"Cạch".Tiếng mở cửa phòng vang lên.Bà Tú bước vào thận trọng cúi người.
-Tiểu thư,cơm đã chuẩn bị xong,mời cô xuống dùng.
Lâm Tú Vi ngồi trước một tấm kính to.Ở đó,cô có thể bao trọn cảnh vật vào tầm mắt mình.Vì đây là căn biệt thự ở ngoại ô nên rất yên tĩnh và trầm lắng.Ngoài mấy căn biệt thự ở phía xa thì ở chỗ cô đang ngồi có thể nhìn vào thành phố.Đây cũng là điều đặc biệt mà không một căn biệt thự ở ngoại thành có được.
Trời đã nhá tối,đám mây âm u vẫn còn đó,"vẫn còn đeo bám" cô ảm đảm mà buồn tủi.Lâm Tú Vi ngồi đó với chiếc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài.Mái tóc được buông thả tự do làm phần quai xanh ở cổ cô lúc ẩn lúc hiện quyến rũ...
Lâm Tú Vi còn không định hình được hành động mà mình làm trước Hoàng Long mấy hôm trước.Gương mặt thơ thẩn,trắng bệch của anh vẫn còn trong đầu cô.Làm sao để cô có thể xóa bỏ hình ảnh đấy-hình ảnh mà cô luôn giữ cho mình,luôn coi như một vật vô giá trị.Nhưng có phải cô quá ích kỉ với bản thân?Có phải cô chấp nhận sự thật đấy?Và có phải cô chưa giểu hết giá trị của một sự việc-không có gì là mãi mãi,tình cảm của cô với anh cũng vậy.
-Tiểu thư...
Lâm Tú Vi nhắm tịt mắt bởi ánh điện trong phòng.Quay lại thì thấy bà Tú đang đứng nhìn mình lo lắng.Như đọc được suy nghĩ,cô đướng dậy,chỉnh lại chiếc áo rồi đi xuống.
Bước xuống cầu thang,Lâm Tú Vi đỏ mặt khi nhìn thấy người đàn ông chạc 25 tuổi,vóc dáng cao to,chiếc áo sơ mi có lẽ đang phải chịu đựng cơ bụng,ngực của anh ta.Chẳng nể nang ai,người đó nhìn chằm chằm vào Lâm Tú Vi.Ánh mắt như đốt cháy chiếc áo mỏng manh của cô mà nhìn rõ nội y bên trong.Lâm Tú Vi chớp chớp mắt rồi cúi mặt xuống đi thẳng vào phòng ăn để có thể che đi đôi má đỏ như lửa của cô.
-A...chị hai!
Lâm Tú Vi tròn mắt quay ngoắt lại nhìn người đó.Anh mắt rà sét chĩa thẳng vào người đối diện.Chẳng lẽ cha cô còn đẻ thêm đứa con nữa trước khi cưới mẹ cô sao?Tuổi chắc chắn là hơn tuổi cô vậy sao gọi cô là chị hai?
Đứng chôn chân ở đó một lúc đến khi Vương Thành Long nhìn người kia cảnh cáo.Tất nhiên khi thấy ánh mắt ấy thì nụ cười tắt ngẩm,ánh mắt đùa nghịch cũng thu hồi một cách nhanh chóng.
-Lại đây!
Lâm Tú Vi nhăn mặt nhìn Vương Thành Long tỏ vẻ không bằng lòng.Ánh mắt của Vương Thành Long cũng đâu kém,như tỉa lửa chiếu thẳng vào đôi mắt kia dập tât sự ngoan cố.Cô ngồi sụp xuống không quên giữ khoảng cách.Đang ngồi đột nhiên bàn tay rắn chắc ôm chặt lấy eo Lâm Tú Vi kéo lại chỗ hắn.Ánh mắt không nhìn Lâm Tú Vi nhưng đôi tay bất giác vuốt ve mái tóc của Lâm Tú Vi như chú mèo nhỏ.Lâm Tú Vi bực tức giãy giụa nhưng càng dịch chuyển thì eo cô càng bị Vương Thành Long nắm chặt hơn.
-Ngồi kia là Evil,từ giờ em muốn đi đâu cứ gọi.
Vương Thành Long nhắm mắt thảnh thơi,đầu hơi cúi vào vai cô mà nói.Cô dường như chẳng mấy bận tâm về người đối diện.Evil hơi thất vọng,ánh mắt tỏver trêu trọc cô.
-Chào chị hai.Em là Evil,24 tuổi.
-Chào...chào...anh!
-Hahaha...chị hai,đừng gọi vậy tổn thọ em.Cứ gọi Evil hay chú được rồi.
-Chào...Evil.
-Gọi chú thôi!
Vương Thành Long nhìn Evil rồi quay sang nhìn Lâm Tú Vi.Hành động tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm Evil phì cười.Chẳng phải đó là cái tên làm lão đại cũng anh nổi hứng ghen sao.
-Chuyện giải quyết đến đâu rồi?
-Dạ,xử hết rồi anh.Còn tên lão đại hắn muốn thương lượng lại với anh.
-Chú nghĩ tôi thích thương lượng sao?
-Em hiểu,chuyẹn này sẽ giải quyết nhanh gọn theo ý anh!
-Tốt!Chú vào dùng cơm luôn đi.
