Người dịch: Cá Voi
Tôi giật mình bật dậy, đồng thời Bành Trí Nhiên cũng tỉnh ngay tắp lự, trông thấy chiếc di động trong tay Dư Lạc Sâm, cậu ấy liền nổi giận.
“Hai cậu làm gì vậy?”
Dư Lạc Sâm tỏ vẻ không bận tâm, đắc ý dạt dào giơ tấm hình vừa chụp chúng tôi lên. “He he, nhìn dáng ngủ của hai cậu kìa, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu.
Ôi chao, sao lại giống một đôi đồng tính thế này!”
Bành Trí Nhiên nhíu mày, mặt hơi đen lại.
“Nói bậy cái gì đấy! Đêm qua không còn chỗ ngủ, đành phải nằm như vậy.
Mau trả điện thoại cho tớ.”
Dư Lạc Sâm ném điện thoại qua trả cho Bành Trí Nhiên, cậu ấy lập tức xóa bức ảnh.
Tôi thấy vậy vội vàng rời khỏi chiếc sofa đang nằm, trèo lên chiếc sofa trống bên cạnh.
Dư Lạc Sâm bên kia vừa hi hi ha ha.
“Đùa chút thôi có sao đâu”, vừa cà lơ phất phơ nói, “Không biết gần đây có phải đang rộ lên trào lưu đồng tính hay không.
Các cậu không biết đấy thôi, lần trước công ty tớ mở tiệc, Phó tổng và Tổng giám đốc vì muốn tạo bầu không khí thậm chí còn chạm môi một cái trong KTV.
Ha, hai cô gái bên cạnh thấy vậy liền nói cái gì mà rất mới mẻ, sau đó cũng làm theo hôn môi một cái.
Về sau bầu không khí nóng lên, hai vị sếp còn bị ép cắn chung một thỏi chocolate.
Cuối cùng thành cục diện cứ như náo loạn phòng tân hôn”.
Nói đoạn cậu ta dừng một lúc, đưa mắt nhìn sang Lâm Phàm bên này đang nghe đến nhập tâm, cười nói.
“Cái tên này, vẻ mặt kiểu gì vậy? Cậu rất hứng thú? Chẳng bằng chúng ta cũng chạm môi thử một chút!”
Lâm Phàm vốn đang mang tâm lý hóng chuyện vui, lập tức nhảy dựng.
“Thử em gái cậu! Nụ hôn đầu của ông đây nhất định phải dành cho vợ!”.
Nghe vậy Dư Lạc Sâm liền bày ra vẻ mặt háo sắc.
“Ôi chao Tiểu Phàm, cậu con mẹ nó không những là xử nam mà còn chưa mất nụ hôn đầu nữa hả! Nào nào, vợ cậu còn không biết đang ở đâu, chi bằng tận dụng luôn tớ đi”.
Lâm Phàm xù lông bỏ chạy.
” Ôi đệch mợ, cho dù cả đời này không người phụ nào muốn ông đây, tôi cũng không thèm cậu!”.
Dư Lạc Sâm ha ha cười lớn, nhấc chân đuổi theo Lâm Phàm.
Nhìn bóng lưng hai người họ chạy đi, tôi có chút ngây ngốc không hiểu ra sao.
Vốn dĩ cho rằng lần này thật sự lớn chuyện rồi, nào ngờ cứ vậy là xong.
Trong nhất thời tôi còn chưa kịp hoàn hồn.
Bành Trí Nhiên lần nữa xác nhận tấm ảnh trong điện thoại đã bị xóa rồi mới quay sang nhìn tôi, thấy tôi vẫn đang ngẩn người liền phá lên cười.
“Này, em đang nghĩ gì vậy? Không sao đâu.
Dư Lạc Sâm là như vậy đấy, không đứng đắn.
Không cần để ý đến cậu ta”.
Tôi ồ lên một tiếng, chớp chớp mắt rồi nói.
“Cậu ta…..”
Bành Trí Nhiên ngầm hiểu, nói.
“Tên này bình thường giác quan thứ sáu rỗng tuếch, tuy chơi với đám bạn hồ cẩu bằng hữu của cậu ta không ít trò điên cuồng, nhưng cậu ta chỉ thích phụ nữ, vừa rồi vì muốn trêu chọc Lâm Phàm nên đùa chút thôi.
Cậu ta không phải.”
