Người dịch: Cá Voi
Bệnh của Bành Trí Nhiên gọi là bệnh thận đa nang, là một trong các rối loạn di truyền thường gặp nhất ở người trung niên và người trưởng thành.
Sáu mươi phần trăm người mắc bệnh do di truyền, bốn mươi phần trăm còn lại gia đình không có tiền sử mắc bệnh rõ ràng.
Năm 1996 học thuyết “hai hit” cho rằng bệnh nhân thừa hưởng gen PDK đột biến di truyền từ cha mẹ, là kiểu gen dị hợp tử bình thường không gây đa nang, sau khi lớn lên bị nhiễm các yếu tố độc hại, dị hợp tử bình thường bị đột biến (đột biến soma).
Cụ thể theo “hai hit”, mất cá nhân đơn bội bình thường gây ra bệnh thận đa nang.
Vậy nên theo nghiên cứu, căn bệnh này vẫn thuộc về bệnh di truyền.
Những điều này về sau tôi tự tra ra được, khi ấy Bành Trí Nhiên chỉ nói với tôi cậu ấy bị u nang thận, là do di truyền.
Tôi không muốn nhắc lại quá trình Bành Trí Nhiên nói với tôi về căn bệnh của cậu ấy.
Tôi chỉ muốn nói, nếu bạn biết rõ bệnh ADPKD là bệnh không thể chữa khỏi, chỉ có thể điều trị và biết những hậu quả mà nó gây ra, bạn sẽ hiểu được tâm trạng của tôi khi đó.
Tôi vừa khóc vừa hỏi sao ngay khi phát hiện ra anh không nói với em. Cậu ấy nhẹ nhàng đứng dậy ôm lấy tôi: ” Không lâu sau khi mẹ em đến nhà, báo cáo kiểm tra sức khỏe ở công ty gửi về mới phát hiện”.
Tôi ngây người, dường như lờ mờ hiểu ra điều gì, đẩy mạnh cậu ấy ra: ” Vậy nên anh đột nhiên buông tay phải không, nên mới chê em phiền mới bỏ rơi em phải không, phải không?”
Vành mắt cậu ấy đỏ lên, bắt lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Ngoan nào.
Lúc đó anh rất sợ, áp lực thật sự rất lớn.
Cha mẹ chúng ta không đồng ý, anh lại sợ mình điều trị không tốt, không thể bầu bạn với em đến cuối đời.
Vậy nên anh nghĩ, có lẽ nên để em tìm một người tốt hơn anh, ít nhất thân thể cũng tốt hơn anh, vì vậy anh mới…..” Cậu ấy không nói tiếp, chỉ quỳ dưới đất ôm tôi vùi vào lòng.
Tôi không thể nói nên lời, ôm cậu ấy thật chặt, khóc nghẹn ngào.
Khóc được một lúc lâu tôi mới chợt nhớ ra: “Vậy tại sao bây giờ anh lại đổi ý?”
Bành Trí Nhiên dường như cũng khóc, lau nước mắt lung tung lên quần áo tôi rồi mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ: ” Ngày đó lừa em đến mua nhà xong, cứ nghĩ đến việc sau này em sẽ cùng người khác ngồi ngoài ban công sưởi nắng uống cà phê, anh liền không chịu nổi.
Sau đó anh gọi điện cho Lương Minh Truyền, bị cậu ta mắng cho một trận, nói chỉ có anh mới ngu ngốc đến mức buông tay vì lý do đó.
Cậu ta nói nếu cứ như anh thì đầu năm nay trên thế giới biết có bao vụ thảm họa, vậy thì tất cả mọi người đều không cần yêu nữa rồi.
Nên anh suy nghĩ lại, quyết định không thể buông tay em được”.
Mẹ nó, biết ngay Lương Minh Truyền có chuyện giấu tôi!
“Nên anh liền dùng bản thân để đấu tranh? Anh không muốn sống nữa phải không?”.
Tôi giận dữ chọc tay lên đầu cậu ấy.
“Bác sĩ dặn anh thế nào?”.
Bành Trí Nhiên vô tội nhìn tôi: ” Bác sĩ nói không được uống rượu không dùng chất kích thích, không ăn đậu nành không ăn thực phẩm chứa chất hữu cơ, ngủ sớm dậy sớm kết hợp rèn luyện sức khỏe”
“Đúng vậy!”.
Tôi thật sự rất tức giận.
“Nhưng anh vừa uống rượu vừa thức đêm.
Còn say đến như vậy!”.
