấy.”
Lúc này Nhạc Dư mới thu những chiếc gai vô hình lại.
Cơm canh vẫn ngon miệng như ngày trước.
Nhạc Dư ăn no bảy phần, lau lau miệng, hỏi Hoắc Tuân vừa ngừng đũa theo cô: “Bây giờ giám đốc Hoắc có thể nói được chưa?”
Ăn uống no đủ, Hoắc Tuân thèm một điếu thuốc, nhớ đến cô bé ngồi ở phía đối diện, anh lại nín nhịn, nhét một miếng rau vào miệng.
Sau khi nhai kỹ nuốt chậm, anh nói một câu không đầu không đuôi: “Trong khoảng thời gian này, căn hộ tôi ở lúc trước sẽ được tân trang lại.”
“Hả?” Nhạc Dư ngẩn ngơ trong thoáng chốc, thử đoán câu nói tiếp theo: “Ngài… muốn tôi giám sát giúp à?”
Hoắc Tuân nghe xong, lại đi lệch đề tài: “Tôi không thích cô dùng kính ngữ với tôi, đừng gọi ngài, tôi không già như vậy.”
“Được.” Nhạc Dư thỏa hiệp: “Nên anh muốn tôi giúp anh giám sát hả?”
“Giám sát? Không phải thế.” Hoắc Tuân nói năng giật gân: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, trong khoảng thời gian nhà tôi sửa chữa, tôi sẽ tạm sống ở nhà anh trai và chị dâu tôi.”
Nhà anh trai và chị dâu.
Biết ngay là sẽ không đơn giản như thế mà.
Nhạc Dư gắng giữ giọng thật bình tĩnh: “Anh muốn ở đâu thì cứ ở đó, tôi không có quyền can thiệp.
Hay là anh muốn tôi dọn hành lý giúp anh?”
Hoắc Tuân vẫn lắc đầu: “Mỗi tuần cô phải dạy Ngô Nhất hai buổi đúng không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì là thứ Năm và thứ Bảy nhỉ? Hình như hai ngày này tôi đều ở nhà.
Tôi ấy mà, không yêu cầu gì nhiều, đến lúc đấy cô để tôi đón đưa là được.”
Chủ động nhận làm tài xế miễn phí sao?
Nhạc Dư có phần không chắc chắn, dè dặt hỏi: “Giám đốc Hoắc, anh không nói ngược đấy chứ?”
“Không.
Khi tôi nói muốn đưa cô đi, cô không thể từ chối.
Đó là yêu cầu của tôi.” Thay vì lấy một ân tình để đổi lấy một cơ hội được ngồi ăn cùng bàn, chẳng bằng lấy một đổi nhiều, lời hơn.
Nhạc Dư không hiểu trong lòng Hoắc Tuân đang tính toán điều gì, cũng không biết rốt cuộc anh muốn dùng mánh lới gì.
Cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định đồng ý.
Dù sao cũng không thể tránh thoát, chỉ có kẻ ngốc mới không cần tài xế miễn phí.
Hơn nữa Đại học G cách nhà họ Hoắc rất xa, bằng không cô đã chẳng phải dậy từ sớm để bắt xe buýt.
“Được, tôi đồng ý với yêu cầu này.”
***
Chẳng mấy chốc năm ngày đã trôi qua kể từ lần đầu đến nhà Hoắc Ngô Nhất vào thứ Bảy.
Nhạc Dư lại một lần nữa phải dậy sớm để bắt xe buýt, chiếc xe rẽ trái lượn phải ru cô ngủ, làm cô suýt thì lỡ trạm.
Khu phố cách trạm xe buýt một quãng.
Nhạc Dư không muốn đến vừa đúng giờ hẹn, cô ngáp dài, lê bước đến ngã tư để chờ đèn xanh.
Nước muối sinh lí chao đảo trong mắt, cô buồn ngủ đến độ muốn nằm vật trên đất.
Công việc được sinh ra chính là để làm khó một người lười biếng như cô.
“Nhạc Dư.”
Tai Nhạc Dư khẽ động, cho rằng bản thân nghe nhầm nên không buồn để ý.
“Ở bên này.”
Nhạc Dư dụi dụi mắt, làm ướt ngón tay, cô nâng mắt nhìn sang, bỗng tỉnh táo ba phần.
Hoắc Tuân ngồi ở trong xe thò người mở cánh cửa bên ghế phó lái: “Vào đi.”
Vừa lúc đèn xanh ở phía đối diện sáng lên.
Nhạc Dư bước về phía trước theo phản xạ, một giây sau, cô nhớ ra mình đã đồng ý với anh việc gì.
Vì thế, mũi chân lại từ từ chuyển hướng.
Chuyện cô hứa với anh, nói được thì làm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...