Tái Văn cả đêm không ngủ, cô luôn ở giường bệnh chăm sóc Tứ Phương, lúc anh đau, cô không ngừng lấy khăn lau mồ hôi cho anh , hôn anh, cổ vũ anh .
Đến buổi sáng, sức khỏe của Tứ Phương đã tốt dần lên , sau khi bác sĩ đến kiểm tra , anh có thể không cần phải thở ô-xi nữa .
Tái Văn nhìn anh mệt mỏi cũng muốn mua đồ ăn cho anh , nhưng lại không dám đi ra ngoài mua cơm . Cô đành mua đồ ăn trong bệnh viện, đem cháo trộn với rau , giúp anh ăn một ít.
“Ngày hôm qua làm em sợ muốn chết, về sau em không dám đi ra ngoài mua cơm nữa.”
Tứ Phương khàn khàn nói, “Không có việc gì , hôm qua do hô hấp không tốt thôi , không có nghiêm trọng như em tưởng đâu , dù sao cơ thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn .”
“Bây giờ thế nào? Cảm giác có khỏe không anh ?”
“Hiện tại đỡ hơn rồi , chỉ là không có sức, chắc là cố ăn thêm cơm sẽ tốt hơn .”
“Nhưng cơm cũng không thể ăn nhiều , y tá nói phải qua mấy giờ mới được ăn cơm một lần.”
“Về sau em tự ăn được , hai tay không phải còn rất tốt sao ?”
“Em đây không thể giúp anh được sao sao?” Tái Văn quẹt miệng nói .
Tứ Phương nhìn cô ngốc nữa ngày cung chỉ có thể nói ”đút đi, đút đi nào .” Cô vui vẻ là được .
“Em ngủ một lát đi.” đêm qua cô vì lo lắng mà không ngủ , ánh mắt hồng hồng .
“Em không buồn ngủ” Cô sợ ngủ đi lại gặp phải chuyện không may, thật sự rất sợ.
Tứ Phương vỗ cạnh giường, “Đi lên đi, nằm bên cạnh anh này .”
Tái Văn lắc đầu, “Không được, em sẽ đè anh mất .”
“Em tường có thể đè anh nổi sao ? Ngượng ngùng chồng em hiện giờ không có sức , chờ anh khỏe rồi mặc em áp bức ” Tứ Phương trêu chọc nói.
Tái Văn bóp tay anh, mặt đỏ hồng , ” Nói cái gì VẬY , ai muốn áp bức anh chứ .”
Tứ Phương lại vỗ vỗ lên giường, “Đi lên đi, bảo bối, nằm bên cạnh anh ngủ một lát đi , anh sẽ không gặp chuyện gì không may đâu .”
Tái Văn thế này mới chậm rãi lên giường, nằm dịch sát mép giường, cách anh một khoảng cách nhỏ , tay cô cầm lấy tay anh , một bàn tay để lên mạch đập .
Tứ Phương biết thuyết phục không được cô, cũng không nói gì. Chỉ lát sau, Tái Văn thật sự mệt mỏi mà ngủ thiếp đi . Tứ Phương ôm chặt Tái Văn vào người , bàn tay không ngừng vuốt ve tóc cô , nhìn khuôn mặt cô , giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Đáng tiếc không bao lâu, Tái Vũ lại tới .
“Thật sự là uyên ương số khổ a” Tái Vũ trào phúng nói .
Tứ Phương không dám động, cũng không dám nói lời nào, anh cực kỳ sợ Tái Văn sẽ tỉnh lại mất .
“Như thế nào, hôm nay không nói .” Tái Vũ ở bên cạnh nhìn bọn họ, “Đừng a, có chuyện thì nói , nghẹn cũng không tốt lắm đâu .”
Nói xong hắn nghiền ngẫm nhìn Hạ Tứ Phương, vẫn thấy anh không nói lời nào như cũ . Tái Vũ có chút thất vọng , Hạ Tứ Phương phải đi, mặc kệ dùng phương pháp gì, phải bắt hắn ra khỏi Trung Quốc.
Hắn đi đến bên giường bệnh, Tứ Phương lo lắng nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì , cực kì sợ hắn lỡ đánh thức Tái Văn dậy .
Chỉ thấy Tái Vũ lấy ra điện thoại , nhấn vài nút , sau đó đưa điện thoại di động đến trước mặt anh ”Anh xem đi, thân thể của cô ấy có phải rất đẹp hay không?”
Tứ Phương hết sức khống chế bản thân,mạnh mẽ kiềm chế bản thân không được run, Tái Vũ vẫn không ngừng bắt buộc anh xem tiếp .
Tứ Phương cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Tứ Phương cuối cùng không kiềm chế được mà hơi run rẩy , lại làm cho Tái Văn thức dậy , cô mở to mắt , đập vào mắt cô , là Tứ Phương đang cố nhắm ánh mắt, còn trên màn hình kia , là những bức hình chụp chính cô , đầu óc Tái Văn trở nên trống rỗng, ý thức mất đi .Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tái Vũ làm như kích thích không đủ, đưa tay chỉ vào ảnh “Anh xem, ngực của cô ấy cũng xinh đẹp như vậy, chộp trong tay…”
Tái Vũ chưa kịp nói xong, đột nhiên Tái Văn xoay người ngồi xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại , Tái Văn từ đầu giường lấy nhanh cái dao thái nhỏ , hai tay nắm dao thật chặt , liều mạng đâm tới .
Tứ Phương ở phía sau hét lên , “Tái Văn, buông tay, thả dao trên tay ra .”