Tôi gật đầu, đứng dậy sóng vai cùng Bành Trí Nhiên ra sảnh.
Thế gian này chính là như vậy.
Thẳng nam vốn không biết tình yêu đồng tính chỉ dám nảy nở trong bóng tối có biết bao điều đau khổ, nên mới dễ dàng lấy chuyện này ra trêu đùa được như vậy.
Vài ngày sau đoàn người chúng tôi kéo nhau đến hồ Thiên Đảo.
Buổi tối tại hồ Thiên Đảo hôm ấy, mấy người bạn đã nhiều năm không gặp ấy hiếm khi có thời gian ngồi với nhau, nói hết chuyện từ thời niên thiếu vô lo vô nghĩ đến những năm tháng Tiền Vũ học tập ở nơi đất khách quê người.
Nói đến Lương Minh cô đơn một mình xa xứ thỉnh thoảng có gọi về hỏi thăm.
Cuối cùng nói đến tình trạng những người vẫn lăn lộn trong nước, mọi người đều cảm thán thật con mẹ nó tốt.
Chúng tôi uống đến khi tất cả đều say mèm, nằm ngổn ngang bên bờ hồ khóc lóc ầm ĩ, sau đó buộc vỏ lon bia vào đuôi xe leng keng một đường kéo về khách sạn.
Ngày hôm sau tỉnh lại Lâm Phàm khóc không ra nước mắt tố cáo với chúng tôi đêm qua Dư Lạc Sâm bộc phát thú tính, nhân lúc cậu ấy mới tắm xong chưa kịp mặc quần áo liền tự mình cởi sạch, sau đó đè cậu ấy lên giường, cưỡi lên người cậu ấy vỗ mông một hồi.
Rồi cư nhiên lăn ra ngủ! Nghe đến đây chúng tôi phá lên cười.
Lâm Phàm cũng vừa cười vừa đá Dư Lạc Sâm.
“Dư Lạc Sâm tôi cảm thấy đạo đức xã hội của cậu ngày càng đi xuống, phỏng chừng sắp thành đồng tính rồi đó”.
Dư Lạc Sâm không thèm để ý.
“Đồng tính thì đồng tính.
Chỉ cần ông đây là người đè người ta, ông đây không thèm để ý”.
Nói xong cậu ta lấy ngón tay móc áo khoác lên vai, bước ra ngoài.
Tôi nhìn Bành Trí Nhiên, cười khổ.
Có người bạn như Dư Lạc Sâm quả thật nhiều khi không biết là phúc hay họa.
Trong quan niệm của cậu ta chỉ cần không giết người phóng hỏa làm ra chuyện đại nghịch bất đạo là được.
Còn những chuyện như tham ô, hối lộ, lạm dụng chức quyền, sinh hoạt cá nhân không chừng mực, dụ dỗ gái đã có chồng, thậm chí ngay cả đồng tính, đối với cậu ta đều không phải vấn đề gì to tát.
Nhưng cậu ta có một tật xấu, đó là lời nói ra không bao giờ suy nghĩ.
Ngày mùng 1 tháng 4 năm 2003, tối hôm đó tôi không xem tin tức.
Khi Trương Quốc Vinh nhảy lầu tự sát, đám người Dư Lạc Sâm, Lâm Phàm, La Phong và thậm chí cả chị gái Bành Trí Nhiên đều đến nhà chúng tôi mở sới bài sát phạt nhau.
Ngày hôm ấy chị gái Bành Trí Nhiên tìm đến nhà hoàn toàn ngẫu nhiên.
Chúng tôi chuyển vào nhà mới lâu như vậy nhưng cha mẹ hai bên vẫn cho rằng hai chúng tôi chỉ đơn thuần thuê chung căn hộ như trước đây.
Cha mẹ Bành Trí Nhiên đã mấy lần nhắc đến chuyện mua nhà, nhưng là giục chị gái cậu ấy mua.
Chị cậu ấy và bạn trai bên nhau cũng đã mấy năm rồi, ba mẹ giục họ mau kết hôn.
Chị gái Bành Trí Nhiên hơi sợ hôn nhân, lần nào nhắc đến cũng thoái thác nói giá cả bất động sản hiện giờ tăng cao như vậy, chẳng bằng đợi qua một thời gian nữa, hai người bọn họ thuê nhà ở ngoài điều kiện tốt lắm, đợi khi nào giá nhà giảm rồi hẵng mua cũng không muộn.
