Khi ta tỉnh lại đã là nửa đêm… Phát hiện ra trong căn phòng này không còn kết giới, ta nặng nhọc khó khăn ngồi dậy. Mỗi bộ phận trên cơ thể ngoài đau rã rời hay tê liệt còn có cảm giác như đã không còn là của ta.
Ta vịn vào cây cột gần đó đứng dậy, vận một chút chân khí điều dưỡng cơ thể. Khoác tấm mền rời nhanh khỏi căn phòng xa lạ, lết trở về phía Vân Đài Cung. Vốn là muốn đằng vân, dùng tốc độ nhanh nhất mà bay đi nhưng khi vừa đứng lên, hai chân bủn rủn không thể trụ nổi, đành bám theo từng dãy hành lang mà bước… May mà nơi này không hề xa Vân Đài Cung…
Ta thả mình xuống suối nước nóng phía sau cung điện của mình, chỉ mong tẩy rửa đi những dấu vết hoan ái này…
Rửa sạch vết máu khô đọng giữa hai bắp đùi nhưng những dấu vết bầm tím này, cho dù có nước nóng xông hơi cũng không thuyên giảm được là bao… Ta cũng không còn mặt mũi chạy đến Âm Dương Thái Tuế điện lấy thảo dược… Khắp thiên giới hiện giờ chỉ còn toàn địch nhân và những người xa lạ. Lão già Thái Ất Chân Nhân trước giờ vốn là người ta đánh giá cao duy nhất trên Thiên giới vì phẩm chất trước sau không hoen ố của lão, giờ đây lão cũng theo chiều gió ủng hộ Thiên Đế…
Phe cánh của ta trên triều đình, có lẽ kẻ nào cứng đầu thì sẽ bị Hàn Lăng Nhiên thanh trừng, kẻ nào sợ chết thì thể nào cũng dập đầu bám lấy góc áo hắn. Hàn Lăng Nhiên không thanh cao đoan chính đến mức nói một câu từ chối kiểu “ngươi đã phụ được ả thì sau này cũng phụ được bản đế”, hắn ắt vẫn mỉm cười đón nhận các vị thần tiên lầm lỗi biết quay đầu, vắt kiệt lợi dụng chúng đến mức có thể, sau đó vô tình đẩy chúng đến một cái kết cục tàn khốc…
Quân chủ lực Bạch Hổ tộc của ta đã bị hắn tóm gọn, nếu như Thiên Giới không còn đồng minh, thì trong ngũ giới còn lại, có nơi nào có tiềm năng để liên kết? Làm sao để liên hệ?
Ta nếu còn sống, một ngày cũng không thể tha thứ cho những nhục nhã hắn vừa gây cho ta…
Tiếp tục thanh tẩy bản thân, ta đột nhiên lo ngại, mấy lần Thiên Đế hắn phóng thích mầm họa trong người ta, nếu như lỡ tạo ra một đứa trẻ nghiệt chủng giống như ta, mọi việc sẽ khó định đoạt. Ta không mong có một đứa trẻ như thế, không mong nó bước vào con đường của ta, còn ta lại dẫm lên con đường của mẫu thân…
Ta tụ khí, dùng áp lực, chỉ mong ép được những thứ kinh khủng của hắn để lại ra ngoài…
Không đến nửa đường, áp lực ta cố gắng tạo ra quá mạnh, không chỉ làm kinh mạch một phen hỗn đảo mà còn khiến độc chất hàng vạn năm còn lưu trên người lại tái phát…
Độc chất ngấm vào cơ thể ta này, là lúc nhiều vạn năm trước thanh trừng Giao Long bị y hạ trúng, tuy ta thường xuyên ép độc, dùng một loại dược có thể triệt tiêu hầu hết các loại độc để chữa trị nhưng độc tính chỉ thuyên giảm, loại bỏ được phần lớn chứ chưa hết hẳn. Thỉnh thoảng, có thể là mười năm, ba năm mới phát một lần. Mỗi lần phát chỉ một hai canh giờ, sau khi vượt qua được thì cũng không ảnh hưởng gì…
Có mất mặt cũng phải đến Âm Dương Thái Tuế điện lấy nguyên liệu chế giải dược tạm thời, dù cho lão già Thái Ất không nể mặt, ta không tin không thể liều cướp được.