Evil chỉ đợi câu nói này thôi,anh đứng lên nhí nhảnh như đứa trẻ con.Thậm chí chẳng quan tâm đến hình tượng của mafia.Trái với gương mặt hớn hỏ thì Lâm Tú Vi lại tỏ ra sợ hãi,cúng đoqf như chôn chân ở ghế.Gương mặt trắng bệch nhìn Vương Thành Long khó hiểu.Từ "xử" là sao?Cô bắt đầu bủn rủn chân tay khi nghĩ đến số mạng của mình khi dám cãi lời của hắn.
Sang một không gian khác,một phòng ngủ khá ngăn lắp với kệ tủ đựng sách và huy hiệu cùng với mấy hình thù được sắp xếp đẹp mắt.Không gian khá rộng.Phòng được tô điểm bởi màu xanh nhạt sáng sủa,chiếc giường được tô điểm bởi ga trải giường màu xanh đậm.Một anh chàng diện áo phông trắng,quần lửng bò.Gương mặt thánh thiện cùng với mái tóc được trải chuốt dạng nấm cộng thêm chút lượn xoăn kiểu hàn quốc.Anh ngồi đó hưởng chút gió buổi tốituwf của sổ.Cầm chiếc sổ đen trên tay,anh có vẻ khá lưỡng lự.Lật đi lật lại cuối cùng cười mỉm gặt đầu.Đặt quyển sổ xuống bàn,anh cẩn thận tháo chiếc khuy bấm ta.Trang đầu tiên rất ngắn gọn kèm theo bức ảnh thẻ khá dễ thương.
Ghi dưới bức ảnh là dòng chữ ngay ngắn,rất đẹp.
"Tên:Lâm Tú Vi,
Tuổi:trăng tròn,
Giả sử mà bị mất,ai nhặt được làm ơn gửi trả theo địa chỉ:Trường Keysland,khoa nhạc cụ,hỏi Vi lùn nhá!
Nhưng chắc không làm mất đâu....!^^
^.^"
Có những kí tự khá độc đáo.Nụ cười trên môi anh nở rộ để lộ hàm răng trắng như trứng gà bóc.Nhẹ nhàng lật sang trang thứ hai.
"Ngày24/2/...
Khai bút,lần đầu tiên viết nhật kí...-.-
Hôm nay quen được bạn rất dễ thương khoa điêu khâc.Đẹp trai,ga lăng và tôi bắt đầu kết rồi.Hơi ảo tưởng xíu nhưng thôi nhỡ đâu người ta cũng thích mình...hihi...!"
Nụ cười chợt khép lại,ánh mắt hơi tiếc nối nhìn vào trang tiếp theo.
"Ngày 2/2/...
Cái người mà tôi nói với nhật kí á,hôm nay hoa chớm nở.Í quên,hoàng tử của tôi là Hoàng Phong.Rất chiều bạn gái và tốt tính.Nói chung là hôm nay một ngay đặc biệt-ngày của hạnh phúc♡♡♡"
Vẫn biết là không được phép như vậy nhưng anh không thề không tò mò,mở sang trang tiếp.
"Ngày 24/12/...
Tôi ổn mà,hoàng tử phải sánh với công chúa.Mày là gì hả?Người hầu hay kẻ giúp việc nghèo hèn?Vậy đi,tôi bỏ mặc,quyết định quên hoàng tử của tôi.Nhưng chẳng hiểu sao rôi lại ở một nơi ảm đạm,toàn đen là đen vậy nhỉ?T_T"
Dường như có chút tia nắng nào đó lấp ló trong ánh mắt kia.
"Ngày 17/3/...
Hơi buồn nhỉ?Tại tôi dạo này bỏ bê bạn quá.Này nhật kí,có lẽ đời tôi gắn liền với banh đấy.Buồn cười quá phải không nhưng ngoài bạn thì tôi chẳng dám chia sẻ với ai.Cái ánh mắt đấy lạnh lùng lắm.Nhưng không quan tâm.Người tôi tôn kình giờ đem tôi ra trao đổi.Biết mà,tôi chẳng là gì hết.Một chút cũng không nhỉ?Mệt mỏi quáㅠ.ㅠCó lẽ từ giờ trang nhật kí sẽ toàn đau khổ,một màu đen huyền bí=.="
"Ngày 2/4/...
Chấm dứt...Một mối quan hệ mỏng manh giờ cũng rách.Mệt mỏi,chán,cuộc sống của tôi sao không giản dị được như mơ:một mái ấm đủ cha mẹ,một người coi mình là tất cả,và...một giây tiếng cười thôi...
Nhưng đó chỉ là mơ,và mơ là điều không và chẳng bao giờ có thật...!"
Tờ cuối cùng được anh nhìn ngắm khá kĩ.Những tờ giấy được vết kín bởi nét chữ đẹp đẽ và tô thêm những giọt nước mắt.Nhẹ nhàng gấp quyển sổ lại,anh chàng lại giường thả mình xuống chiếc đệm êm ái.Được vài giây thì bỗng anh nhìn thấy thứ gì đó thò ra khỏi quyển sổ.Bật người dậy,với lấy quyển sổ mở ra.Một chiéc thẻ ATM tráng vàng sáng bóng.Nó đặc biệt ở chỗ tên được dập nổi và có mã bảo mật ở ngay bên ngoài.Dù sao thì anh cũng không mù thông tin đến nỗi không biết rằng mã này chỉ rút được tiền khi có dấu vân tay của chủ.Trán khẽ nhăn lại vì anh không nghũ đây là thẻ của Lâm Tú Vi.Nắm xuống nhìn cái thẻ rồi nghĩ lại lúc cô chán nản khi không tìm được vật gì đó nhìn anh.Gương mặt đấy thật đặc biệt.Nụ cười nhìn một lần đã làm người ta phải nhớ cả đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...