Cậu ấy nhìn tôi dịu dàng: ” Nhưng bác sĩ cũng dặn phải giữ tâm trạng vui vẻ không buồn phiền.
Không có em, niềm vui của anh cũng chẳng còn.
Cho dù anh không uống rượu không thức khuya, vậy thì sao?”
Tôi hơi bĩu môi, vừa lau nước mắt vừa mắng: ” Vậy anh có từng nghĩ đến trường hợp đợi đến khi cha mẹ anh đồng ý, nhưng cơ thể bị anh dằn vặt không còn gì, em sẽ đau lòng thế nào không?”
Bành Trí Nhiên cười giảo hoạt rồi ôm tôi: ” Trừ hai lần gần đây là say thật sự, những lần trước anh đều vờ say dọa mẹ anh thôi”.
“Hả? Tiểu ra máu rồi cơ mà!”.
Cậu ấy hình như đã thấm mệt, ngáp một cái rồi nói: ” Xem ra sau này thật sự không thể uống rượu nữa, anh không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy.
Vợ ơi anh mệt quá.
Sáng nay em ngủ ngon đến thế, nhưng sau khi tỉnh dậy gửi tin nhắn gọi mẹ anh mang quần áo đến, anh chưa ngủ thêm được chút nào.
Em ngủ cùng anh lúc nữa đi”.
Lúc này tôi mới giật mình nhìn đồng hồ, vậy mà đã hai giờ chiều rồi.
“A! Sao muộn thế này không ai gọi chúng ta dậy trả phòng?”
Bành Trí Nhiên kéo tôi đi ngủ ” Anh gọi điện báo lễ tân thuê thêm một đêm.
Em đúng là đồ con lợn, ngủ ngon đến vậy, bán em đi em cũng không biết nhỉ”.
Tôi vừa leo lên giường vừa hỏi: “Đừng nói với em mọi chuyện hôm nay đều do anh sắp đặt nhé.
Em sẽ cảm thấy anh rất đáng sợ đó nha”.
Cậu ấy vỗ mông tôi: “Không phải.
Anh không ngờ khi tỉnh dậy lại nằm ở đây, càng không ngờ em sẽ ở lại.
Anh vốn cho rằng em phải đưa anh về thêm vài lần nữa thì mẹ anh mới chịu thỏa hiệp.
Nhưng khi tỉnh dậy anh nghĩ cơ hội hôm nay rất tốt, nên lập tức gọi mẹ anh đến.
Ừm, anh nghĩ mẹ anh sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Tôi nhắm mắt lầm bầm: “Anh con mẹ nó không phải là người nữa rồi, vừa giày vò em vừa giày vò cha mẹ anh đến vậy…..”.
Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện.
“Phải rồi, anh cũng tự tin quá ha, bỏ mặc em lâu như vậy không sợ em có người khác hả!”
Cậu ấy nhắm nghiền mắt, nghiêng người ôm tôi: “He he, không đâu.
Anh có người nằm vùng cạnh em mà”.
Tôi xoay người tìm một tư thế thoải mái, sau đó gác đầu lên tay Bành Trí Nhiên: “Ai vậy?”
“Mẹ em….”.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, tôi chỉ nghe thấy hai từ này.
Không biết vì sao bỗng nhiên tôi có cảm giác ngay từ đầu đã bị lừa gạt.
Lần này tôi ngủ rất ngon, thỉnh thoảng tỉnh lại cảm nhận được hơi ấm từ phía sau, tôi sẽ nghĩ: A! là Bành Trí Nhiên hàng thật giá thật đó, không phải chăn của tôi đâu.
Dù sao thì hạnh phúc trong tưởng tượng và thực tế vẫn rất khác biệt mà.
Ngủ một mạch đến hơn sáu giờ tối mới bị cảm giác đói làm tỉnh dậy, tôi xoay người, Bành Trí Nhiên cũng động, có vẻ sắp ngủ dậy.
Tôi đẩy nhẹ cậu ấy một cái, nói khẽ: “Này, em đói”.
“Hửm?”.
Cậu ấy dùng giọng mũi trầm trầm.
“Ừm”.
Sau đó buông tôi ra, nằm thêm một lúc.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Bành Trí Nhiên ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, lúc sau đi ra lại trèo lên giường ôm tôi.
“Đói rồi à?”
Tôi gật đầu, tìm một vị trí thoải mái gác đầu lên vai Bành Trí Nhiên, nhắm mắt ngửi hương vị quen thuộc.