Ta cố gắng điều khí, định đằng vân đến Âm Dương Thái Tuế điện nhưng khi đứng trên mây, hai chân như cũ vẫn không thể trụ vững…
Cộng với độc phát từng đợt đau đớn gia tăng, thân thể ta đã muốn ngã gục… Âm Dương Thái Tuế Điện ở rất xa, ta không thể lê bước đi tới nữa…
Tuyết ban sớm rơi rơi, phủ trắng xóa cành cây ngọn cỏ, ta nằm sấp gục trên nền tuyết, cơ thể mất đi cảm giác, dù tuyết phủ ngang người cũng không còn biết lạnh nữa. Cứ như này mà chết đi sao? Sâu thẳm trong lòng còn ngổn ngang nỗi uất hận xen lẫn không cam tâm…
Người sắp chết thì thường trông thấy ảo giác sao? Ta nghe bên tai tiếng cười ngạo nghễ mãn nguyện và đầy châm biếm của Giao Long, mở mắt còn có hư ảnh trập trùng, trong làn tuyết trắng có bóng người bước tới, tay cầm một chiếc dù…
Đúng là ta đã hoang tưởng thật rồi, cớ sao thiếu niên khờ khạo đó còn xuất hiện trước mặt ta? Hẳn là đến nhạo báng, trả thù ta sao Hàn Lăng Nhiên? Nếu ngươi không oán hận ta nhiều đến thế, hẳn là đến đón ta đi?
Bóng người đó bước đến sát trước mặt ta, đôi mắt mờ mịt của ta thấy thấp thoáng một đôi giày vải màu xám ướt vì tuyết, là loại giày mà chỉ có Hàn Lăng Nhiên năm vạn năm trước mới đi… Bóng dù che trên đầu ta, cũng giống như từng ấy năm trước, có người đến bên ta mà nói: “Lạc Nhi, nàng có lạnh không? Chỉ cần có ta ở bên cạnh nàng, ngày đêm ta sẽ thắp lửa, ngày đêm sưởi ấm nàng, vĩnh viễn không thấy lạnh lẽo hay cô độc…”
Trong đầu nhớ rõ ra câu nói này, ta biết là ta sắp chết rồi…
Ta giống như trong dĩ vãng, cố vươn ngón tay ra một chút, người đó liền nắm lấy tay ta… Cũng là ta hoang tưởng một chút trước khi chết sao, bàn tay này có độ ấm và còn rất chân thật nữa… Thế cũng tốt, thế là quá đủ…
…
…
Lúc ta mơ màng tỉnh dậy, thấy thân thể bốn phía được ủ ấm bằng chăn bông dày, khắp phòng còn tản ra mùi hương liệu thảo dược dìu dịu… Ta từ từ mở to mắt, đảo quanh phòng đánh giá. Là thư phòng của ta tại Vân Đài cung, thì ra cái mạng này vẫn được bảo toàn.
Có tiếng cửa phòng mở ra, bước vào là cung nữ Ngọc Hà. Ả vẫn còn ở đây sao? Thiên Đế kia vẫn còn tha cho ả ở lại làm việc tại đây? Trong lòng ta nảy sinh một chút nghi hoặc.
Ngọc Hà thấy ta tỉnh thì mừng rỡ như điên chạy lại, vội vã hỏi thăm tình trạng. Ta lạnh nhạt trả lời qua loa, liếc qua thấy trên tay ả cầm một hòn Thọ Sơn Thạch. Ngọc Hà nhanh ý đáp:
- Công chúa điện hạ, cái này là Thọ Sơn Thạch ở Chu Tước thánh địa, là một loại đá dung nham, chỉ cần để trong phòng, quanh năm sẽ ấm áp…
- Ngươi lấy nó ở đâu vậy?
- Là… là nô bộc bên Thái Dương điện mang tới… – Ngọc Hà ấp úng trả lời.