Nhưng nhà còn chưa kịp mua, hai người đã chia tay.
Lý do rất đơn giản, bên nhau nhiều năm, những rung động thuở ban đầu sớm đã nguội lạnh, cộng thêm những va chạm trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, lại thêm việc chị cậu ấy có vài người nhỏ tuổi hơn theo đuổi.
Thế là một việc nhỏ thôi cũng khiến mối quan hệ trở nên rạn nứt, cuối cùng đường ai nấy đi.
Tối hôm đó chính là ngày chị cậu ấy vừa cãi nhau một trận với bạn trai rồi chia tay.
Tuy nói tình cảm hai người đã nhạt dần theo năm tháng nhưng suy cho cùng cảm giác sau khi chia tay vẫn rất khó chịu.
Khi ấy nhóm chị em khuê mật của chị ấy đang bận chơi mạt chược, không có thời gian ngồi nghe chị cậu ấy ca thán, chị ấy liền gọi điện cho Bành Trí Nhiên, vừa nghe nói đám La Phong đang ở bên này đánh bài liền chạy tới góp vui.
Đám người La Phong đều quen biết chị gái Bành Trí Nhiên.
Chị gái cậu ấy hồi nhỏ tính tình như một thằng con trai khiến đám La Phong từ nhỏ đã răm rắp phục tùng, nay vừa gặp mặt liền vội vàng một câu chào chị hai câu chào chị liên hồi.
Chị cậu ấy ngồi xuống, vừa xào bài vừa mắng bạn trai cũ xối xả, đắm chìm trong niềm vui chửi bới sinh vật mang tên bạn trai cũ, mãi cho đến khi nguôi giận mới có thời gian đánh giá căn hộ “thuê chung” của chúng tôi.
Chị cậu ấy đứng lên nhìn căn hộ một lượt, khen ngợi không ngớt, vừa xem bên ngoài vừa nói.
“Trần Gia, chị vào xem phòng ngủ của cậu được không?”
Tôi thầm cảm thán may mà hôm nay biết mọi người đến đánh bài nên hai chúng tôi sớm đã dọn dẹp phòng ốc một lượt, đồng không ngớt lời nói không sao không sao, chị cứ xem thoải mái.
Sau đó tôi ném cho Bành Trí Nhiên một ánh mắt ra hiệu, cậu ấy vội chạy theo giả vờ giới thiệu.
Chị cậu ấy nhìn một vòng, hâm mộ nói căn hộ chúng tôi tìm được tốt hơn căn chị ấy đang thuê nhiều lắm, rồi lại hỏi giá thành hiện nay là bao nhiêu.
Vấn đề này trước đó tôi và Bành Trí Nhiên đã bàn bạc ổn thỏa.
Căn hộ của chúng tôi tuy trang trí đẹp nhưng nằm trên trục đường giao thông không mấy thuận tiện, hơn nữa bên cạnh còn có khu tái định cư, kiến trúc công trình xung quanh chưa hoàn thiện, ngộ nhỡ có người hỏi đến nói là thuê một nghìn tám có lẽ ổn.
Chị gái Bành Trí Nhiên nghe vậy gật đầu, nói.
“Đường xá tuy bình thường nhưng phòng ốc trang trí đẹp.
Hai người thuê chung, một nghìn tám tiền thuê nhà, cũng không tính là quá đắt”.
Vừa nói vừa cầm lên bức ảnh tôi và Bành Trí Nhiên chụp ở tiệm kem Haagen Dazs.
“Bức ảnh này chụp đẹp lắm, hai đứa trông không tồi nha”.
Dư Lạc Sâm nói vọng sang.
“Này đã là gì, lần trước chúng em đến bãi tắm có cả ảnh hai người ôm nhau ngủ! Nếu không biết hai tên này là bạn chí cốt người ta còn tưởng một đôi đồng tính kìa, ha ha ha”.
Tôi và Bành Trí Nhiên nhất thời chết đứng, sắc mặt khẽ biến.
Bành Trí Nhiên vội giải thích.
” Còn không phải vì hết chỗ ngủ, chẳng còn cách nào khác à!”.
Chị gái cậu ấy nghe vậy cười gượng, đưa mắt nhìn chúng tôi, không nói gì, sau đó xoay người vào nhà vệ sinh.