Lúc này tôi mới phát hiện, đệch, tấm chăn kia của tôi chắc chắn đã bị mẹ tôi mang đi giặt.
Quả nhiên từ đầu đến cuối chỉ có tôi lừa mình dối người.
Tôi còn đang bực bội, Bành Trí Nhiên đã đè lên hôn.
“Để ông xã cho em ăn”.
Sau đó duỗi một tay vào trong áo nhẹ nhàng xoa lưng tôi.
Mơ mơ màng màng bị cậu ấy xoa đến cứng lên, đến khi bàn tay không thành thật của Bành Trí Nhiên sờ xuống dưới, tôi mới hoàn hồn.
Đè lại động tác của cậu ấy, tôi hơi lùi về phía sau, đậu má, cái đó của Bành Trí Nhiên mới đó đã chọc lên người tôi rồi.
Tôi cau mày, mở to mắt chớp chớp nhìn cậu ấy.
“Em đói lắm”.
Cậu ấy nở nụ cười, bàn tay di chuyển về phía trước, bắt đầu trêu chọc: ” Ông xã cũng đói lắm.
Ngoan nào, để ông xã ăn no rồi cho em ăn”.
Tôi khẽ rên một tiếng, chân sắp nhũn ra.
Thôi được rồi tôi chịu thua, quả thật tôi rất nhớ cậu ấy, nhớ phát điên.
Nghiêng đầu trao cậu ấy nụ hôn sâu nóng bỏng nhưng vẫn không quên hỏi: “Chẳng phải lúc chiều anh nói không được này nọ sao?”
Bành Trí Nhiên nhướn mày: “Anh nói vậy khi nào?”
Tôi vừa thở dốc vừa cởi quần áo Bành Trí Nhiên: ” Chẳng phải anh nói gì mà không thể thỏa mãn em…..”
Cậu ấy cười: “Trêu em thôi.
Tiết chế một chút là được….”
Khốn kiếp, dọa tôi sợ đến nỗi trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc sau này không thể ấy ấy, tôi phải làm một quả hồ lô ngay cả sờ cũng không dám sờ cậu ấy.
Không được không được, quá thiệt thòi, tôi phải sờ bù lại mới được.
Tôi bắt đầu giở chiêu trò, hiếm khi chủ động trèo lên người cậu ấy.
Khóe mắt đuôi mày Bành Trí Nhiên đều mang nét cười, cong môi nhìn thôi say đắm, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc.
Tôi ngồi lên người Bành Trí Nhiên, hôn lên yết hầu khiến cậu ấy khẽ rên.
Sau đó cậu ấy cúi đầu hôn tôi cuồng nhiệt, giọng trầm trầm.
” Muốn thì tự mình đến”.
Nói xong rút từ dưới gối ra một lọ kem dưỡng in logo khách sạn, dùng ánh mắt ra hiệu tôi tự làm.
Tôi thoáng sững sờ.
Tên ngốc này vào nhà vệ sinh để lấy lọ kem dưỡng này hả? Đồ dâm dê!
Khẽ cắn môi dưới, đệch mợ tự mình thì tự, tôi ngồi lên eo Bành Trí Nhiên, đầu tiên bôi kem cho mình sau đó bôi cho cậu ấy.
Bành Trí Nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy dục vọng, nhếch môi cười, đưa tay sờ môi dưới.
Má nó gợi cảm chết đi được.
Tôi không chịu thua kém, vòng chân quấn chặt hơn một chút, sau đó liền vứt sạch tiết tháo.
Việc đó…Các bạn nhỏ có lẽ hiểu cảm giác này, nếu như bạn lâu lắm rồi không ăn kẹo thì đến khi được nếm lại vị kẹo ngọt một viên chắc chắn không đủ.
Vậy nên ngày đó chúng tôi “nếm” tới mấy lần.
Ừm…..trong tất cả các loại kẹo ngọt, tôi thích nhất vị kẹo Bành Trí Nhiên, cái đó….mọi người hiểu mà.
Về sau tôi mới biết Bành Trí nhiên từng đến tìm mẹ tôi, cầu xin mẹ tôi cho cậu ấy nửa năm, cũng xin mẹ chăm sóc tôi nửa năm, đừng đưa tôi đến Singapore.
Mẹ tôi vốn không đồng ý, nhưng Bành Trí Nhiên tha thiết xin bà cho cậu chỉ nửa năm thôi.
Sau nửa năm nếu vẫn không được, cậu ấy sẽ cam chịu.