Ta bật cười một tràng lạnh ngắt, cầm lấy hòn đá vuốt ve trong tay. Thái Dương điện? Thì ra Thiên Đế kia đã tính cả cho ta, Thọ Sơn Thạch này hỏa tính rất mạnh, tuy để trong phòng có thể giữ nhiệt nhưng sẽ có khả năng khiến khí huyết khó lưu thông, đối với nữ nhân còn khó thụ thai, nếu là nữ nhân mang thai thì rất dễ chết non hoặc sảy… Xem ra ta đã ngu ngốc tính thừa, Hàn Lăng Nhiên cũng chỉ muốn nhục nhã ta, hắn đâu muốn lưu lại một đứa bé nghiệt chủng? Một cỗ chua chát sâu thẳm trong lòng vừa dâng lên lại bị ta gắng dìm xuống…
Ta định bảo Ngọc Hà tìm một cái giá thật đẹp trưng nó lên để trong thư phòng, song nghĩ bụng để hiệu quả tốt nhất như hắn muốn, cứ cất nó trong chiếc hộc bên đầu giường đi…
Trong lúc Ngọc Hà hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, ta hỏi ả tại sao và như thế nào ta được đưa về đây. Ngọc Hà vội giải thích, trong con mắt của ta thì thái độ của ả không mấy lưu loát:
- Bẩm công chúa điện hạ, là nô tỳ thấy người ngã trong tuyết… bèn đưa người trở về cung, còn nhờ Thái Ất Chân Nhân đến bắt mạch kê đơn… còn như thường lệ xin cho người chỗ thảo dược để điều chế giải độc….
Ngọc Hà thấy ta không nói gì, cúi đầu tiếp tục chải tóc cho ta. Nào ngờ ta vỗ mạnh tay lên bàn, chỉ một chút nội lực vừa hồi phục cũng đủ khiến tấm gương nứt vỡ thành nhiều mảnh, Ngọc Hà tim đập chân run, ngã nhào ra đất…
- Công chúa điện hạ, nô tỳ… nô tỳ đã làm gì sai?
Ta xoay người đứng dậy, hướng ả đi tới. Bộ dạng của ta có lẽ thập phần dọa người, cộng với mái tóc đang xõa tung trên vai này, càng tăng thêm vẻ u ám giống âm hồn, chẳng thế mà ả không ngừng đổ mồ hôi lạnh…
- Tại sao ta không sớm cảnh giác, ngươi lấp liếm một lần thì cũng có thể nói dối lần hai… – Giọng nói ta giận dữ rét buốt – Sẽ sớm có ngày ngươi phản bội ta. Nói, Hàn Lăng Nhiên đã làm gì để mua chuộc ngươi?
Ngọc Hà gương mặt chuyển sang trắng bệch tựa như không còn một chút huyết sắc, điều đó càng chứng tỏ ả đã phản bội làm trái ý ta. Ả dập đầu thưa:
- Công chúa điện hạ, nô tỳ tội đáng muôn chết, nhưng xin hãy nghe nô tỳ nói một lời, có như vậy, nô tỳ chết không hối tiếc…
- Ngươi còn gì để nói?
- Công chúa điện hạ, nô tỳ đi theo người nhiều năm, ân lớn công chúa ban cho không đếm xuể, mặc dù người luôn nghiêm khắc nhưng nô tỳ cũng không có nửa điểm oán thán… Trái lại, nô tỳ âm thầm quan sát, lại càng thương cảm cho người… chính người đang sống lừa dối bản thân, người đang dày vò mình, dày vò cả Thiên đế bệ hạ…
Ta tức giận vung tay, theo nội lực của ta, một chiếc bình hoa trang trí trong phòng lại rơi xuống vỡ tan tành… Âm thanh của ta đầy phẫn nộ, chỉ thiếu chút nữa muốn đem cả căn phòng này nổ tung thành tro bụi:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi biết gì mà nói? Hắn đã mụ mị gì ngươi? Hả?!