Ngay sau đó cửa nhà vệ sinh mở ra, chị cậu ấy thò đầu ra hỏi.
” Này, mấy đứa có kem dưỡng da tay không?”
Bành Trí Nhiên đang chia bài, thuận miệng đáp.
“Không có.
Chỉ có Vaseline công ty phát, nằm trong ngăn kéo bên trái dưới bồn rửa mặt”.
Một lúc sau chị gái Bành Trí Nhiên trở lại, thần sắc kỳ lạ liên tục nhìn tôi và Bành Trí Nhiên.
Khi ấy tôi đang mải chơi bài nên không để ý, nhưng cảm giác sau khi từ nhà vệ sinh đi ra chị cậu ấy có chút khác lạ.
Đánh được thêm hai ván, chị gái Bành Trí Nhiên có vẻ như tùy tiện hỏi han tôi.
“Trần Gia cậu có bạn gái chưa?”
Tôi lắc đầu cười, hạ một lá bài.
” Dạ, vẫn chưa”.
“Tuổi cậu với Bành Trí Nhiên đều không nhỏ, Bành Trí Nhiên nhà chị tính tình chưa ổn định thì không nói, nhưng sao cậu vẫn chưa yêu ai? Không tìm được người thích hợp à?”
Bành Trí Nhiên nói.
“Chị, kệ người ta”.
Chị cậu ấy lườm cậu ấy một cái, nói.
“Hỏi chút thì làm sao”.
Tôi cười cười, đáp.
“Em không phải kiểu người chủ động.
Mấy chuyện này đành phải chờ duyên phận vậy”.
Chị cậu ấy gật đầu.
” Ừ, vậy lần sau có mối nào tốt chị sẽ giới thiệu cho cậu”.
Nói xong quay đầu nhìn Bành Trí Nhiên.
“Còn em nữa, suốt ngày chỉ biết lôi kéo Trần Gia chơi bời, lỡ dở chuyện đời mình thì không nói, nhưng đừng làm trễ nải chuyện cả đời Trần Gia”.
Bành Trí Nhiên bật cười.
“Chị còn nói em, hôm nay ai vừa mới thất tình?”
Chị cậu ấy hạ xuống một nắm bài, nhướn mày nói.
“Chị của em phải lo không ai lấy? Ngay cả lốp dự phòng đều chuẩn bị cả rồi được chưa?”
Đám quần chúng rào rào khen ngợi.
Trong những lời khen không ngớt từ đám bạn của em trai mình, chị gái Bành Trí Nhiên nhìn tôi đầy ẩn ý.
Chính trong lúc ấy di động Dư Lạc Sâm bất chợt ting ting kêu lên một hồi.
Cậu ấy cầm lên nhìn một lúc, sau đó cười khì, “Đồ điên, cho dù là Cá tháng tư cũng đừng đùa mấy chuyện kiểu này”.
Tôi tò mò hỏi.
” Đùa trò gì?”
Cậu ta đưa điện thoại cho tôi nhìn, bên trong là một đoạn tin vắn bạn cậu ta gửi đến: Trương Quốc Vinh nhảy lầu tự sát!
Tôi kinh ngạc.” Tin giả phải không?”
Mấy người Bành Trí Nhiên cũng đọc được, bàn tán sôi nổi.
“Chắc chắn là giả, ai thèm tin bọn họ!”
Dư Lạc Sâm thuận tay hồi âm.
“Như này đã là gì, Dư Lạc Sâm cũng nhảy lầu rồi”.
Sau đó cười hi hi nhét điện thoại vào túi áo, tiếp tục đánh bài.
Sau một ván bài chị gái Bành Trí Nhiên vọt lên dẫn đầu, nhưng Dư Lạc Sâm là nhà cái, bị La Phong vây lại.
Bành Trí Nhiên vừa chơi vừa mắng Dư Lạc Sâm chơi khốn nạn lắm.
Tôi nhân cơ hội này đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Rửa tay xong tôi chợt nhớ ra một chuyện, vội kéo ngăn bên trái dưới bồn rửa tay ra, đập vào mắt là lọ Vaseline đặt cạnh hai lọ KY Bành Trí Nhiên mới mua.
Bành Trí Nhiên chết tiệt lần này đòi đổi thương hiệu, trên vỏ lọ KY viết một dòng tiếng anh bắt mắt: Special nalsexuse!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...