Edit: Thái Thanh
Từ khi Chung Quỳ đem đám sương đen đi.
Rất nhanh liền tìm ra nguồn gốc của nó.
Đó là một căn nhà chứa quỷ trận trên núi sâu.
Đúng như Thôi Phán Quan đoán, có một đạo sĩ chuyên đi bắt những quỷ hồn sinh vào thời điểm thuần âm để luyện Bách Quỷ Kì.
Mà bây giờ ở trung tâm trận pháp chính là người mà Chung Quỳ đang tìm kiếm – Hữu Thiên Nhân.
Cái này gọi là đi mòn giày sắt mà tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu là đây nè.
Không nghĩ đến chỉ một chuyến đi tìm Hữu Thiên Nhân mà Chung Quỳ mò luôn tới được bản doanh của người ta luôn.
Để cho Chung Quỳ ra tay, rất nhanh những tiểu quỷ đó bị tóm về không còn một mảng.
Đều là chết oan, oán khí của những quỷ hồn này đều rất nặng nề.
Hơn một nửa danh sách quỷ hồn mất tích đều ở đây.
Đáng tiếc là tên đạo sĩ kia đã chạy trốn, nếu không cũng phải tẩn cho hắn một trận nhừ tử.
Bắt hết mấy tiểu quỷ, còn một đại quỷ cuối cùng chính là Hữu Thiên Nhân.
Người này có bát tự xuất sinh, hơn nữa lại vô tội uổng mạng, lại bị vây trong trận pháp mấy năm nay, lúc này oán khí dày đặc, toàn thân đều tỏa ra từng luồng từng luồng khí đen.
Đối với Chung Quỳ mấy cái này toàn là chuyện cơm bửa, hắn am hiểu việc bắt quỷ, trăm ngàn năm qua loại oán quỷ nào mà hắn chưa từng thấy qua, làm sau có thể để vào mắt.
Cho nên liền tùy tay bắt lấy Hữu Thiên Nhân chẳng có tí cảnh giác nào ở trung tâm trận pháp, chỉ thấy Hữu Thiên Nhân kêu một tiếng rồi mất tiêu.
Không phải là hồn phi phách tán, nó giống như là thuấn di, chỉ có thần tiên pháp bảo mới làm được.
Cái này còn chưa là gì, khi Chung Quỳ muốn lợi dụng âm khí trong tay để đi tìm lại lần nữa thì phát hiện không dùng được.
Hữu Thiên Nhân giống như bị ai đó giấu đi, âm khí trong tay thì lại không còn tác dụng, không còn sử dụng được.
Đám âm khí trong không trung lượn lờ vài vòng rồi tiêu tán mất.
Chung Quỳ tức, hắn lần này không chỉ bắt một Hữu Thiên Nhân thôi đâu, hắn phải lôi đầu tên đạo sĩ kia ra để coi cái thằng đạo sĩ đó dùng tà môn thuật pháp gì.
Đỗ Vật: “Cậu ta nói, cho hắn thêm ba ngày, nếu ba ngày sau hắn không bắt được Hữu Thiên Nhân với tên đạo sĩ thúi kia tới đây, hắn liền kêu ngươi bằng ông nội.”
Chung Quỳ đã nhiều lần nói đi nói lại, lỡ hẹn so với mất mặt càng làm cho hắn không thể nào chịu được.
Nguyệt Bán Thất:.......!
Ai mà cần cháu nội lớn như hắn làm cái gì!!
Đỗ Vật: “Ý là nói, sẽ gọi ngài là Mạnh gia, sẽ không kêu là Bảy Mập nữa.”
Diêm Vương: “ Bảy Mập?”
Nguyệt Bán Thất liếc liếc nhìn nhìn Diêm Vương một lượt, ai oán.
Diêm Vương ho khan: “Dễ thương mà.”
Đỗ Vật đi theo gật đầu đáp:’’ Đúng đúng đúng, ta thấy rất hợp mà..ặc.”
Nguyệt Bán Thất trừng mắt: “Ta mập hay gì?’’
Đỗ Vật lắc đầu, không mập, một chút cũng không mập.
Nguyệt Bán Thất đúng là không mập, bộ dáng thanh tú tuấn mĩ, nhưng mà gương mặt lại nộn nộn mềm mềm.
Đã biết chuyện bên Chung Quỳ, Nguyệt Bán Thất hơi chút an tâm.
Nếu chữ ông nội mà Chung Quỳ cũng dám nói ra thì chắc chắn hắn đã nắm được bảy tám phần.