- Công chúa, công chúa… – Ngọc Hà lết đến gần, bám lấy gấu áo của ta – Thiên Đế bệ hạ không hề đem vàng bạc trân bảo gì cho nô tỳ, cũng không hề uy hiếp gì nô tỳ. Chỉ là nô tỳ không kìm lòng được khi chứng kiến… Công chúa người không biết đâu, nhiều lần người uống dược an thần rồi ngất đi… thật ra… thật ra là bệ hạ tự tay ôm người trở về, lần trước cũng vậy, bệ hạ còn nói… sau này không cần cho người uống dược nữa, vì tất cả sắp kết thúc rồi…
Ta ngồi bệt xuống nền đất, một chút bàng hoàng qua đi, trái tim ta lại thanh tỉnh và khắc nghiệt như cũ… Nếu hắn thực sự có lòng như thế, phải chăng năm vạn năm qua là vô nghĩa? Những oán hận trùng trùng của ta chỉ là hư vô? Rõ ràng không phải… Ta chưa từng quên ánh mắt hắn năm đó chuyển biến, nhìn ta lạnh lẽo vô tình đến thế nào, chuyển sang ấm áp nhìn Hương Nguyệt đến đâu. Rồi ánh mắt âm ngoan nham hiểm của hắn sau khi đã dứt tình, thủ đoạn và sự nhẫn tâm vô tình của hắn sau đó đã đẩy ta đến đường cùng ra sao, đến mức ta phải bán linh hồn cho quỷ, làm một cái giao dịch với Giao Long mới có thể tiếp tục sinh tồn… Ta cười vang:
- Ngọc Hà ơi là Ngọc Hà, ngươi thực sự ngây thơ! Chỉ như vậy mà ngươi đã bị hắn lừa, kết quả đem bán mọi thông tin cho hắn sao? – Ta nắm lấy tóc nàng, căm hận nói – Chính ngươi đã đẩy ta và Bạch Hổ tộc đến đường này, đất sống không còn, thanh danh và thân thể đều ô nhục, tại sao ngươi lại ngu ngốc đến vậy hả!
Ta đẩy nàng ngã ra đất, lại tiếp tục cười lạnh. Nàng ta đã quên Hàn Lăng Nhiên là loại người thâm độc đến đâu ư? Đã quên Hàn Lăng Nhiên từ một chút thế lực cũng không có làm sao ngồi lên vị trí Thiên Đế ư?
- Công chúa, công chúa điện hạ… – Ngọc Hà mặt đầy nước mắt, còn cố tỏ ra ủy khuất nói – Thiên Đế bệ hạ trước giờ không hề lấy thông tin gì ở chỗ nô tỳ, cũng không hề hỏi gì nô tỳ, chỉ thỉnh thoảng hỏi một ngày công chúa ăn bao nhiêu, luyện công bao nhiêu, tâm tình người ra sao… Chỉ duy có lần trước sau khi người đấu pháp lực thua còn muốn làm phản, nô tỳ cảm thấy công chúa đã đi quá xa nên mới đến nhắc bệ hạ…
Ta giáng một bạt tai, nàng lần nữa ngã ra đất. Ngọc Hà cắn môi, một lần nữa liều mạng tiến đến nói:
- Công chúa, nếu như người không hiểu được tâm ý của nô tỳ, không thể cùng Thiên Đế bệ hạ gương vỡ lại lành, coi như nô tỳ ngu ngốc đã phản bội người, xin ban cho nô tỳ cái chết!
Ta ánh mắt nhìn xuống, lạnh giọng nói, lúc này đã bình tĩnh hơn:
- Gương vỡ… vĩnh viễn không thể lành. Chẳng trách ngươi si ngốc, căn bản ngươi chưa từng theo ta vào quãng thời gian đó… Ngươi nhìn gương mặt này của ta xem, thử nói xem, có đẹp không?
- Công chúa… người nói thế là sao?