Tái Văn như điên rồi , cô căn bản không nghe thấy tiếng gì , liều mạng đâm vè trước ,lúc này chỉ muốn chém chết người trước mặt …
Tái Vũ vẫn né tránh , nhưng vẫn là bị đâm hai nhát , máu tươi không ngừng từ ngực chảy xuống , lại đứng cười nói , “Đến đây đi, giết anh đi, có thể chết ở trong tay em, anh cảm thấy thật hạnh phúc.”
Tái Văn vẫn không nghe thấy gì , đôi mắt đỏ thấy được máu tươi , càng thêm hưng phấn chém tới , nhưng lại bị người phía sau bắt lại .
Tứ Phương lớn tiếng quát, “Buông dao , lập tức buông ra.” Một bên dùng sức đè tay cô , làm cô không thể nhúc nhích.
Tái Văn lúc này mới tỉnh lại . Nhóm Y tá nghe thấy tiếng động vội chạy tới xem ,vừa thấy tình huống thì không ngừng kinh ngạc .
”Tiên sinh, anh có thể đứng dậy không ? Chúng tôi đỡ anh .”
Tái Vũ nhìn Tái Văn cười cười, đi theo nhóm y tá ra ngoài.
Còn lại hai y tá khác vội vàng đỡ Tứ Phương lên giường, trong đó vị y tá lớn tuổi quát lớn “Anh không muốn sống nữa hả , xương trên đùi rõ ràng bị trật , phổi có dấu hiệu bị viêm, anh có mấy cái mạng cũng không đủ .”
Tứ Phương được đỡ lên giường , trong ngực đau đớn, chỉ có thể há miệng thở gấp.
Tái Văn đứng lên, nhìn Tứ Phương đau đớn ngồi trên giường , cô nhịn không được bước qua , nhẹ nhàng giữ lấy tay anh, Tứ Phương nhìn cô một cái, tức giận bỏ tay cô ra ”Em . . . Em tránh ra “
Tái Văn ngẩn người, cúi đầu, không nhìn Tứ Phương nhẹ nhàng nói “Em đi mua cơm” sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Cô mới đi ra khỏi phòng bệnh, Tứ Phương đột nhiên kích động hô to, “Quay lại . . Em. . . Em quay lại cho anh …”
Tái Văn đã không còn nghe thấy tiếng gọi đứt quãng của anh , cô điên cuồng chạy, đem hết sức mà chạy .
Tứ Phương ra sức đứng lên, mấy người y tá lại không thể ngăn cản anh , anh liền ngã mạnh trên đất, trái tim mau chóng co rút, anh đã muốn đứng mà không đứng nổi , chỉ có thể chậm bò về trước , trong miệng gọi đứt quãng, “Tái Văn. . . Quay lại … Anh không phải thật sự muốn em đi. . . Em quay lại đi . . . Quay lại với anh, Tái Văn…”
Thanh âm của anh khàn đi , nước mắt rơi đầy mặt, trái tim đau làm cho anh muốn mất đi tri giác, nhưng anh vẫn theo bản năng bò về phía trước, trong miệng không ngừng la lên . Cuối cùng trái tim co thắt làm anh hoàn toàn ngất đi.
Tái Văn cũng không đi mua cơm, cô vào cửa hàng mua hai bình rượu xái (hàm lượng cồn 60% – 70%), đi chậm đến công viên.
Bờ sông nơi công viên này, Tái Văn đã nhiều năm rồi chưa quay lại , mấy năm trước, cô không ngừng học tập, làm thuê, làm việc , việc nhiều đến mức không có thời gian đi ra ngoài, thời gian đó thật chả khác gì đi tu . Cuối cùng đến một lần, Tái Văn vẫn nhớ rõ là vài năm trước ,lần hẹn Lý Tảo Phát ở bên ngoài gặp mặt đó .
Cô đi chậm đến , tìm lại góc hẻo lánh trước kia , nơi đây vẫn giống như lúc trước không có một bóng người .
Tái Văn ngồi xuống bờ sông dùng răng cắn nút , uống luôn mấy ngụm .
Tái Văn một bên uống rượu, một bên nghĩ đến Tứ Phương, từ khi bọn họ bắt đầu đến bây giờ, trong trí nhớ của cô anh lúc nào cũng tốt như vậy, anh là thiên sứ của cô , cho cô tất cả . Cuộc sống của cô vốn hoang vu cằn cỗi, là anh đem lại ấm áp, tình ái, ngọt ngào, ràng buộc, chờ đợi, quý trọng, anh trở thành chồng cô , cho cô một gia đình ấm áp .
Cô thực sự vì tình yêu của anh mà sinh kiêu ngạo , nhưng chỉ một ánh mắt cùng lời nói tức giận của anh , đã làm cô sống không bằng chết.
Tái Văn uống rượu, ý thức dần dần mơ hồ, cô cuộn mình ngã vào bờ sông, nước mắt giống như ý chí tan vỡ của cô , chảy xuôi .
Giữa trưa ánh mặt trời càng ngày càng mạnh , làm Tái Văn bị phơi nắng đến choáng váng, cả người nóng lên, muốn mở mắt , muốn ngồi xuống, lại không cẩn thận, ngã xuống sông . Tay chân vô lực vùng vẫy , mặc cho nước bao phủ bốn phía , cuối cùng trong ý thức cuối cùng, cô vẫn không ngừng gọi Tứ Phương, Tứ Phương, Tứ Phương…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...