Cậu ấy nói: mẹ Trần Gia, chẳng phải dì mong Trần Gia hạnh phúc sao, dì phản đối chúng con bên nhau chỉ vì gia đình con không chấp nhận phải không.
Nếu dì muốn Trần Gia đến với một người được gia đình chấp thuận, vậy sao không cho em ấy cơ hội được ở bên người em ấy yêu.
Xin dì, chỉ nửa năm mà thôi.
Xét về mảng tranh luận, chòm Song Tử luôn dẫn đầu bảng.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ cãi thắng cậu ấy, Bành Trí Nhiên luôn có cách biến lí lẽ của mình trở nên đúng đắn.
Vì vậy mẹ tôi bị cậu ấy làm cho lung lay ý chí, tôi không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Ngày hai gia đình chúng tôi gặp mặt cha Bành Trí Nhiên không tới, nghe nói tức đến nỗi phải về quê.
Mẹ Bành Trí Nhiên và chị gái cậu ấy cùng đến, thái độ Phan Tiểu Nhã đối với tôi khá lạnh nhạt.
Bành Trí Nhiên nói với tôi rằng chị cậu ấy luôn cảm thấy một người đàn ông không thể chăm sóc được cho một người đàn ông khác, hai người đàn ông không thể lâu bền bên nhau.
Cậu ấy xoa nắn tay tôi, nói: “Chúng ta phải hạnh phúc mãi mãi cho chị ấy xem, được không?”
Tôi thật sự cảm kích cha dượng, ông ấy chưa từng vì chuyện của tôi mà coi thường mẹ tôi.
Ngược lại, từ khi biết chuyện cha dượng luôn ủng hộ quyết định của mẹ, bao gồm cả việc đưa tôi sang Singapore học tập.
Trên bàn cơm, mẹ Bành Trí Nhiên nói rõ tình hình bệnh trạng của cậu ấy với mẹ tôi.
Bà nói mẹ Trần Gia, tôi biết mình ích kỷ, nếu không phải Bành Trí Nhiên dùng chính cơ thể nó để ép tôi thì chưa chắc tôi đã đồng ý cho hai đứa bên nhau.
Nhưng bây giờ tôi lại hy vọng gia đình chị không vì bệnh của Bành Trí Nhiên mà phản đối hai đứa nhỏ ở.
Chị sẽ không phản đối chứ?
Tôi nhìn mẹ van nài, mẹ tôi thở dài, cười nói: ” Tôi không phản đối.
Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, là một người mẹ, tôi hiểu mà.
Chỉ cần Bành Trí Nhiên đối xử tốt với Trần Gia nhà chúng tôi là được.
Sau này hai đứa sống yên ổn với nhau, cơ thể có thể từ từ bồi bổ.”.
Bà vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ đưa cho mẹ Bành Trí Nhiên.
” Đây là số tiền bảo đảm Bành Trí Nhiên đưa tôi khi thằng bé đến xin tôi đừng đưa Trần Gia sang Singapore.
Một nửa tiền lương hàng tháng của nó đều được chuyển vào thẻ này, nói là tiền bày tỏ thành ý muốn thành người một nhà.
Tôi nghĩ thằng bé đã làm đến mức này, có lẽ sẽ không khiến tôi thất vọng”.
Bây giờ tôi mới biết Bành Trí Nhiên còn có cả chiêu này!
Mẹ Bành Trí Nhiên nhận thẻ, gật gật đầu, sau đó đưa cho cậu ấy.
” Đi làm bao lâu này chưa đưa cho cha mẹ đồng nào, tiền nhập gia lại tích cực đến thế.
Xem ra chỉ Trần Gia trị được con”.
Bành Trí Nhiên cười hì hì nhận lại thẻ: “Việc nhà cần dùng, việc nhà cần dùng”
Tiếp sau đó…..
Nếu tôi viết một câu chuyện thần thoại, đoạn sau đó nên là ” cuối cùng hoàng tử Gia và hoàng tử Nhiên sống hạnh phúc bên nhau đến già, hết”.
Nhưng chuyện của chúng tôi không phải thần thoại, nên tôi không biết nên kết thúc ở đây hay không, như vậy câu chuyện này liền HE trong lòng quần chúng.
Nhưng Trần Phương thấy tôi viết đến câu này, vô cùng bất mãn vừa xúc một thìa kem lớn cho vào miệng vừa sáp lại gần tôi: “Viết như thế này không được tẹo nào, khiến người ta không biết hai người về sau sẽ ra sao”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...