Bây giờ chỉ còn lại chuyện của Lí Thiến Thiến mà thôi.
Nếu ước định là bảy ngày sau, lại còn là hôn nhân đại sự của chính mình, Lí Thiến Thiến lẽ nào lại không đến?
Nguyệt Bán Thất có chút lo lắng, nhìn nhìn Diêm Vương nói:” Bệ hạ, ta nghĩ...”
“Kêu ta là Huyền Cơ.”
Đỗ Vật trốn một bên uống nước xém chút nữa phun ra.
Nguyệt Bán Thất: “Huyền Cơ?”
Diêm Vương gật gật đầu, rất là vừa lòng.
“Ta muốn đi dương gian, một ngày là đủ.”
Hắn tốt xấu gì cũng là một âm quan, muốn tự tiện rời đi cần phải được cấp trên cho phép, huống chi là đi dương gian.
Diêm Vương mở miệng nói: “Em muốn đi dương gian cũng được, ta với em cùng đi.”
Nguyệt Bán Thất: “Vâng.”.
Bạn có biết trang truyện [ Tr ùmTruyện.
net ]
Đỗ Vật thăm dò nhìn lại, Diêm Vương quay đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi đi tìm Chung Quỳ, nói cho hắn biết, nếu không bắt được một lần nữa thì chuẩn bị tinh thần mà cả đời đi gọi ông nội đi.”
Đỗ Vật rụt đầu, đáp một tiếng sau đó quay đầu bỏ chạy.
Gọi ông nội liền gọi ông nội, dù sao người gọi cũng không phải hắn.
Từ từ, hắn với Chung Quỳ là cậu cháu ruột, phải hay không nếu Chung Quỳ thua thì hắn cung phải gọi một tiếng ông cố?
Đỗ Vật nghĩ nghĩ, cũng không phải là khó chấp nhận lắm.
Dù sao đây cũng là âm tào địa phủ, số người để hắn gọi là ông cố rất nhiều lắm.
Thêm một ông cố nữa cũng không sao.
Nguyệt Bán Thất định đi tìm Lí Thiến Thiến, chờ hắn nhớ lại hắn mới phát hiện hắn không biết Lí Thiến Thiến ở nơi đâu, là ai.
Muốn tra ra lý lịch của một người nào đó, chỉ khi họ đã chết, trải qua thẩm phán đi qua cầu Nại Hà.
Nếu không một Mạnh Bà như Nguyệt Bán Thất căn bản không thế nào tra ra rõ ràng cuộc đời của người ta được.
Nếu đi tìm Thôi Phán Quan hỏi, thì cũng chỉ có thể hỏi ra được nơi sinh của nàng, chứ ai biết được hiện giờ nàng ta đang sống ở chỗ nào.
Diêm Vương nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Nguyệt Bán Thất, mở miệng nói: “Đi tìm thổ địa hỏi một chút.”
Người chết hỏi Thành Hoàng, người sống tìm Thổ Địa, bọn họ đều chịu trách nhiệm trông nôm một khu vực, chẳng qua là trình tự bất đồng thôi.
Nếu Lí Thiến Thiến đã chết, muốn tra ra nơi cô sinh ra thì đi tìm Thành Hoàng nhanh hơn so với tìm Thôi Phán Quan.
Nhưng mà cô ta vẫn còn sống, muốn tra ra nơi ở thì đương nhiên phải đi tìm Thổ Địa rồi.
Ý kiến hay.
Thổ Địa cai quản địa phương này chính là một lão già mập mạp, trong tay cầm quải trượng.
Khi bị Diêm Vương gọi lên, Thổ Địa đang uống rượi, bình rượi hồ lô trong tay ông vẫn chưa buông.
“Ôi chao, đây không phải Diêm Vương sao, đã lâu không gặp, dạo này khỏe không?” Thổ Địa cười tủm tỉm tiếp đón, chớp chớp mắt liền thấy Nguyệt Bán Thất, chẹp chẹp miệng hỏi:’’Đây là Mạnh Bà đại nhân vừa mới nhậm chức?”
“Gọi Mạnh Gia.” Nguyệt Bán Thất theo phản xạ có điều kiện nói.
Nói xong mới giật mình, nhớ tới boss còn đứng kế bên mình.
Lão thổ địa không cảm thấy có cái gì đó đó không đúng lắm, lập tức sửa miệng: “Đúng đúng, lão nhân nói sai rồi, người tiền nhiệm lần này chính là Mạnh Gia đại nhân.
Có phải ngài muốn hỏi về cô gái mấy ngày trước đi đến quán trà không?”