Ta cười lớn thêm một tràng, gương mặt này của ta, chính là mỹ lệ kinh thiên như ngàn người ca tụng… nhưng sự thật là…
Ta đưa tay lên gương mặt thao tác một chút, phía nửa bên trái gương mặt, sau khi tháo một lớp da giả trắng mịn tinh tế như da thật xuống, có thể thấy một chiếc vảy rồng lớn đắp lên, sau khi gỡ xuống chiếc vảy rồng, vốn là để cố định lớp da giả và chỉnh hình cho gương mặt, tất cả sự thật có thể phơi bày… Sau miếng vảy rồng của Giao Long, phần da bên dưới bị tổn thương nhão nhoét thâm đen, máu tụ vĩnh viễn không thể tan được, chưa kể đến xương mặt cũng đã bị thương tổn. Nếu không có miếng vảy rồng kia, có lẽ gương mặt này lồi lõm kinh dị đang sợ muôn phần…
Ngọc Hà phát hoảng, đến miệng cũng không thể khép lại được. Ta nhàn nhạt cười:
- Đây mới là gương mặt thật của ta… Năm vạn năm trước, dung nhan của ta đã vĩnh viễn bị hủy rồi… Giờ ngươi đã hiểu, lý do tại sao vĩnh viễn vết thương trong lòng cũng như trên gương mặt vĩnh viễn không thể lành lại, vĩnh viễn oán hận không thể tiêu tan… Còn nữa, mọi sự đẹp đẽ phô bày ra bên ngoài, không kẻ nào có thể lường trước sự thật bên trong…
Ta bình thản đem vảy rồng đặt lại, từ từ chỉnh lại gương mặt. Chớp mắt sau, dung nhan bên ngoài lại đẹp đẽ như cũ, bên trái cũng như bên phải, trông không hề có tỳ vết. Ngọc Hà có vẻ thức tỉnh ra, lần nữa dập đầu than:
- Công chúa, nô tỳ ngu ngốc, xin ban cho nô tỳ được chết!
- Ta thành toàn cho ngươi!
Ta đưa bàn tay lên trước đầu nàng, có một chút không nhẫn tâm nhỏ nhặt khiến ta do dự, tuy nhiên ta đã mặc định từ lâu, quân cờ không còn giá trị không thể sử dụng, huống hồ còn là một quân cờ phản chủ. Chính vì thế, ta từ từ tụ khí vào lòng bàn tay, sẽ để nàng ta ra đi một cách nhẹ nhàng nhất, biến thành tro bụi mà không hề đau đớn…
Khi ta đem chưởng lực giáng xuống, bỗng từ đâu một luồng hàn quang xuất hiện ngăn cản chưởng lực của ta. Hai luồng kình lực giao nhau, vô tình khiến ta bị bật ra phía sau, chân đạp trúng một mảnh sứ chảy máu.
Hàn Lăng Nhiên vừa vặn bước vào, tư dung đẹp đẽ, khắp người được bao bọc bởi hào quang màu bạc dành riêng cho Thiên Đế, môi hắn nở một nụ cười:
- Hàn Tuyết Lạc, xem ra ngươi xử nhẹ nhàng cho kẻ phản bội mình rồi!
Ngọc Hà có chút bàng hoàng nhìn ra, Hàn Lăng Nhiên tiến vào nói:
- Nàng cũng không còn là thuộc hạ của ngươi mà đã về dưới trướng bản đế, chưa kể đến, khắp Thiên giới này, không loại trừ cái gì, mọi thứ, người hay vật đều đã thuộc về ta… – Hắn tàn nhẫn thâm hiểm nhấn mạnh vế cuối châm chọc ta – Hàn Tuyết Lạc, bản đế thấy nên để nàng ta luân hồi thêm một kiếp, sống khổ sở đày đọa dưới hạ giới một phen mới phải!
- Ngươi quả nhiên thâm độc hơn người… – Ta nhìn hắn, lạnh lùng nói.
- Thiên Đế bệ hạ, xin ban cho nô tỳ được chết, nô tỳ đã bất lực…
- Cũng phải… – Thiên Đế kia nhìn nàng một chút, tỏ ra thương cảm, hàm ý sâu xa nói – Chủ nhân đã không cần ngươi, ngươi sống cũng không bằng chết. Bị một người quan trọng nhất ném đi, thực sự ngươi là đồ vô dụng, không còn đáng sống tiếp…
- Đa tạ bệ hạ! – Ngọc Hà hướng hắn quỳ lạy.
Ánh mắt ta trước sau vẫn lạnh như băng, để che dấu việc mình dẫm trúng mảnh vỡ chảy máu đứng không vững, ta nhanh chóng ngồi xuống ghế. Thanh âm của Hàn Lăng Nhiên lại vang lên:
- Có điều, bản đế cũng thông cảm cho ngươi, hãy một lần nữa sống như một con người mới đi! – Hắn hướng ra thuộc hạ phía ngoài phân phó – Người đâu, mang nàng ta đến Luân Hồi Đài.
Đám nô tài nhanh chóng kéo Ngọc Hà ra, có lẽ nàng ta sẽ bị ném xuống hạ giới đầu thai. Ta không còn muốn quan tâm đến chuyện đó nữa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...