Nguyệt Bán Thất: “Ngài đều thấy hết?”
Thổ địa ha ha cười: “Thấy hết thấy hết, quán trà này mở hơn ngàn năm, lão nhân ngây người ở đây cũng mấy trăm năm, dựa hơi ngài cũng gặp được một ít đại nhân vật.
Mạnh Bà đại nhân trước kia cũng tại nơi đây mở quán trà, lão nhân rảnh rỗi cũng đi uống vài chén, lúc ngài mở lại trà quán, lão nhân vẫn còn nhớ thương.”
Diêm Vương: “Nói chính sự.”
Thổ địa ngượng ngùng cười cười nói:” Xin lỗi xin lỗi, lão nhân hơi lải nhải một xíu.
Cô bé kia tên là Lí Thiến Thiến, đứa nhỏ này là từ nơi khác đến đây, ba năm trước mới vào thành phố, cực cực khổ khổ ở chỗ này làm thuê.
Lúc mới đến quán trà của ngài quả thực đang còn rất tốt, nhưng mà hai ba ngày gần đây lại bị quỷ quấn lấy.”
Nguyệt Bán Thất: “Bị quỷ quấn lấy?”
Thổ địa: “Đúng vậy, lão nhân nhớ ở cổ chân của con bé có quấn một dây tơ hồng, mà đầu dây bên kia buộc với một quỷ hồn.
Loại quỷ này lão nhân chưa từng thấy qua, chỉ biết là khi chết hắn đột nhiên xuất hiện tại nơi này.
Cho nên lão nhân cũng không biết lai lịch của hắn.
Lí Thiến Thiến từ khi bị quỷ quấn lấy, suốt ngày mất hồn mất vía, hôm qua lại đi mua vé xe, đi đến La An Thái Bình trấn.
Lúc này lão nhân cũng không biết hiện tại con bé ở nơi nào.”
La An Thái Bình trấn cách nơi đây không xa.
Cho dù là xa, Nguyệt Bán Thất cũng Diêm vương thuấn di một cái liền có thể đến đó.
Tạm biệt thổ địa, Nguyệt Bán Thất cùng Diêm Vương rất nhanh liền đến Thái Bình trấn.
Nguyệt Bán Thất trực tiếp gọi Thổ địa ở Thái Bình trấn, liền biết Lí Thiến Thiến ở Đại Căn Thôn.
Đại Căn thôn ở sâu trong núi, ra vào phi rất khó khăn, bởi vì vậy nên cùng bên ngoài không câu thông, cho nên thôn dân nơi đây phần lớn rất lạc hậu, còn lưu giữa mấy cái cổ tục ví như trọng nam khinh nữ và như minh hôn.
Không riêng gì cái thôn này, mấy thôn trấn lân cận đều giống như vậy.
“Mạnh Gia đại nhân ơi, ta làm thổ địa ở đây cũng đã hơn hai trăm năm, khi còn sống cũng là người trông thôn.
Lúc ấy ở đây minh hôn cũng rất phổ biến.” Thổ địa tại Thái Bình trấn nói:”Nhưng mà, cuối cũng ta cũng nhìn ra được, thứ này không có gì tốt cả.
Con người mà, sinh tử có mệnh, lục đạo luân hồi đều đã định sẵn, bình thường mà sống liền có thể tiến nhập luân hồi, sao lại phải đụng đến minh hôn, kết cục..
hầy..sinh đã mệnh khổ, chết lại không có chỗ để đi.”
Diêm Vương: “Quỷ hồn kia còn đi theo cô ta?”
Thổ địa thở dài: “Đâu chỉ theo không đâu, tối nay hai người sẽ kết minh hôn luôn rồi.”
Nguyệt Bán Thất:”Cổ chân Lí Thiến Thiến còn mang dây tơ hồng phải không?”
Thổ địa: “ Vâng, dây tơ hồng kia còn buộc khá chặt.
Hai vị đại nhân, dây tơ hồng kia rốt cuộc là thứ gì? Ta đã ở đây hơn hai trăm năm, kiến thức hạn hẹp, cái dây tơ hồng kia làm cho ta cảm thấy uy nghiêm đáng sợ, không dám đụng vào.”
Diêm Vương cười lạnh nói: “Dây tơ hồng của nguyệt lão, đương nhiên một thổ thần như ngươi cảm thấy áp lực không dám chạm vào.”
Lời này vừa nói ra Nguyệt Bán Thất cùng Thổ địa đồng trời trân trân mắt mà nhìn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...